Nữ Phụ Đại Sủng

Chương 74: Tàn sát (4)




Vừa nói xong, Thất Uông liền rút súng trong túi trong áo khoác, dí lên đầu Song Song. Trong lòng cô dâng lên một lớp khinh bỉ, dù bị giữ chặt như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn là sự bình tĩnh khiến người khác sợ hãi:

"- Đó là cách mà anh yêu tôi? Hèn hạ!"

"- Tôi yêu em thế nào, tôi thể hiện theo cách của tôi. Hèn hạ? Đúng, tôi hèn hạ! Phải hèn hạ mới có được em!"

Ưu Lục hận không thể giết Thất Uông, nếu như giết hắn, Song Song cũng không an toàn. Thiết Lãnh đặt tay lên vai Ưu Lục, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:

"- Giương đông kích tây, đánh lạc hướng."

Khoé môi Ưu Lục dần dần nâng lên. Tại sao không nghĩ ra sớm?!

"- Anh dám nổ súng, tôi liền giết Thất Viên!" 

"- Haha, cứ việc!" - Thất Uông dường như không lối thoát, hờ hững đối chọi, tay vẫn giữ Song Song ở bên cạnh.

Tiếng bước chân khập khiễng truyền đến cùng với tiếng gậy gõ gõ trên mặt sàn thu hút sự chú ý của mọi người. Khi ánh mắt hướng đến, chính là sự tôn kính đến tột cùng. Mạc Thất Viên chống gậy đi đến, di chứng của vụ tai nạn xe cộ khiến ông đi lại khó khăn. Ông thất vọng nhìn đứa con trai mà mình đã nuôi lớn bao nhiêu năm:

"- Chỉ vì một người con gái, con lại muốn ta chết đi!" - Vẻ lãnh đạm bao nhiêu năm cùng thần thái quý phái của người đàn ông đã trải đời vẫn duy trì, chỉ có đôi mắt buồn bã. Trong ánh mắt Thất Uông hiện lên sự đau khổ, nhưng lại nhanh chóng biến mất, kìm nén sự đau đớn trong lòng, hắn cười khô khốc:

"- Ông nhìn xem, tôi không thể thoái lui, giết ông, cũng là một cách!"

Thất Uông vứt súng xuống sàn, thả Song Song ra. Được thả, cô liền ôm ngực hít thở. Mọi người cũng bớt lo lắng. Nhưng khi hắn bước lên một bước nữa, chính là sự sợ hãi đến ngợp thở.

Thiết bị kích nổ được Thất Uông cầm lên, trên môi hắn là sự mệt mỏi dồn nén bấy lâu:

"- Song Song, em nhìn xem, chỉ cần tôi bấm nó, tôi sẽ ở bên em mãi mãi!"

"- Anh điên rồi!"

"- Phải, tôi điên rồi, tôi thật hèn hạ!"

Người của Ưu Lục và Thiết Lãnh vừa đi tới, nhưng rất tiếc là không kịp nữa rồi. Thất Uông vân vê ngón tay trên thiết bị, vừa nhìn thấy đoàn người kéo tới, đồng thời nhếch môi, một tiếng "bíp" phát ra...