Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 33




Không kịp đề phòng, Ninh Tri ngã lên người Lục Tuyệt, môi cô áp chặt vào cổ Lục Tuyệt.

Phía dưới ngây thơ, thú con nặng nề hừ một tiếng, không biết có phải đang bị đè ép hay không.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mẹ Lục đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mặt mà chết lặng.

“Các con... Mẹ...” Mẹ Lục ngạc nhiên, vui mừng, trên mặt đều là vui sướng, bà quên mất mình định nói gì.

Ninh Tri xấu hổ một hồi, không ngờ lại bị mẹ Lục nhìn thấy thời khắc mập mờ như vậy, tuy rằng cô và Lục Tuyệt không làm gì, nhưng tư thái thân mật của cô và Lục Tuyệt chắc chắn sẽ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.

Mẹ Lục nhanh chóng phản ứng lại: “Vừa rồi mẹ định nói cái gì, quên mất rồi, mẹ về nghĩ lại, mẹ về còn muốn...”

Bà mỉm cười rồi lập tức lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ánh mắt mẹ Lục tràn đầy vui mừng, trở về phòng với nụ cười trên môi, nói với ba Lục: “Lúc trước, tôi còn cho rằng thái độ của Ninh Tri đối với Tiểu Tuyệt đột nhiên thay đổi lớn, nhất định sẽ có động cơ xấu.”

Ba Lục nhướng mày, “Bây giờ, bà thay đổi cách nhìn sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mẹ Lục vui mừng: “Tôi cảm thấy là con bé đơn thuần là thích Tiểu Tuyệt.”

Cửa bị đóng lại, Ninh Tri đỏ mặt xấu hổ, cô không ngờ Lục Tuyệt lại chủ động như vậy, hơn nữa mẹ Lục xuất hiện, anh cũng không buông tay.

Cũng đúng, Lục Tuyệt căn bản không biết ngại ngùng hay xấu hổ là gì.

Cô muốn ngẩng đầu, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn đặt ở sau đầu cô.

“Lục Tuyệt.” Ninh Tri không nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng và trắng bệch của Lục Tuyệt mờ mịt lộ ra, có phần tham lam.

Anh cau mày, giữa hai lông mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Hôn, hôn lại.”

Ninh Tri chỉ có thể cúi đầu.

Môi cô chạm nhẹ vào yết hầu của anh, hết lần này đến lần khác, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt cũng ló ra từng cái một, xếp hàng bay tới chỗ Ninh Tri.

Ánh vàng lấp lánh khiến Ninh Tri híp mắt vui vẻ.

Khai phá tiểu bảo bối, cô là người giỏi nhất.

Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ mười lăm xuất hiện, rồi không còn nữa.

Thu hoạch mặt trời nhỏ xong, Ninh Tri ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Lục Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như hoa đào mờ mịt nhìn lên trần nhà, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt rồi buông ra.

Chỗ yết hầu ngứa ngáy đến mức anh liên tục nuốt vào.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, đôi mắt ửng đỏ, ngay cả cần cổ cũng ửng hồng, không biết là do sốt nhiệt độ cơ thể cao hay là xấu hổ.

Cảm nhận được sự dừng lại của Ninh Tri, anh đưa mắt nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Muốn nữa.”

Ninh Tri qua cầu rút ván, cười nói: “Không nên tham lam.”

Lục Tuyệt nhếch môi, dùng đầu ngón tay chạm vào yết hầu mà Ninh Tri vừa mới chạm vào, nhưng lại không có cảm giác gì.

Anh nhìn cô ngây người, nói: “Không đủ, tôi.”

Lục Tuyệt hoàn toàn không hiểu tham lam là cái gì, anh chỉ biết Ninh Tri chạm vào rất thoải mái.

Anh chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn vì sốt, có thêm phần lười biếng, anh giống như một con dã thú nhỏ không được thỏa mãn, gào khóc đòi ăn: “Không đủ, muốn, muốn.”

Còn không đủ, tôi muốn nhiều hơn nữa.

Ninh Tri không khỏi nhéo nhéo mặt của anh: “Sao anh lại tham lam như vậy?”

Bắt gặp ánh mắt si mê của anh, trái tim Ninh Tri có chút mềm, nhưng không phải chuyện gì khó, để anh mê muội một chút, có chuyện gì vậy?

Cô vừa cúi đầu xuống, Lục Tuyệt đè cô xuống như thể anh không thể chờ đợi được nữa.

Không cẩn thận, đầu lưỡi cô chạm vào yết hầu của anh.

Lục Tuyệt nặng nề hừ một cái, như bị tổn thương, khó chịu, sung sướng.

Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ lại xuất hiện trong khung hiển thị trên đầu.

Không giống như trước đây, mặt trời nhỏ trước đó lần lượt xuất hiện. Nhưng bây giờ, Lục Tuyệt bắn ra hai cái, hai mặt trời nhỏ xuất hiện cạnh nhau.

Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy sáu mặt trời nhỏ trên đầu anh, số lượng tăng thêm hai lần.

Ninh Tri có chút mộng.

Đây là ý gì?

Anh vui vẻ gấp đôi sao? Hay khung trên đầu anh được nâng cấp?

Hai mắt Ninh Tri sáng lên, dùng đầu lưỡi động thủ, mặt trời nhỏ bắn ra càng thêm vui vẻ.

Cần cổ Lục Tuyệt đỏ bừng, anh giống như dã thú bị bắt nạt, không ngừng kêu lên, gây xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

Bị đẩy đến cùng, con thú nhỏ đột ngột trở mình.

Một giây tiếp theo, đổi thành Ninh Tri ngơ ngác nhìn Lục Tuyệt, đôi mắt đen đầy d/ục vọng, còn có một tia ẩn nhẫn, một tiếng trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, giống như bất mãn hoàn toàn.

Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ nhìn cô.

Ngay khi Ninh Tri phát giác anh sẽ gây hấn, anh giật môi, liếc nhìn cô một cái rồi xuống giường.

Nhìn bóng dáng màu xanh lam với một bông hoa lớn màu đỏ của anh biến mất sau cửa, Ninh Tri hơi khó hiểu, Lục Tuyệt đang tức giận sao?

Có phải cô đã ép quá phận?

Nội tâm Lục Tuyệt như mò kim đáy biển, khiến người ta khó đoán.

Ninh Tri đếm số mặt trời nhỏ trong kho nhot của mình, lúc đầu cô có 15 mặt trời, sau đó có thêm nữa,... Là hai mươi lăm. Cộng lại, hiện tại cô có bốn mươi mặt trời nhỏ.

Bá Vương nói rằng lần sau xuyên về cần đến năm mươi mặt trời nhỏ.

Ninh Tri có chút tiếc, chỉ thiếu mười mặt trời nhỏ.

Tiếp theo, cân nhắc Lục Tuyệt bị ốm, Ninh Tri không tiếp tục chèn ép lấy mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt, cộng thêm việc anh đột ngột rời đi, cô không biết có phải khiến anh khó chịu hay không.

Ninh Tri tự nói với mình không được tham lam, phải từ từ.

Một người bị ốm, người kia bị trật chân.

Hai người bệnh Ninh Tri và Lục Tuyệt chỉ có thể ở lại thư phòng.

Lúc Hoắc Hiểu Nguyệt đi tới, nhìn thấy Ninh Tri đang đọc sách cùng Lục Tuyệt, khung cảnh yên bình đến lạ thường.

Lúc trước cô ta luôn cảm thấy Ninh Tri không xứng với Lục Tuyệt.

Đột nhiên, cô ta nhận ra rằng không ai có thể đến gần Lục Tuyệt ngoại trừ Ninh Tri, không ai có thể ở gần anh.

“Sao cô lại ở đây?” Ninh Tri phát hiện Hoắc Hiểu Nguyệt đang đứng ngoài cửa.

Hoắc Hiểu Nguyệt tự tin đi vào: “Cửa thư phòng không khóa, tôi đẩy là cửa vào được.”

“Tôi không hỏi cô vào bằng cách nào, tôi đang hỏi tại sao cô lại đến đây?” Ninh Tri nhét một quả anh đào vào miệng, sau đó gắp một quả khác đưa lên môi Lục Tuyệt ở bên cạnh.

Lục Tuyệt hợp tác mở miệng. 

Lần tương tác này lại khiến cho Hoắc Hiểu Nguyệt há hốc mồm lần nữa.

Cô biết rõ tính cách của Lục Tuyệt, từ tiểu học đến trường cấp ba, anh là một người cô độc, không tiếp xúc với ai cũng như không cho ai tiếp xúc với mình.

Ngay cả cô ta đã theo đuổi sau lưng anh nhiều năm như vậy, cô ta gần như cảm động muốn khóc, nhưng Lục Tuyệt vẫn không hề thay đổi.

Ninh Tri không chỉ có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt, mà còn làm cho Lục Tuyệt nghe lời cô, hai người còn có thể thân thiết như vậy.

Thật sự làm cho người ta thấy chướng mắt.

Hoắc Hiểu Nguyệt khịt mũi, cô ta nói: “Tôi tới đây để mời Lục Tuyệt đến buổi họp lớp cấp ba.”

Các bạn học cấp ba nghe tin cô ta từ nước ngoài về, đặc biệt tổ chức buổi họp lớp này.

“Không đi, anh ấy sẽ không tham gia.” Ninh Tri trực tiếp từ chối.

Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận: “Tôi không hỏi cô, tôi hỏi Lục Tuyệt.”

Bên cạnh, Lục Tuyệt nhắc lại lời Ninh Tri: “Không đi, không tham gia.”

Lưng áo thẳng tắp, giống như một học sinh giỏi nghiêm túc nghe lời, dáng ngồi thẳng tắp, tóc mái ngố trên trán rất gọn gàng, dễ thương đáng yêu. 

Hoắc Hiểu Nguyệt hít một hơi, cô ta bĩu môi, bây giờ Lục Tuyệt thật sự nghe lời Ninh Tri.

Ninh Tri vừa thưởng vừa đút thêm một quả anh đào nữa vào miệng Lục Tuyệt, hơi hất cằm lên nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt, ý của cô rất rõ ràng, Lục Tuyệt chỉ nghe lời cô.

“Cô đưa Lục Tuyệt theo.” Hoắc Hiểu Nguyệt hiểu tình huống của Lục Tuyệt, lí do an toàn, tốt hơn hết nên có Ninh Tri trông coi, kẻo xảy ra chuyện gì.

“Lớp cấp ba của hai người họp lớp, tôi sao lại...” Lời nói của Ninh Tri đột nhiên dừng lại.

Cô nghĩ lúc trước, khi cô xuyên qua là lúc Lục Tuyệt học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, lần sau, sẽ là trường cấp ba của Lục Tuyệt?

Có lẽ, cô có thể sử dụng buổi họp lớp này để tìm hiểu thêm về những ngày tháng cấp ba của Lục Tuyệt.

Thấy Ninh Tri do dự, Hoắc Hiểu Nguyệt nhanh chóng nói: “Bữa tiệc tổ chức ở khu nghỉ dưỡng của nhà tôi hai ngày. Ở đó có rất nhiều hoạt động vui chơi. Lục Tuyệt ở nhà họ Lục đã lâu. Cô có thể đưa cậu ấy ra ngoài chơi một chút, bằng không cậu ấy sẽ tự kỷ hơn.”

“Tại sao cô lại phải mời Lục Tuyệt đi?” Ninh Tri trực tiếp hỏi cô ta.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Hoắc Hiểu Nguyệt có chút thẹn thùng: “Lục Tuyệt là tất cả thanh xuân của tôi, bây giờ tôi đang hoài niệm thanh xuân của mình, đương nhiên tôi muốn cậu ấy đi rồi.”

Ninh Tri giỏi nhất  đâm vào chỗ yếu của người ta, cô chống cằm thản nhiên nói: “Nhưng thanh xuân của anh ấy không có cô.”

A, làm sao lại có người đáng ghét như vậy!

Hoắc Hiểu Nguyệt tức đến phát run: “Cô không đi cũng không sao.”

Tại sao cô ta lại đưa mặt mình cho Ninh Tri đánh!

Cô dùng sức trừng mắt nhìn Ninh Tri rồi quay người rời đi.

“Đi.” Ninh Tri chậm rãi nói.

Hoắc Hiểu Nguyệt dừng chân lại.

Ninh Tri hỏi: “Khi nào thì họp lớp?”

Thời gian họp lớp là vào thứ bảy, chân của Ninh Tri đã lành, bệnh của Lục Tuyệt cũng khá hơn.

Sáng sớm cô đã đứng dậy thu dọn hành lý, nghĩ đến việc ở khu nghỉ dưỡng bên đó hai ngày, Ninh Tri đã nóng lòng muốn mang theo toàn bộ váy áo đẹp đẽ.

“Lục Tuyệt, anh thu dọn xong chưa?” Ninh Tri rối rít, vừa bước ra khỏi phòng quần áo lập tức nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước tủ, đang phân loại quần áo.

Lục Tuyệt chăm chú nhìn, anh gấp chiếc áo sơ mi có hoa to màu đỏ trên nền xanh lục cho ngay ngắn, để vào balo, cẩn thận vuốt đều những nếp nhăn trên đó.

Sau đó, anh cầm một chiếc quần l/ót nhỏ lạ mắt, gấp gọn gàng và đặt chúng cẩn thận lên trên quần áo của mình.

Ninh Tri sắp chết cười trước vẻ ngoài dễ thương của Lục Tuyệt.

Cô bước tới, cố ý cụ mặt: “Anh không được mang bộ đồ này.”

Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy vô hồn nhìn cô, giống như đang hỏi tại sao anh không thể mang theo bộ quần áo yêu thích của mình, như lời cô vừa nói.

Anh thích nhất là bộ đồ này.

“Mang cái áo sơmi đỏ đi, mặc vào trông rất đẹp, khi anh mặc vào nhất định là người đẹp trai nhất lớp!”

Lục Tuyệt mím môi, xoay người, quay lưng về phía Ninh Tri, không muốn nghe.

Trên đầu xuất hiện một đám mây đen.

Trẻ con ngày nay ngày càng khó dỗ, khó lừa gạt hơn.

Cô dụ dỗ anh: “Quần áo của anh đẹp như vậy. Nghe nói chúng ta đi du lịch dưới núi biển, quần áo của anh bị bẩn thì phải làm sao. Anh cam lòng, nhưng tôi không cam lòng.”

Lục Tuyệt dường như nghe lọt lời Ninh Tri, quay người lại, miễn cưỡng lấy chiếc áo sơ mi hoa từ trong ba lô ra, treo vào vị trí ban đầu trong tủ.

Anh vừa mới ngủ dậy, đầu tóc có chút rối tung, trên đỉnh đầu có chút lúm tóc dựng đứng, lúc này nhìn như đang hờn dỗi, người đàn ông này thật sự quá đáng yêu.

Ninh Tri lấy hai đôi tất mới ra đưa cho Lục Tuyệt: “Đây là quà của tôi thưởng cho anh.”

Anh nghe lời như vậy, nên được khuyến khích.

Lục Tuyệt nhìn đôi tất trên tay cô, đôi tất màu đỏ có hình cún con, rất xinh và dễ thương.

Anh mím môi, Ninh Tri nhìn đám mây đen nhỏ trên đầu anh đã biến mất.

Quả nhiên, anh sẽ thích nó.

Mẹ Lục biết Ninh Tri sẽ đưa Lục Tuyệt đi họp lớp, bà không lo lắng chút nào mà còn rất vui khi nghĩ rằng đó là khu nghỉ lễ của nhà họ Hoắc.

“Hành lý của con đã đóng gói xong chưa? Còn thiếu thứ gì nữa, mẹ sẽ cho người chuẩn bị ngay.”

Mẹ Lục nói: “Hai ngày nay thời tiết có vẻ tốt. Các con đi chơi vui vẻ, mẹ sẽ nhờ tài xế chở các con đến đó. Nếu con có việc gì thì gọi điện về nhà trước.”

Mẹ Lục lại nói thêm: “Hai vệ sĩ cũng nên đi theo, sẽ không ảnh hưởng đến hai đứa. Hãy để họ lái xe đưa đón hai đứa.”

Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô đáp lại từng cái một.

Nhìn thấy bóng dáng của Ninh Tri và Lục Tuyệt rời đi cùng nhau, trong mắt mẹ Lục hiện một nụ cười nồng đậm.

Một bên, nội tâm Lâm Điềm Điềm vô cùng chua xót, cô ta kết hôn sớm hơn Ninh Tri nửa năm, nhưng mẹ Lục chưa bao giờ quan tâm đến cô ta nhiều như vậy.

Thực sự thiên vị.

Nếu Ninh Tri đối xử tệ với Lục Tuyệt như trước đây, chẳng phải mẹ Lục sẽ quay lưng lại với Ninh Tri ngay lập tức sao?

Cô ta nghĩ đến nhập thần.

“Điềm Điềm, gần đây mặt con bị làm sao vậy?” Bây giờ không còn ai xung quanh, mẹ Lục hỏi Lâm Điềm Điềm, để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta.

Lâm Điềm Điềm giật mình, cô ta miễn cưỡng cười: “Con dùng sản phẩm chăm sóc da không phù hợp, lại bị dị ứng, dưỡng một thời gian nữa là tốt rồi.”

Cô khẳng định khuôn mặt của mình là do dị ứng, dù người khác có nghi ngờ thế nào thì cũng chỉ có thể đoán mò, sẽ không bao giờ biết trên đời này tồn tại thứ như hào quang.

Chỉ cần cô ta cướp lại hào quang lần nữa, mặt và dáng người của cô ta có thể được phục hồi.