Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 81




Edit: Minh

Beta: Thạch Anh

Trạm dừng chân đầu tiên của tổ tiết mục là một thôn trang nhỏ bên sườn núi, phong cảnh tú lệ. Rời xa thành thị xô bồ náo nhiệt đến với ngôi làng miền núi chỉ có hơn hai trăm hộ dân, người dân trong thôn tự cấp tự túc, ngày tháng trôi qua yên bình, êm ả.

Minibus chậm rãi dừng lại trước cổng thôn, bả vai Diệp Nha bị đẩy một cái, cô mơ mơ màng màng đứng dậy theo Diệp Lâm Xuyên, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ba nhóm khách quý khác cũng vừa mới xuống xe, trêи gò đá trước cổng thôn có vài ông lão ngồi hút thuốc, còn có vài bác gái người thì ngồi chổm hổm người thì đứng cắn hạt dưa xem náo nhiệt, xoi mói nhóm khách quý vừa xuống xe.

Diệp Nha đeo cặp nhỏ trêи lưng, lấy mũ quả dưa đội lên, đi xuống theo Diệp Lâm Xuyên.

Nơi đây núi sông tươi đẹp, khí hậu lại dễ chịu, hai bên đường mòn là cánh đồng xanh mướt, hoa cỏ nở rộ dưới bầu trời xanh mát, cơn gió mùa hạ chầm chậm vờn quanh người. Hoa cỏ dại sinh trưởng trong núi rừng giản dị giống như những nông dân nơi đây vậy, nói chuyện ôn hòa, ăn nói nhỏ nhẹ, thái độ tốt hơn những đóa hoa tại thành phố lớn lên trong sự chiều chuộng một trăm tám mươi lần.

[ Xin chào, Cỏ ba lá. ]

[ Mẹ ơi, mẹ ơi, trêи đầu người này có lá cây ~]

[ Có lẽ là cỏ ba lá thành tinh. ]

[ Oa! Con cũng muốn thành tinh, lá cây của cô thật xinh đẹp! ]

Nhóm hoa cỏ không keo kiệt mà khen ngợi lá nhỏ, lá cây ước nguyện trêи đỉnh đầu Diệp Nha nhận được vô số lời khen không ngừng lắc lư, tâm tình có vẻ rất tốt.

"Nha Nha ――!"

Hạ Tình cách đó không xa nhảy dựng lên phất phất tay chào cô, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Hôm nay Hạ Tình tết tóc thành hai bím tóc đuôi sam, trêи đầu đội một chiếc mũ rơm thắt nơ bướm, không mặc váy mà mặc quần yếm phối với giày thể thao, so với trước kia càng thêm vài phần hoạt bát. Diệp Nha ngay lập tức nhìn sang bên cạnh, Vương Minh Dược được ba ôm, cũng không nhìn cô mà nhìn xung quanh; Triệu Thần Tinh vẫn là bộ dáng trầm mặc như trước, như thể cô lập với thế giới .

Người khiến Diệp Nha chú ý chính là ngôi sao nữ ở bên cạnh, cô sao nữ này dung mạo diễm lệ, đôi mắt giống như muốn dính lên trêи người Diệp Lâm Xuyên.

Vai rộng eo hẹp, dáng người cao ráo, ngũ quan trời sinh tuấn mỹ lóa mắt, đã ngoài ba mươi nhưng lại không có một thân đầy mỡ của đàn ông trung niên, chỉ có sự lắng đọng của năm tháng vừa nội liễm vừa xa cách.

Cũng không trách được Liễu Thiên Thiên thất thố, người phụ nữ trưởng thành nào nhìn thấy Diệp Lâm Xuyên cũng là bộ dáng như này.

Sau khi trò chuyện đơn giản xong, tổ đạo diễn bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ đầu tiên, đồng thời Diệp Nha cũng nhận được nhiệm vụ phụ ngẫu nhiên.

[ Nhiệm vụ phụ 01: Làm nũng trước ống kính, ép nữ chính Hạ Tình đổi phòng ở. ]

Họ phải vượt qua hai ngày một đêm ở đây, nơi ở của mỗi tổ khách quý sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm. Dựa theo định luật nhân vật chính, nhà mà nữ chính ở luôn là căn tốt nhất, đương nhiên nữ phụ sẽ ở căn kém nhất, ép đổi phòng chính là việc mà một nữ phụ ác độc nên làm.

Nhưng mà ――

Diệp Nha khác biệt hoàn toàn với những nữ phụ ác độc trước kia, cô chính là cỏ bốn lá, là hóa thân của may mắn.

"Sau khi bốc được số, mọi người dựa theo chỉ dẫn lần lượt đến căn nhà đã được đánh số."

Diệp Nha bốc trúng số ba, Hạ Tình bốc trúng số hai.

Cô cầm cái thẻ đi đến trước mặt Hạ Tình, nhẹ nhàng nói: "Chị Tình Tình, chúng ta có thể đổi thẻ được không?"

Hạ Tình nhìn tấm thẻ trêи tay, không chút do dự gật đầu đồng ý: "Được, chị đổi với Nha Nha."

Hai người đổi phòng rất vui vẻ, Diệp Lâm Xuyên và Hạ Tự đứng đằng sau cũng không nói gì.

[ Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được điểm tưới nước X10. ]

Nhiệm vụ đơn giản, hoàn thành nhanh chóng, khiến hệ thống âm thầm chép miệng, nó cân nhắc hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng nuốt tất cả vào trong bụng, yên lặng làm bày trí máy móc.

Hệ thống tự nói với mình "Quen là được rồi." "Quen là được rồi."

Diệp Nha kéo chiếc vali nhỏ của mình, đi cùng Diệp Lâm Xuyên theo tuyến đường trêи tấm thẻ. Ngôi nhà số hai mà Hạ Tình bốc được là một căn nhà phía sau ngọn núi đầu thôn, nhà được xây bằng những tảng đá chồng lên, vừa nhỏ vừa cũ, tuy có hàng rào nhưng chắc do quá lâu không có người tu bổ nên trở nên rách rưới. Trong sân cỏ dại mọc tràn lan, góc tường chằng chịt màng nhện, hiển nhiên đây là căn nhà bị người ta bỏ hoang lâu ngày.

Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, cho dù trong lòng có hơi oán giận nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, dù sao máy quay vẫn đang quay.

Ông mở khóa hàng rào, xách vali đi vào.

Căn nhà này chỉ có hai phòng, bên ngoài là phòng chứa củi, bên trong là phòng ngủ, nói là phòng ngủ nhưng thật ra chỉ có một chiếc giường đủ cho hai người nằm với một cái tủ gỗ lim.

Khó coi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Xuyên đến một nơi khó coi như vậy.

Tro bụi bay lơ lửng trong không khí, còn rất ẩm ướt, Diệp Lâm Xuyên mở cửa sổ ra cho thoáng, nhưng mà vẫn cảm thấy hơi khó thở. Ông rất cao, đối với ông mà nói thì căn nhà này quá chật chội.

"Ở đây có một người chết."

Diệp Lâm Xuyên đang sắp xếp hành lý, nghe thấy một âm thanh rất nhỏ truyền đến từ bên cạnh.

Ông dừng lại, hơi hơi cúi đầu nhìn về phía Diệp Nha.

Đôi mắt long lanh của cô bé nhìn cây cổ thụ ngoài cửa sổ không chớp mắt, đưa tay chỉ: "Từng có người chết ở bên kia."

Diệp Lâm Xuyên chậm rãi chuyển tầm mắt.

Cây cổ thụ yên lặng đứng sừng sững trong sân, cành cây sum suê che khuất ánh mặt trời, khiến cho căn nhà lộ vẻ u ám.

Ông lạnh hết sống lưng, trong chớp mắt lông tơ trêи toàn thân dựng đứng cả lên.

"Đừng nói bừa." Diệp Lâm Xuyên nghiêm mặt ngăn cô nói tiếp, "Không có chuyện gì nữa thì đi sắp xếp hành lý của con đi."

Diệp Nha phồng má: "Con không nói bừa, ông cây nói cho con biết."

Ông cây nói trước đây có một quả phụ xinh đẹp sống ở đây, nhưng mà không biết tại sao lại treo cổ trêи người ông ấy, ông cây thấy thương xót cho cô ấy, vẫn luôn lẩm bẩm nhắc tới cô ấy, còn nói cô không cần sợ. Đương nhiên Diệp Nha không sợ nhưng mà cô cảm thấy may mắn rằng Hạ Tình không tới đây, nếu không nhất định chị Hạ Tình sẽ rất sợ.

"Ở đây không có WC, chúng ta đi thối thối như nào đây?" Ngay khi Diệp Lâm Xuyên còn chưa hết ớn lạnh, Diệp Nha đã nhanh chóng đổi chủ đề.

Ông tỏ vẻ bất mãn: "Trừ việc đi vệ sinh của con, con không quan tâm vấn đề gì khác à?" Ba câu cũng không rời thối thối của con, Diệp Lâm Xuyên không bao giờ hiểu được tại sao trẻ con luôn đặc biệt chú ý đến việc đi vệ sinh và chơi bùn, vốn nghĩ cô là người nhân tạo sẽ khác trẻ con bình thường, kết quả cũng không khác gì.

Diệp Nha chớp chớp mắt, giọng mang hơi sữa ngọt ngào nói: "Con cũng quan tâm ba ~"

Cổ họng Diệp Lâm Xuyên cứng lại, sắc mặt đột nhiên xấu đi.

"Dám đặt ta ngang hàng với thối thối của con?"

Ngang hàng nghĩa là sao?

Diệp Nha nghe không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, "Đúng vậy!"

Muốn nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Diệp Lâm Xuyên chống tay lên trán, tức giận tới mức đau đầu.

Nhìn Diệp Lâm Xuyên ăn quả đắng tới mức cứng họng, tổ đạo diễn phía sau lại được một trận cười thả ga.

Tổ tiết mục nghĩ người giống Diệp Lâm Xuyên sẽ không làm gì để tăng thêm hiệu quả gây cười cho chương trình, không nghĩ đến ông ở chung với Diệp Nha lại tạo ra một phản ứng hóa học kì diệu như vậy. Tuy rằng mới ở chung được nửa ngày, nhưng nhóm quay phim đã nhìn ra quan hệ giữa ông và Diệp Nha rất khác biệt, không giống quan hệ cha con bình thường, lại giống như một đôi oan gia vui vẻ lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ.

Có cặp cha con này, rating chương trình chắc chắn sẽ tăng cao! ! !