Nữ Phụ Độc Ác Hoang Mang

Chương 4: Hoàn




11.

Khi nghe thấy mình bị giáo viên gọi lên phòng, Trương Văn Văn không thể tin nổi mà đứng dậy. Cô ta thấp thỏm bất an mà nghĩ: [Lưu Thi Tình đã nói sẽ giải quyết vấn đề camera, sao bây giờ lại…]

Nghĩ đến việc làm chuyện xấu bị phát hiện, cô ta vô cùng sợ hãi. Lúc đó cô ta đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi nên mới đi tìm Lưu Thi Tình, sau đó làm chuyện hại người thất đức kia.

Trương Văn Văn run cầm cập mà đi đến văn phòng.

Giáo viên còn chưa bắt đầu hỏi cô ta đã thú tội rồi, còn khai ra cả Lưu Thi Tình luôn.

Cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, nước mắt lã chã chảy ra, khẩn cầu tôi tha thứ cho cô ta.

Tôi tha thứ rồi, nhưng giáo viên vẫn làm theo quy tắc, thông báo cho bố mẹ của cô ta, bảo cô ta viết bản kiểm điểm, ngoài ra còn bị xử phạt một lần.

Nhưng khi đến lượt Lưu Thi Tình, giáo viên lấy làm tiếc mà nói với tôi: “Bố của Lưu Thi Tình vừa quyên góp cho trường ta một tòa nhà dạy học, em xem xem…”

Quả nhiên, đối mặt với tiền bạc thì…

Tôi rất căm tức, nhưng lại chẳng có cách nào cả. Thật muốn trùm cho cô ta cái bao tải, đánh một trận cho bõ tức.

Mà nghĩ thế nào thì tôi cũng làm như thế. Hơn nữa, có sự yểm trợ từ hệ thống nên tôi đã thoát thân, không ai có thể tra ra được cả.

……..

Từ khi tẩn Lưu Thi Tình một trận, tôi không còn gặp cô ta nữa. Sau này nghe nói cô ta chuyển trường rồi, chuyển đến một trường rất xa.

Sau khi cô ta đi, cả cái trường học đều ổn định hơn nhiều, đến cả mấy đứa tay sai hay đi theo cô ta cũng bắt đầu nghiêm túc học tập.

Hệ thống cũng chạy tới góp vui, nó nói: [Xét thấy nhiệm vụ của cô cho đến hiện tại đã hoàn thành xuất sắc, hệ thống quyết định trao cho cô một phần thưởng.]

Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà hỏi: “Phần thưởng gì?”

“Bánh mì trí nhớ giúp ích cho việc học tập.”

“...” Nụ cười trên mặt tôi đông cứng, khóe miệng thì giật giật. “Đây mà gọi là phần thưởng gì chứ? Mi muốn để muộn đứa học dốt như ta học tập? Sợ rằng là muốn lấy ta làm trò cười phải không?”

[Chỉ cần túc chủ thi đậu đại học J, sau khi quay về hiện thực sẽ được thưởng 500 vạn.]

“Ta không… Đợi đã, mi nói gì? ởng cái gì cơ? 500 vạn? Ta có thể!”

Từ đó, vì 500 vạn, tôi bắt đầu cần cù tận tâm mà học tập.

Do kỹ năng cơ bản của tôi quá kém, Lâm Thư chủ động đề xuất việc dạy kèm cho tôi. Điền Tiểu Quả cũng nhiệt tình muốn kèm tôi môn ngoại ngữ.

Hai kèm một, khiến cho thành tích của tôi ngày càng tăng, các giáo viên cũng nhìn thấy được tôi đang tiến bộ.

Sau khi thành tích nâng tầm vượt bậc, sẽ có giai đoạn tắc nghẽn dài dằng dặc. Tôi nhìn giấy báo thành tích nằm trên mặt bàn, sau đó thở dài một hơi.

Cái thành tích này căn bản không vào được đại học J, còn thiếu khoảng hơn 100 điểm lận, thật là khó khăn mà.

Tôi lắc lắc đầu, bất lực nằm sấp xuống bàn.

“Tôi có thể dạy kèm giúp cậu.” Giọng nói trong trẻo từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Cảnh, thế là liền ngây người.

Cậu ta nhìn vào mắt tôi, sau đó một lần nữa lặp lại: “Tôi có thể dạy kèm giúp cậu.”

Trong lòng vô cùng vui vẻ, tôi vội vàng đồng ý: “Được, cảm ơn cậu!”

Cứ như vậy, hai dạy một biến thành một kèm một.

Tống Cảnh không hổ là thiên tài đoạt hạng nhất liên tục. Dưới sự chỉ đạo của cậu ta, tôi càng ngày càng tiến bộ vượt bậc. điểm số cũng chậm rãi tăng cao.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngoài địa điểm thi, tiếng ve ngày hè vang lên. Trong địa điểm thi, rất nhiều học sinh đang chăm chú làm bài.

Sau khi kỳ thi kết thúc là căng thẳng tra điểm số và điền vào đơn nguyện vọng.

Không ngoài dự đoán, tôi và Lâm Thư đều thi đỗ đại học J. Còn Tống Cảnh, trước kỳ thì đã có rất nhiều trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước gửi thư mời cho cậu ta. Điền Tiểu Quả thì đã quyết định ra nước ngoài học đại học.

Hệ thống thông báo với tôi, năng lượng tinh khiết sắp được thu thập đủ rồi, không lâu nữa là tôi có thể quay về thế giới hiện thực.

Nghe được thông báo này, trái tim tôi bứt rứt, có chút buồn phiền. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của Lâm Thư, nhớ đến sự hoạt bát đáng yêu của Điền Tiểu Quả, nhớ đến cả Tống Cảnh ngoài lạnh trong nóng… Còn có sự quan tâm ấm áp của ba Tô mẹ Tô, cùng với nguyên chủ bị tôi thay thế.

Tôi biết rõ ràng rằng, thế giới này không thuộc về tôi.

………

Trong công viên giải trí.

Từ chiều đến tối, chúng tôi đã chơi rất nhiều trò chơi.

Đêm hè, gió đêm phất phơ thổi lên mặt. Một tay tôi dắt Lâm Thư, một tay khác dắt Điền Tiểu Quả. Tống Cảnh yên lặng đi phía sau chúng tôi, đi về hướng vòng đu quay lớn.

Ngồi trong vòng quay, từ từ lên cao, chiếc đèn dưới đất cách chúng tôi ngày một xa dần.

Pháo hoa lúc này đã nổ khắp bầu trời. Nhìn ánh sáng chiếu rọi mà suy nghĩ của tôi ngày một trôi xa…

“Tô Hòa, tớ muốn nói với cậu một điều bí mật.” Khuôn mặt Điền Tiểu Quả lộ vẻ thần bí.

“Bí mật gì?” Tôi hóng hớt nhích lại gần cô ấy.

“Anh họ tớ có người mình thích rồi.”

Tôi vô cùng kinh ngạc, sau đó phớt lờ sự khó chịu trong lòng mà hỏi: “Ai vậy, bọn họ ở bên nhau chưa?”

Điền Tiểu Quả cười hihi mà nói: “Người này cả tớ và cậu đều biết, bọn họ vẫn chưa ở bên nhau.”

“Nói mau nói mau, là ai vậy?” Tôi vội vàng gặng hỏi cô ấy.

Dưới sự truy vấn khẩn thiết của tôi, Điền Tiểu Quả mới thong thả ung dung mà đáp: “Anh họ của tôi vì cô ấy mà âm thầm làm rất nhiều việc.”

“Vì cô ấy mà đặc biệt viết ghi chép.”

“Vì cô ấy mà đặc biệt đi học sớm đem theo đồ ăn sáng.”

“Thậm chí dùng mối quan hệ, đuổi người muốn vu khống cho cô ấy khỏi trường học.”

Tôi càng nghe càng thấy có gì đó không thích hợp, những lời này hình như là…

“Đặc biệt đi tìm hiểu sở thích của cô ấy.”

“Đặc biệt đi dạy thêm cho cô ấy.”

“Đặc biệt…”

“Cậu có thể đoán ra đó là ai không?” Nói xong, khuôn mặt Điền Tiểu Quả đầy vẻ mong đợi mà nhìn vào tôi.

Khi đoán ra người Tống Cảnh thích là tôi, tôi thật sự rất vui. Nhưng nghĩ tới việc mình sắp trở về thế giới hiện thực, trái tim đang nhảy nhót chớp mắt đã ngã xuống đáy vực.

Biểu cảm của tôi bình thản tự nhiên, nội tâm lại hỗn loạn không ngừng. Tôi giả bộ mờ mịt không biết mà hỏi: “Là ai?”

…,

Hồi ức đột ngột dừng lại.

Pháo hoa bên ngoài rực rỡ, ánh sáng lấp lánh chiếu đến khuôn mặt của mỗi người.

Nhìn khuôn mặt dạt dào niềm vui của Lâm Thư và Điền Tiểu Quả, lại nhìn Tống Cảnh lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng tôi nhẹ nhàng nói lời từ biệt với bọn họ.

“Phải tạm biệt rồi, những người bạn của tôi.”

12.

[Túc chủ, nếu cô không nỡ rời khỏi thế giới này thì hãy ở lại.]

Tôi rất kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy hệ thống bảo có thể ở lại, tôi có hơi do dự: “Nhưng nếu tôi không đi thì Tô Hòa trước kia phải làm sao?”

[Tô Hòa trước kia đã đi đầu thai làm người từ lâu rồi.]

Tôi ngay lập tức á khẩu, nội tâm vô cùng phức tạp.

[Nếu túc chủ đi rồi thì thân thể này sẽ không còn linh hồn, sẽ biến thành ngu ngu dại dại đó.]

“Sao mi không nói sớm chứ, hại ta xoắn xuýt biết bao lâu.”

[Túc chủ đâu có hỏi đâu.]

“...”

[Vì vậy túc chủ chọn ở lại hay là rời đi?]

Trong thế giới cũ của tôi, tôi sống không tốt chút nào. Có bố và mẹ trọng nam khinh nữ, có bạn bè đâm sau lưng tôi, có cấp trên bóc lột sức lao động của tôi như điên,...

Tại một thành phố xa lạ, tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Một cuộc đời tươi đẹp đối với tôi mà nói là một điều xa xỉ.

Hồi tưởng quãng đời ngắn ngủi, tôi thật sự rất đen đủi, chưa từng nhận được sự chiếu cố của ông trời.

Chỉ tới ngày đó, tôi dùng ít tiền thừa mua một tờ vé số…

“Ở lại.”

Thế giới này có bố mẹ yêu thương tôi, có bạn bè yêu quý tôi, còn có… người mà tôi thích.

Tiếng chuông điện thoại vẫn luôn vang lên. Tôi lấy ra xem… là Tống Cảnh.



Vào đêm hè, những chú ve sầu nghịch ngợm giấu mình dưới tán cây, liên tục kêu lên những âm thanh quen thuộc.

“Nửa đêm đến đây tìm tôi, cậu có chuyện gì sao?” Tôi có chút không tự nhiên mà kéo căng vạt áo. Nhớ đến vừa nãy đã thừa nhận thích Tống Cảnh trước mặt hề thống, tôi thật sự rất ngại ngùng.

………

Không biết vì sao, Tống Cảnh rất muốn gặp cô. Có một âm thanh không xác định nói cho anh biết, nếu bỏ lỡ hôm nay thì cô sẽ biến mất, anh sẽ không thể nhìn thấy cô nữa.

Cứ nghĩ tới không còn gặp được cô, trong lòng anh lại không ngừng hỗn loạn. Anh vội vã đến dưới lầu nhà cô, lại điên cuồng mà gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại.

Cuối cùng, cô cũng nhấc máy.

Tống Cảnh nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trái tim lang thang của anh cuối cùng cũng tìm được chốn về.

….

Cậu ấy dang tay, ôm tôi vào lòng, bàn tay rộng lớn đặt lên đầu tôi.

Tôi dựa vào trước ngực cậu ấy, trái tim như tiếng sấm lũ lượt kéo đến.

“Tôi thích cậu.” Cậu ấy nói.

[Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt không thể tự chủ mà dõi theo cô, chờ mong nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, thích cô - người vui tươi đầy sức sống.]

Tiếng ve hè kêu càng lớn, trái tim tôi cũng đập càng nhanh.

Mặt đỏ tim đập, tôi vươn tay ôm lại cậu ấy: “Tôi cũng thích cậu.”

Sau đêm hôm đó, tôi và Tống Cảnh ở bên nhau rồi.

Sau này, cậu ấy cùng tôi vào đại học J.

“Tô Hòa, cậu có thể nói cho tớ biết thích là gì không?” Lâm Thư đỏ mặt không dám nhìn tôi.

Nhìn ánh mắt trốn tránh của cô ấy, trong tim tôi rất rõ ràng.

“Thích chính là nhớ anh ấy, nghĩ đến anh ấy, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh anh ấy.”

“Cậu có người mình thích rồi phải không?” Tôi trêu đùa hỏi.

“Ừm.” Lâm Thư ngại ngùng đỏ mặt, ánh mắt lén lút hướng về phía xa.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tôi nhìn thấy Tiêu Du - người đang giúp người khác dựng lều cắm trại.

Tiêu Du là đàn anh dịu dàng hơn chúng tôi một lớp.

Anh ấy đã thích Lâm Thư từ cái nhìn đầu tiên, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi. Nhưng nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lâm Thư, có lẽ ngày ôm được mỹ nhân đã không còn xa nữa rồi.

Tôi và Lâm Thư chụm lại một góc, tôi thay cô ấy phân tích tình cảm giữa cô ấy và Tiêu Du, tiện thế hóng hớt chuyện hay của hai người họ.

Tuy rằng Lâm Thư thẹn thùng, nhưng vẫn vui vẻ chia sẻ với tôi.

“A Hòa, chúng ta cùng nhau lên sườn núi ngắm nắng chiều đi.” Tống Cảnh đi đến, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai chúng tôi.

Đang hóng hớt thì bị gián đoạn, tôi có hơi bất lực mà nhìn vào Tống Cảnh: “Anh tự đi đi, em còn ở với Lâm Thư.”

Dứt lời, Tống Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thư một cái, quay đầu lại ấm ức nói với tôi: “Anh mới là người yêu của em, làm sao em lại bỏ anh lại mà đi với cô ấy!”

Lâm Thư quá cạn lời rồi, không ngờ rằng Tống Cảnh bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại là một lọ giấm.

Tôi: “... Được rồi được rồi, đợi chút rồi em cùng anh đi ngắm nắng chiều.”

Lúc này Tống Cảnh mới hài lòng rời đi.

Tôi và Tống Cảnh ngồi trên ngọn núi nhỏ, hai người tựa vào nhau, nhìn về ánh nắng chiều trước mắt.

Ánh sáng mặt trời lặn chiếu xuống, thật đẹp, giống như một chiếc váy cưới màu đỏ vậy.

(Hết)