Nữ Phụ Báo Thù

Chương 58: Sóng gió di chúc




Editor: trang bubble ^^ 

"Anh đã muốn biết, em sẽ nói thật là được rồi. Chuyện ngày đó quả thật có quan hệ với em, trước đó em rất tò mò hạng mục của anh ta, vào lúc anh đi họp thì nói chuyện bàn bạc với anh ta, rất có lòng tin đối với hạng mục này của anh ta, sau đó thì dùng tiền mà những năm gần đây em lấy được ở trên thị trường chứng khoán kỳ hạn để đầu tư vào hạng mục đó.

Vốn tất cả mọi chuyện cũng rất thuận lợi, ai biết hiện tại chỗ sản phẩm không có vấn đề, nhưng lại không tìm được một công ty đồng ý thử nghiệm sản phẩm chúng em, cho nên em mới đến......" Câu nói kế tiếp, Mạn Dao có chút ngượng ngùng càng nói càng nhỏ tiếng, một đôi mắt đẹp cầu cứu nhìn người đàn ông đối diện.

"Nếu như Software này tốt, anh có thể để cho công ty dưới cờ của anh thử nghiệm trước một chút. Nhưng dù sao loại chuyện này cũng là việc công, không biết quý công ty chuẩn bị lấy ra dạng thành ý gì, nếu như thành ý không đủ, em cũng biết, anh quyết định như vậy thì phải bất chấp nguy hiểm rất lớn." Đã nghe được đại khái sản phẩm từ trong miệng Mạn Dao, trong lòng cũng có một chút ấn tượng đối với cái này, thái độ Trương Hạo Đình đột nhiên nghiêm chỉnh, lấy ra một bộ dáng giải quyết việc chung bắt đầu đàm phán với Mạn Dao.

"Thành ý, cái này công ty chúng tôi nhất định sẽ có thành ý. Trương Đổng, nếu như anh có thể cho công ty chúng tôi một ít thời gian, tôi sẽ bảo giám đốc tiêu thụ của chúng tôi tự mình đến nói chuyện hợp tác với anh. Nếu như quý công ty có thể áp dụng sản phẩm của chúng tôi, đối với hai bên chúng ta mà nói đều có thể lấy được lời chung. Trương Đổng, anh xem lúc nào thì có thời gian, chúng ta hẹn xong một thời gian, chúng tôi sẽ đến công ty của ngài, tiến hành thương lượng công việc cụ thể với ngài thật tốt."

Nghe được Hạo Đình nói như vậy, Mạn Dao đã biết không có vấn đề gì, nếu đối phương muốn giải quyết việc chung, Mạn Dao cũng bèn ngồi ngay ngắn người lại, đứng dậy ngồi vào ghế sa lon bên cạnh.

"Ồ, cũng chỉ có giám đốc tiêu thụ quý công ty? Tôi nhớ là những công ty khác đều là giám đốc tiêu thụ tiến hành đàm phán, nhưng cũng không có kết quả. Lý tiểu thư, đã như vậy, cô cũng phải lấy ra một chút thành ý, dĩ nhiên tôi không so đo là mỹ nhân kế, nếu như Lý tiểu thư có thể sử dụng mỹ nhân kế đối với tôi, thì có lẽ tôi thật sự có thể suy nghĩ một chút."

Nói tới chỗ này, cái đuôi hồ ly của Hạo Đình dường như đã lộ ra, ở phương hướng của Mạn Dao thoạt nhìn giống như thật sự có một cái đuôi lông lá lắc tới lắc lui ở nơi đó.

"Mỹ nhân kế, đây cũng là một ý kiến hay, vậy không biết như vậy có được hay không? Trương Đổng lợi hại nhất của tôi, ngài giúp tiểu nữ đáng thương một chút, nếu tiểu nữ không có trợ giúp của ngài, thật không được, ngài coi như thương xót tội nghiệp tiểu nữ. Nếu như ngài giúp, tiểu nữ không ngại lấy thân báo đáp." Pằng, Mạn Dao đứng dậy từ trên ghế, một đôi môi thơm hôn lên trên mặt Trương Hạo Đình, cả người dựa vào trong ngực đối phương.

"Như vậy không đủ, ít nhất phải như vậy." Thật vất vả bắt được sơ hở của tiểu hồ ly, sao Trương Hạo Đình có thể cứ dễ dàng bỏ qua cho như vậy, trực tiếp khống chế thân thể đối phương lại, đôi môi dính vào cùng nhau, đôi tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu di động ở trên người của đối phương. Nếu không phải là nhìn trên phần đối phương còn chưa thành niên, đã sớm ăn đối phương vào trong bụng, sao có thể để cho mình mệt nhọc Ngũ cô nương của mình (hí hí tưởng tượng đi nào các bạn trẻ) giống như là như bây giờ, nhưng mà lần này nếu đối phương yêu cầu anh, không thể cá nước thân mật với đối phương, như vậy để cho đôi tay ngọc của cô nàng phục vụ thứ sưng lên đáng thương của mình một chút, cũng không tính là chuyện gì quá đáng.

"Cái gì," Ý loạn tình mê, Mạn Dao không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy. Mặc dù trong lòng cô đã thành thục, lúc thân thiết với đối phương cũng đã từng có một loại kích động, nhưng trên thân thể cô vẫn là một thiếu nữ vị thành niên, người đàn ông này lại dám bảo mình làm loại chuyện đó. Thật là, thật là quá đáng! Nhưng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đối phương khó nhịn, suy nghĩ một chút mấy ngày nay lúc thân thiết với mình, chỗ sưng lên va chạm vào mình. Cuối cùng, vẫn là mắc cở đỏ bừng gật đầu.

Hạo Đình vừa thấy Mạn Dao gật đầu, trong lòng rung động, anh vốn chỉ là nói một chút không ngờ Mạn Dao lại thật sự sẽ dám đồng ý, nhưng mà loại chuyện tốt này, sao mình sẽ từ chối. Vội lôi kéo tay Mạn Dao để cho cô cởi dây lưng của mình ra, mở ra khóa kéo quần ngoài, hình dáng chỗ phồng lên được quần lót màu đen phác hoạ ra, lập tức liền nhảy tới trước mắt Mạn Dao.

"Ngoan, đến, nhẹ nhàng, em xem nó đã bắt đầu không thể chờ đợi nữa rồi." Trương Hạo Đình thấy Mạn Dao có chút tránh né, lại bắt được tay Mạn Dao trực tiếp kéo quần lót của mình ra, vật kia lập tức liền nhảy ra ngoài, trực tiếp tiếp xúc thân mật với tay Mạn Dao.

"Đúng, chính là như vậy, xoa chuyển động trên dưới, mỗi một chỗ cũng đừng bỏ qua. Nơi đó, đúng nơi đó, rất tốt, chính là như vậy, tốt, quá đúng. Ừ a......"

Đời này, Mạn Dao là lần đầu tiên nhưng rốt cuộc có kinh nghiệm của đời trước, tương đối quen thuộc đối với điểm mẫn cảm nơi đó của người trước mắt, sau khi mất đi căng thẳng không thạo mới bắt đầu, rất nhanh Trương Hạo Đình thoải mái □ ra tiếng ở dưới sự phục vụ của Mạn Dao.

"A, a" Thấy nơi đó đã sưng tới cực điểm, chứng kiến vẻ mặt đối phương, Mạn Dao biết rõ đối phương đã sắp đến đỉnh điểm, tăng nhanh tốc độ trên tay, càng thêm kích thích đối phương, sau đó chỉ cảm thấy một dòng dịch đục phun đến trên tay của cô.

"Như thế nào, Trương Đổng, có phải tiểu nữ hầu hạ ngài rất thoải mái hay không? Không biết Trương Đổng có hài lòng sự hầu hạ của tiểu nữ hay không?" Nhìn thứ người đàn ông bắn ra trên tay, Mạn Dao ghét bỏ nhíu mày, rút ra mấy tờ khăn giấy từ bên cạnh, tỉ mỉ lau tay mấy lần, vẫn là không yên tâm đến phòng vệ sinh lại rửa tay thêm mấy lần, mà người đàn ông bị lơ là sau khi phát tiết vừa nãy chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nơi đó của mình, cười khổ làm chuyện khắc phục hậu quả. "Thật sự rất mất hồn, có điều nếu có thể theo tôi cùng nhau dùng cơm tối nữa thì hoàn mỹ."

Thu dọn xong tất cả, ôm người trước mắt vào trong ngực, khóe miệng Trương Hạo Đình vẽ ra một nụ cười được như ý, khiến Mạn Dao rất muốn tát xuống một phát.

---

"Lý Ngọc Lam, bà giao kiểm tra cơ thể này cho tôi là có ý gì?" Hai ngày nay, luật sư Charles Hàn đều nhìn phần báo cáo kiểm tra cơ thể này, phía trên là báo cáo nhóm máu con trai cả của Lý Ngọc Lam và vợ chồng bọn họ, mặt trên báo cáo nhóm máu chỉ cần là người hơi có một ít kiến thức sinh vật đều rõ ràng kỳ lạ trong đó, nhìn lại một chút ngày đứa bé sinh ra phía trên kia, trong lòng người đàn ông có một suy đoán. Loại nghi ngờ này khiến người đàn ông sau hai ngày nhẫn nhịn rốt cuộc không nhịn được bấm dãy số trong trí nhớ.

"Charles, rốt cuộc ông không gọi tôi là Tống phu nhân nữa, ông không biết mỗi lần ông gọi tôi là Tống phu nhân, trong lòng tôi lại khó chịu, đã rất nhiều năm, tôi không nghe được tên của tôi từ trong miệng ông. Nếu như không phải ông gọi cái tên này của tôi, thậm chí tôi cho là ông thật sự đã quên tôi tên là gì rồi."

Lý Ngọc Lam không có bất kỳ bất ngờ nào đối với Charles sẽ gọi điện tới cho mình, chỉ là thời gian đối phương nín nhịn dài hơn so với trong tưởng tượng của mình, nhưng rốt cuộc đối phương đã thỏa hiệp, ông ấy lại gọi cú điện thoại này cho mình, ông ta thế nào cũng đứng ở bên phía mình, cũng không có sức quay đầu lại nữa.

"Lý Ngọc Lam, tôi không muốn nghe bà nói những thứ này ở đây, bà nói cho tôi biết đưa tài liệu này cho tôi là có ý gì?"

"Ý gì? Charles, ý của tôi đã rất rõ ràng, nếu như ông tin thì bản thân ông có thể đi điều tra. Tôi đã nói là tôi có nỗi khổ tâm. Vốn đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng bắt đầu cuộc sống của từng người, nếu không phải là tôi thật sự không có cách nào, tôi không hy vọng ông biết việc này. Những chuyện cũ năm xưa này, tôi cho là tôi sẽ giấu ở trong lòng cả đời.

Charles, khoản di sản này tôi không chỉ vì tôi, chúng ta đã già, những thứ kia cũng là vì con cái. Từ nhỏ nó cũng rất có chí hướng, muốn xông xáo ra một vùng trời đất, chúng ta là những người làm cha mẹ đương nhiên phải ủng hộ con cái, nhưng nếu tôi mất đi cái đó, thì nhất định khiến con cái thất vọng, Charles."

"Chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ đi điều tra, đợi đến lúc ra kết quả, chúng ta sẽ liên lạc." Cúp điện thoại, luật sư Hàn xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, có phải người phụ nữ kia lấy những chuyện này ra nói giỡn hay không, dù sao mình nhất định sẽ đi làm giám định DNA. Nếu như người kia thật sự là con trai của mình, mình phải làm như thế nào? Luật sư Hàn có chút dở khóc dở cười, mình đã không có lựa chọn nào khác, người phụ nữ kia lại giữ lại đòn sát thủ như vậy, để cho mình hoàn toàn không có chỗ nào lựa chọn.

---

"Lão Đổng, có thể đổi cho tôi một phòng bệnh hay không, tôi ở nơi này không thoải mái lắm?" Không biết là tại sao, Lý Vạn Sơn luôn cảm giác giống như mình bị người nào giám thị, mặc dù rất có thể là nguyên nhân tâm lý đang tác quái, nhưng Lý Vạn Sơn cũng không muốn ở lại phòng bệnh này. Viện trưởng Đổng và Lý Vạn Sơn là bạn bè nhiều năm như vậy, thân thể bạn già đã như thế, nếu đề cập đổi phòng bệnh thì ông cũng không từ chối, bèn trực tiếp dặn dò y tá chuyển Lý Vạn Sơn vào trong phòng bệnh bên cạnh.

"Lão Đổng, tôi biết rõ thân thể của tôi đã không xong rồi, mấy đứa con nhà tôi ông cũng biết rồi đó, đều chờ đợi một ngày tôi không còn. Mấy ngày này, tôi không muốn gặp lại bọn nó, ông bảo y tá ngăn hết bọn nó ở bên ngoài, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ. Bên luật sư Hàn, tôi đã hẹn xong thời gian, cũng đến lúc phải chính thức ra quyết định rồi. Cũng không biết sau khi tôi không có ở đây, những người đó thấy được di chúc của tôi sẽ là phản ứng gì!"

Viện trưởng Đổng là một trong số ít người biết thân phận của Lý Như Tuyết, Lý Vạn Sơn rất muốn thổ lộ hết suy nghĩ chất chứa với người hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ thiệt hơn như viện trưởng Đổng này. Từ khi ông tỉnh táo tới nay, nhìn những người đến bên mình mỗi ngày này, tất cả đều treo khuôn mặt giả dối, nói bóng nói gió chuyện di chúc, ông thật cảm thấy rất mệt mỏi, mệt chết đi.

"Lão Lý, ông cũng biết, trước kia tôi còn có một người vợ, tôi có lỗi với bà ấy. Hôm nay, tôi không còn, có lẽ sẽ gặp bà ấy ở dưới lòng đất, tôi không biết nên đối mặt bà ấy và đứa con như thế nào, chỉ có thể làm hết khả năng để bồi thường một chút, hi vọng sau này đứa cháu gái kia của tôi có thể không lo áo cơm." D!#nd@nl#Q*%d+=.c+m Trước đó phần giám định DNA kia chính là ông tự mình bảo người ta làm, viện trưởng Đổng đương nhiên biết chuyện Lý Vạn Sơn có hai cháu gái ruột, sau đó lúc đại thọ của Lý Vạn Sơn lại chỉ biến thành một cháu gái, khi đó viện trưởng Đổng còn cảm thấy nghi ngờ, nhưng chuyện giữa nhà giàu giống như vậy, viện trưởng Đổng cũng không muốn tham dự vào trong đó.

Sau đó lúc Lý Vạn Sơn nằm viện, viện trưởng Đổng cũng thấy một cô bé khác được Lý Bách Niên dẫn theo đến thăm Lý Vạn Sơn, viện trưởng Đổng càng thêm xác định trong này có chút ẩn tình. Bây giờ nghe bạn tốt nhắc tới việc này, viện trưởng Đổng cũng không lắm mồm, chỉ phụ họa mở miệng nói: "Người cũng đã mất rồi, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ quan trọng nhất chính là ông duy trì một tâm thái tốt. Cháu gái của ông là một bé ngoan, cũng hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ không làm người ta thất vọng, tương lai sẽ có người chăm sóc cô bé thật tốt." Nghĩ đến Trương Hạo Đình đi cùng Mạn Dao tới, có chủ tịch nhà họ Trương chăm sóc, một người bạn tốt như ông cũng có thể yên tâm rồi.

"Đứa bé kia cũng là một đứa hiểu chuyện, tôi cũng giao nó cho người nổi trội chăm sóc, chuyện sau này tự nhiên không cần lo lắng. Tôi đây cả đời cũng là một nhân vật nổi tiếng, chỉ là không ngờ ông trời để cho tôi đi sớm như vậy, cũng tốt, mệnh số đến đây tôi có thể làm những gì."

Lý Vạn Sơn nghe được lời viện trưởng Đổng nói, nghĩ đến có Lý Bách Niên coi chừng Lý Như Tuyết, gật đầu một cái. Bên kia, Lý Thủ Thành vẫn nghe lén phòng bệnh của Lý Vạn Sơn, không ngờ cha mình lại đột nhiên nói muốn thay đổi phòng bệnh, có phải cha phát hiện ra cái gì hay không? Trong lòng Lý Thủ Thành hoảng hốt, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi bệnh viện xem một chút, nhưng nghĩ tới có lẽ cha đã phát hiện ra gì đó, mình tùy tiện đi vào, không phải bại lộ bản thân rồi.

Nhưng mà không đi, làm sao mình có thể cam lòng, cha lập tức sắp đi gọi luật sư tới ký kết di chúc, mình thật sự có chút trái phải đều khó. Nhưng chuyện kế tiếp cũng không cần Lý Thủ Thành khó xử, vào sau khi Lý Vạn Sơn dọn vào phòng bệnh mới, tất cả mọi người nhà họ Lý bị xem nhẹ ngăn ở bên ngoài. Lý Thủ Thành thấy tình huống như vậy càng thêm xác định máy nghe lén của mình đã bị tiết lộ, cũng bèn bỏ đi ý nghĩ mua chuộc thao túng y tá trộm để một cái.

"Luật sư Hàn, anh theo ý của tôi phác thảo ra một phần di chúc, trong danh nghĩa tôi nắm giữ 80 % cổ phần tập đoàn Lý thị, đợi đến lúc tôi không có mặt, cổ phần danh nghĩa của tôi......"

Ngày đó lúc luật sư Hàn dẫn theo trợ lý bên cạnh đến phòng bệnh của Lý Vạn Sơn không ngờ mình nghe được một bí mật động trời như thế.

"Chủ tịch, ngài thật sự đã suy xét kỹ càng, ngài có thể xác định thân phận của hai vị tiểu thư này, nếu như công bố phần di chúc này ra ngoài, tôi nhất định phải có một bằng chứng, nếu không mấy vị thiếu gia tiểu thư chất vấn, tôi cũng sẽ khá là khó làm."

Đối với kinh ngạc và nghi vấn trên mặt luật sư Hàn, Lý Vạn Sơn cũng không có cái gì kinh ngạc, tối ngày hôm qua lúc quyết định hôm nay xác định di chúc, Lý Vạn Sơn cố ý nhờ viện trưởng Đổng cho ông dùng một ít thuốc đặc hiệu, bảo đảm hôm nay ông có đầy đủ tinh lực để ứng phó chuyện ngày hôm nay. "Chuyện này, hai ngày nay tôi sẽ thừa dịp tôi còn có tinh lực nói rõ ràng việc này, tôi sẽ không để cho anh khó xử. Anh yên tâm, anh trở về cứ theo ý của tôi, mau chóng làm xong di chúc."

"Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng phác thảo ra di chúc. Nếu như không có chuyện gì khác, chủ tịch, chúng ta đi trước. Nếu như không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ mang theo tài liệu di chúc tới gặp chủ tịch." Lý Vạn Sơn gật đầu một cái, luật sư Hàn này theo bên cạnh ông nhiều năm như vậy, không có bất kỳ quan hệ nào với mấy đứa con của ông, tuyệt đối đáng giá tin tưởng.

"Charles, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, có phải hôm nay cha bảo ông đi qua hay không, di chúc của cha là phân chia thế nào, Charles." Lý Ngọc Lam thấy trên điện thoại di động hiển thị cuộc gọi đến, vội để chuyện trên tay xuống một bên. 

"Chung cư số 502 Bích Quế viên, buổi tối lúc 6 giờ bà nhất định phải ở nơi đó, tôi có chút chuyện muốn nói với bà."