Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Thanh Mai Trúc Mã

Chương 4




15.

“Ngụy Hòa Quang, cậu có ý gì?”

Lục Trường Nghiêu nhìn Ngụy Hòa Quang, lạnh lùng nói.

Ngụy Hòa Quang liếc nhìn vẻ mặt không được tốt lắm của Lục Trường Nghiêu, chỉ cười nói: "Bạn gái của Lục gia đều là người trong trường, không phải rất nổi tiếng hay sao?"

Lục Trường Nghiêu: "..."

Tôi xoa xoa thái dương, cũng không hẳn là tin giả, lúc tôi mới chia tay với Lục Trường Nghiêu thì ngày hôm sau hắn đã có bạn gái mới rồi. Chỉ là tôi trông vẫn thoải mái hơn, Lục Trường Nghiêu và tôi không phải là thanh mai trúc mã như Ngụy Hòa Quang và Tô Tô, nhưng đã quen biết từ hồi trung học đến giờ, cho nên đối với tính cách của Lục Trường Nghiêu tôi cũng hiểu rõ.

Lục Trường Nghiêu là người nhìn thì có chút lăng nhăng, tuy rằng đúng là như thế thật...

Nhưng thật ra hoàn toàn là lỗi của máu rải thính ngấm trong xương tủy. Đôi khi hắn ta không thể kiểm soát được bản thân trước những cô gái thích làm nũng, có lẽ đây là lý do khiến tôi chia tay Lục Trường Nghiêu.

Tôi nhớ rằng khi vẫn đang học trung học, tôi và Lục Trường Nghiêu chỉ ở bên nhau vài tháng, vì không học cùng lớp nên chúng tôi chỉ gặp nhau sau giờ học, còn lại đều là thời gian làm việc riêng của mình.

Và khi chúng tôi ở bên nhau, đừng nói đến việc nắm tay nhau, tôi không biết tại sao nhưng khi tôi chạm vào quần áo của Lục Trường Nghiêu thì sẽ bị né tránh, khiến tôi như một tên dê xồm ham mê nhan sắc. Một tối nọ, khi tôi đi tìm Lục Trường Nghiêu sau giờ tự học, tôi tình cờ thấy hắn đang chạm vào mặt một cô gái trên lối đi.

Đúng vậy, anh chàng thậm chí còn không thèm chạm vào tay tôi đã nhẹ nhàng chạm vào mặt một cô gái khác trên lối đi.

Vậy là tôi chia tay với hắn, Lục Trường Nghiêu còn do dự muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì, ngày hôm sau hắn đã khoe bạn gái mới của mình với tôi.

Nhưng thời gian sau đó, Lục Trường Nghiêu thay đổi càng ngày càng nhanh, trình độ quan hệ qua lại càng ngày càng nhiều.

Tôi nghĩ Lục Trường Nghiêu càng ngày càng giống cái điều hoà trung tâm rồi.

Cho nên Ngụy Hòa Quang nói cũng không sai.

Lúc này, bên ngoài đã bắt đầu ồn ào, tôi cúi xuống nhặt túi xách bị rơi và nói: "Hai người muốn cãi nhau thì cứ cãi nhau đi. Tôi đi trước."

Lục Trường Nghiêu ngăn tôi lại: "Tường Tường, như này mà em còn không chia tay cậu ta à?"

“Lục Trường Nghiêu, bảo trọng.” Ngụy Hòa Quang ở bên cạnh cau mày, anh siết chặt ngón tay đang đặt ở bên hông.

"Nghe Tường Tường nói, cậu không phải còn cái gì mà thanh mai thuở bé đó sao? Không phải cậu nên ở bên thanh mai của mình mới tốt à?" Lục Trường Nghiêu cười lạnh.

Ngụy Hòa Quang nhướng mi, một giọt nước từ trên tóc rơi xuống lông mi, mím môi nói: "Lục Trường Nghiêu, đừng dùng suy nghĩ của mình mà suy đoán chuyện của người khác."

Tôi nhặt túi xách xong không muốn nói nhảm với hai người họ nên nhanh chóng rời khỏi nơi phân trần đúng sai này.

Khi Ngụy Hòa Quang quay lại, tình cờ tôi đang thu dọn đồ đạc, anh ấy cầm một chai nước trên tay, tôi nhìn qua không nói gì.

Tả Ngạn Minh ngồi phía trước đang kể chuyện cười cho tôi nghe, nhưng khi nhìn thấy Ngụy Hòa Quang quay lại, có lẽ bầu không khí quá trầm nên vội quay đầu lại.

Hình như Ngụy Hòa Quang không sấy tóc, chỉ lau sơ qua, trông vẫn còn ướt. Anh ấy bước đến chỗ ngồi của mình, nhìn tôi, im lặng một lúc rồi nói.

"Lâm Xuân Tường, hôm nay..."

Tôi ngắt lời anh: "Tôi biết cậu muốn nói gì. Nhưng nói thật, tôi không phải là học sinh tiểu học, nên tôi có thể hiểu được phần nào hành vi của cậu. Chỉ là Ngụy Hòa Quang, với tư cách là bạn gái của cậu, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu, xin hãy thứ lỗi cho tôi."

Tôi cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, nói tiếp: "Mà còn có một chuyện, cậu không cảm thấy rất nực cười à?"

“Tại sao cậu có thể gọi Tô Tô thân mật như vậy?” Tôi ngẩng đầu nhìn Ngụy Hòa Quang còn đang nhìn tôi, trong mắt anh ta có gì đó khó hiểu, nhưng bây giờ tôi cũng không muốn hiểu "Tô Tô? Còn cậu gọi tôi thế nào? Như vậy mà là bạn gái à?"

"..." Ngụy Hoành Dật dường như đang nhìn ra điều tôi đang suy nghĩ, lông mày khẽ cau lại, môi có chút tái nhợt.

Tôi liếc nhìn chai nước trên tay anh ấy và nói: “Tốt hơn là cậu nên uống nước nhanh đi.”

Sau đó, tôi xách túi lên và chuẩn bị đi về.

Năm cuối cấp ba tuy rằng có giờ tự học buổi tối nhưng không bắt buộc, hôm nay tôi cũng không định tự học buổi tối, trước khi bước ra khỏi cửa phòng học liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. vẫy gọi tôi.

"Tường Tường!"

Là Lục Trường Nghiêu.

Tôi nhìn xung quanh, nhướng mày và đi tới vỗ hắn một phát.

"Lục Trường Nghiêu, bạn gái của anh đâu?"

“Hôm nay mới chia tay.” Lục Trường Nghiêu khẽ thở dài. “Sao em lại đánh anh? Anh cũng không muốn học tiết học buổi tối.” Hắn ta nói tiếp. “Đi thôi, anh cũng sẽ đi nhờ xe bác Trần của em về nhà.”

Dáng người đẹp như ngọc đang đứng dựa vào ô cửa sổ, tay cầm bình nước thật chặt, thật chặt…

16.

Hôm nay Ngụy Hòa Quang không cùng Tô Tô trở về khu chung cư Cảng Tân mà một mình trở về Bác Nhã Uyển.

Anh thường không về Bác Nhã Uyển vào các ngày trong tuần, còn cha Ngụy quanh năm cũng không có ở nhà, chỉ có một số nhân viên bảo vệ và dì giúp việc mà anh ấy thuê ở đây.

Thấy Ngụy Hòa Quang trở lại, dì Thẩm, người phụ trách bếp, vui vẻ nói: "Hòa Quang, sao hôm nay con trở về rồi? Hiếm hoi hôm nay cha con cũng có mặt ở nhà. Con có muốn ăn gì không? Dì sẽ làm cho con. "

Ngụy Hoà Quang đang thay giày ở cửa, nghe thấy lời này thì sững sờ một hồi, hơi ngẩng đầu lên nói: "Dì Thẩm, dì xem rồi nấu gì cũng được ạ."

Sau đó, anh lên phòng trên tầng hai.

Dì Thẩm khẽ lắc đầu từ phía sau, hai cha con này tính tình thật là giống nhau mà.

Tới giờ ăn tối, Ngụy Hoà Quang mới nhìn thấy cha Ngụy đã nửa năm không gặp.

Khi cha Ngụy nhìn thấy người con trai này, ông ta rõ ràng là sửng sốt, ngồi xuống hỏi: "Sao hôm nay con trở về Bác Nhã Uyển rồi? Không phải lúc nào con cũng ở chung cư Cảng Tân đó sao?"

Ngụy Hòa Quang im lặng một lúc, sau đó nói: "Có lẽ sau này con sẽ trở về đây sống."

Cảng Tân là nơi mà trước đây Ngụy Hòa Quang và mẹ anh sống, vì vậy Ngụy Hòa Quang đã ở đó suốt những năm qua, anh ta luôn lạnh nhạt với cha Ngụy. Nghe Ngụy Hòa Quang nói, cha Ngụy kinh ngạc liếc nhìn đứa con trai trước giờ luôn cứ không hiểu chuyện, chỉ hơi nhíu mày rồi nói: "Vậy con cũng mang đồ của mẹ con về đi."

Ngụy Hòa Quang cười nhẹ: "Ở đó mẹ có thể cảm thấy thoải mái hơn, mà thôi quên đi."

"Con đang nói cái gì vậy? Cảng Tân là nhà của bà ấy, còn ở đây không phải sao?" Nghe Ngụy Hòa Quang nói điều này, lông mày của ông Ngụy nhíu chặt lại. "Hòa Quang, con đã oán hận cha nhiều năm như vậy, mãi mãi không thể buông xuống được à?"

Dì Thẩm ở bên cạnh trong lòng không ngừng thở dài khi nhìn thấy bộ dạng của hai cha con, bà không muốn dính líu tới, vội vàng bước đi.

Ngụy Hòa Quang nhìn những món ăn trên bàn, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói xa cách: “Cha, cha nghĩ tình cảm là gì?”

Anh dừng lại, như đang cười nhạo chính mình: “Hình như con chưa bao giờ hiểu loại này. Có điều, năm đó cha mải mê nghiên cứu khoa học mà bỏ rơi mẹ con con hơn mười năm, sau này mẹ bị bệnh rồi mất rồi cha mới về bắt đầu kinh doanh trở lại, miệng thì luôn nói yêu thương mẹ con nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Con cảm thấy, chắc là cha chưa từng yêu con. Hồi đó trong lòng con luôn nghĩ là cha yêu mẹ nhất nhưng thật ra là cha yêu bản thân của mình nhất.”

Cho nên, từ khi còn nhỏ anh đã bắt đầu làm rất nhiều việc, vừa phải chăm sóc bản thân vừa phải chăm sóc cho người mẹ bị bệnh cùng với nỗi nhớ của bà với ông Ngụy. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ chỉ có nhà họ Tô bên cạnh mới có thể cho anh an ủi phần nào. Mẹ Tô thì hiền lành, cha Tô thì tốt bụng, cuộc sống gia đình nhà Tô Tô, hơn mười năm nay Ngụy Hòa Quang đều rất ngưỡng mộ họ. Đó là loại cảm xúc gì?

Ngụy Hòa Quang ngày bé đã trưởng thành, trước giờ không thích nói nhiều, luôn ít nói và dè dặt, anh đã quen với việc sử dụng một quan niệm nhất định để lựa chọn hành động của mình.

Nhưng mà thế này có đúng không? Ngụy Hòa Quang cảm thấy mình nên suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này.

Trước khi ông Ngụy tức giận, Ngụy Hòa Quang đã đứng lên trước, anh nhìn thái dương đã xám xịt của ông Ngụy, với đôi mắt trong veo, trầm giọng nói:

“Xin lỗi cha, hôm nay tâm trạng con không tốt, nhất thời lỡ lời. Cha ăn tiếp đi.” Anh đặt lại ghế rồi đi lên lầu.

Khi đi lên cầu thang thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tô Tô, Ngụy Hòa Quang mở nó ra xem.

[Tô Tô]: Hòa Quang, hôm nay cậu không về nhà à?

Anh bước đến cửa, mở wechat lên và trả lời: “Sau này tôi sẽ trở về Bác Nhã Uyển sống, không thể đi cùng cậu đến trường nữa. Giúp tôi nói với dì Tô một tiếng, sau này không cần làm thêm một phần cơm cho tôi, từ trước tới giờ thật sự rất cảm ơn dì ấy. "

Ngụy Hòa Quang gõ từng chữ, sau một hồi, anh đột nhiên nghĩ đến những lời Lâm Xuân Tường nói hôm nay.

Anh lục tung các nhóm lớp và nhóm trường mà anh đã tham gia, cuối cùng tìm thấy WeChat của Lâm Xuân Tường.

Ảnh đại diện là Thủy Thủ Mặt Trăng.

Ngụy Hòa Quang không khỏi bật cười, anh nhấn thêm bạn, nhưng trong lòng anh biết rằng 99% khả năng yêu cầu kết bạn này sẽ không được chấp nhận.

Đêm tối, trong căn phòng lạnh lẽo, Ngụy Hòa Quang đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy tấm ảnh của mẹ anh trên bàn.

Anh lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đựng trong một cái gói màu trắng kem, có vị dừa.

Anh đặt viên kẹo trước di ảnh của mẹ và nói nhỏ: "Xin lỗi".

- ----

Tôi trở về phòng sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, điện thoại trên giường sáng lên.

Tôi nhìn thấy một nick wechat để ảnh đại diện màu đen gửi yêu cầu kết bạn, nhấp vào xem thử, trên yêu cầu có viết một dòng chữ:

"Tường Tường, tôi là Ngụy Hòa Quang."

Tường, Tường... Tường?

Tôi: "?"

Không lẽ Ngụy Hòa Quang bị Lục Trường Nghiêu nhập?

17.

Tôi ngỡ ngàng hết nửa ngày sau khi đọc nội dung trên lời mời kết bạn này.

Mặc dù tôi thực sự muốn đồng ý lời mời kết bạn này rồi hỏi Ngụy Hòa Quang có phải đã bị Lục Trường Nghiêu nhập rồi không nhưng tôi vẫn kiềm lại sự tò mò.

Hôm nay tôi thật sự không muốn nói chuyện với Ngụy Hòa Quang, có điều, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Ngụy Hòa Quang, nhưng tôi vẫn bỏ qua.

Khi nằm trên giường, tôi đột nhiên nghĩ đến giấc mơ tối qua, chính giấc mơ này đã khiến tôi phải nhìn Ngụy Hòa Quang, Tô Tô, những người xung quanh và thậm chí cả bản thân mình từ một góc độ đặc biệt. Trong giấc mơ đó có rất nhiều điểm tương đồng với thực tế như tên của nhân vật chính và vai phụ, và mối quan hệ giữa mỗi người với nhau cũng là một trong những lý do khiến tôi tin vào giấc mơ này.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi phải xem xét lại tính chân thật của giấc mơ này, hay nói cách khác là thực tế của thế giới này. Mặc dù tôi có cùng tên với "Lâm Xuân Tường" trong tiểu thuyết, nhưng ở một số khía cạnh, tôi thực sự khác với cô ấy. Tự hỏi bản thân, tôi sẽ không đe dọa, bắt nạt hay chống lại những người có thể là đối thủ của tôi chỉ vì sở thích cá nhân. Nếu tôi đã như vậy, Ngụy Hòa Quang, Tô Tô và những người khác có thực sự trông giống như trong giấc mơ của tôi không?

Đối với Ngụy Hòa Quang mà nói, là tôi nhất thời rung động, nếu không tôi đã không chuyển đến lớp 1 và hứa làm bạn gái của anh ấy. Mà sau khi có giấc mơ này, tôi phải bắt đầu kiểm tra lại mối quan hệ này, là thật hay giả? Không chỉ đối với tôi, mà còn đối với Ngụy Hòa Quang.

Ngụy Hòa Quang thật sự muốn hẹn hò với tôi chỉ vì muốn thử lòng Tô Tô thôi sao?

Thật ra, khi nghĩ lại ngày tôi rơi xuống nước, trong trái tim tôi đã có một giọng nói hét lên "Chia tay đi." Nhưng tôi luôn vô cớ nghĩ đến khi Ngụy Hòa Quang nói "bạn gái tôi tên là Lâm Xuân Tường".

Cho nên, trước đây khi chưa từng nằm mơ, tôi cũng không biết Ngụy Hoà Quang loại người nào?

Đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, xa cách nhưng lịch sự.

Trong giấc mơ mơ hồ đó, không có nhiều mô tả về Ngụy Hoà Quang, hầu hết các khung cảnh đều là lúc anh ta bên cạnh Tô Tô.

Cho nên, những gì tôi biết về Ngụy Hòa Quang chỉ dừng lại ở một mặt.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi khẽ thở dài, cũng không muốn nghĩ thêm nữa.

Trời to đất rộng, việc quan trọng nhất là ngủ.

...

Hôm sau khi tôi thức dậy, tôi thấy bố Lâm - người luôn bận rộn với công việc - đang ở nhà, ông ngồi trên sofa và nhâm nhi tách cà phê nóng.

Tôi từ trên lầu la lên một tiếng, ông ấy từ từ ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Con gái, sáng sớm dậy dọa bố à?"

Tôi cong môi đi xuống lầu: "Bố, người dễ bị dọa như vậy sao? À đúng rồi, bên trường đã cử người đến để nói chuyện rồi đó. "

“Ừ, không thành vấn đề.” Bố Lâm nhấp một ngụm cà phê, sau đó cúi đầu đọc báo. “Chỉ là một vài tòa nhà, cứ cử đội kỹ sư tới đó, việc tài trợ cũng đang được thảo luận với bên trường học của con. "

Đối với gia đình Lâm, nghề khởi nghiệp là xây dựng, một vài tòa nhà quả thực không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, là một trong những trường tốt nhất của thành phố, trường Nhất Trung có thể tạo ra nhiều nhân tài xuất sắc sau khi tốt nghiệp. Đầu tư lúc trước chỉ là vì lợi nhuận, nhà họ Lâm nguyện ý đưa tiền, trường học đương nhiên cũng nguyện ý có thêm một nhà đầu tư.

“Con biết rồi, con đi học trước đây.” Tôi cầm lấy đồ ăn vặt.

"Đi đi. Này? Sao không ăn sáng? Cái con bé này, coi chừng lúc mẹ con trở về sẽ mắng con!"

Tôi không nghe rõ những từ tiếp theo, nhưng tôi đã nghe những lời như vậy rất nhiều lần, đã gần bảy giờ, tôi vội vàng nhờ chú Trần đưa tôi đến trường.

Không biết duyên số thế nào, trên đường đi học tôi lại nhìn thấy Tô Tô, cô ta có vẻ hơi thất thần, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Và còn...

Không có Ngụy Hòa Quang bên cạnh cô ta.

Ngụy Hòa Quang không phải sống ở đối diện với nhà của Tô Tô sao? Tôi nhìn Tô Tô rồi từ từ thu lại ánh mắt.

18.

Mãi đến khi tôi xuống xe, người trước giờ chưa từng tới trễ như Ngụy Hòa Quang, hôm nay đã đến trễ.

Dường như tối qua anh ngủ không ngon, vẻ mặt có chút xanh xao, hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng lắm. Trên trán hiếm khi có mồ hôi, giống như là vội vội vàng vàng chạy đến trường.

Nhìn thấy tôi, Ngụy Hòa Quang hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng gọi: "Tường Tường."

Tôi liếc anh ấy một cái, rồi im lặng quay đầu đi vào trong.

Ngụy Hòa Quang ngập ngừng gọi một lần nữa: "Xuân Xuân?"

"Phì...!"

Chắc chắn Tả Ngạn Minh ngồi phía trước là người đã cười thành tiếng.

Chống lại ý muốn nhìn tới Ngụy Hoà Quang, tôi ngồi xuống và bắt đầu đọc sách.

Không thấy tôi nói gì, Ngụy Hòa Quang hơi do dự, cụp mắt xuống lấy cuốn sách ra, dường như lấy ra một tờ giấy khác và bắt đầu cầm bút viết gì đó.

Tôi không nhìn anh nữa, tôi rất u mê việc học, vài ngày nữa sẽ thi cuối kỳ, tốt nhất là giành vị trí thứ hai của lớp để Lục Trường Nghiêu phải một lần té xỉu.

Trong giờ học, tôi đang nhìn vào bảng đen một cách nghiêm túc thì bất ngờ có người chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi.

Theo chuyển động, tôi quay đầu lại, chắc chắn, tôi nhìn thấy một ngón tay mảnh khảnh dính vào mặt bàn, dưới ngón tay đó có một tờ tiền được gấp gọn gàng.

Tôi nhìn người đã thực hiện hành động này—

Bên cạnh là khuôn mặt vô cảm của Ngụy Hòa Quang.

Tôi ngoảnh mặt đi, không quan tâm.

Cho nên, khuỷu tay lại được nhẹ nhàng chạm vào nữa.

Tôi co tay lại.

Lần này ngón tay chỉ đơn giản là di chuyển tờ giấy được gấp gọn gàng trước mặt tôi.

Tôi: "..."

Tôi cầm tờ giấy lên và mở nó ra, mới thấy rằng nó không chỉ là một mẩu giấy nhỏ mà giống như một bài văn nhỏ:

"Thư triển lãm hay, Lâm Lâm / Xuân Xuân /Tường Tường:

Tối qua tôi đã gửi lời mời wechat cho cậu, nhưng cậu không đồng ý, tôi muốn nói với cậu một điều trên wechat, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể viết nó ra giấy, hi vọng cậu đọc được nó.

Đầu tiên là sự cố rơi xuống nước ngày hôm qua, đây có lẽ là điều khiến cậu khó chịu nhất? Tôi nghĩ về điều đó một lúc, cũng cảm thấy mình thực sự có lỗi nên bây giờ tôi thật sự rất muốn chân thành xin lỗi cậu. Ý định ban đầu của tôi để cứu Tô Tô hoàn toàn là vì cô ấy không biết bơi, nhưng cậu có thể, vì vậy tôi cứu cô ấy không vì lý do gì khác, chỉ là tính mạng quan trọng hơn.

Câu nói này có thể sai, nhưng tôi không có ý là bạn gái mình không quan trọng. Ý định ban đầu và tiền đề của việc cứu người là tất cả những phán đoán của tôi dựa trên những nguyên tắc thông thường trong nhiều năm, những lựa chọn tôi đưa ra dựa trên suy nghĩ hợp lý của cá nhân tôi. Đương nhiên câu nói ở đây cũng có thể sai, tôi không có ý nói là cậu vô cớ tức giận, ngược lại là do tôi không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu, nên cảm thấy rất có lỗi với cậu.

Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua, cậu đã là bạn gái tôi rồi, đáng ra tôi nên suy nghĩ tới cảm nhận của cậu. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò, nên tôi cũng hi vọng cậu có thể chỉ ra những thiếu sót của tôi. Tôi cũng sẽ tự học chăm chỉ, chưa kể... "

Đọc xong dòng này, câu tiếp theo như bị xóa đi rồi, nhìn trước mắt rồi nhìn ra sau thì thấy lem ra, có lẽ là không biết viết gì nên tôi đọc câu tiếp theo:

"Thứ hai, cậu nói tôi gọi Tô Tô rất thân mật. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng tôi không nghĩ gọi như thế là thân mặt. Ngày hôm qua tôi đã muốn giải thích với cậu, nhưng tôi không biết giải thích với cậu như thế nào. Còn khi tôi gọi cậu bằng tên đầy đủ của cậu, tôi chỉ là đang nghĩ nên gọi cậu thế nào, tôi không biết phải gọi cậu là gì, nên tôi chỉ gọi bằng họ tên của cậu. Nhưng mà như thế thì cậu không vui, tối hôm qua tôi đã nghĩ tới vài lần, chính xác là ba cái tiêu đề ở mặt trước tờ giấy, nhưng có lẽ không phải theo ý thích của cậu? Thế là tôi tìm trên mạng một số cái tên như baby, dear... Mới đọc thấy hơi lạ, nhưng nếu cậu thích thì không sao cả.

Cuối cùng, nếu có gì sai sót mong bạn gái chỉ ra."

Tô Tô, Tô Tô...

Mới ngày hôm qua có lẽ là do tôi tức giận. Tôi luôn cảm thấy không phải "Tô Tô" mà là "Tô Tô", càng nghĩ càng tức giận.

Và khi tôi nhìn thấy cái gì mà "thực hiện vũ lực", một hàng chữ thực sự do Ngụy Hòa Quang viết, nhưng tôi nhận ra trong đó có rất nhiều nỗ lực. Lúc nhìn thấy cách xưng hô này khóe môi tôi hơi giật giật.

Trong khi tôi đang nhìn tờ giấy trên tay, Ngụy Hòa Quang lén liếc mắt về phía tôi, tôi bắt được ánh mắt của anh, anh ấy không hề hoảng sợ mà từ từ quay mặt đi và nhìn về phía trước.

19.

Tôi đọc xong mọi thứ được viết theo bố cục như một bài văn trên tờ giấy này, sau đó đặt tay xuống.

Người bên cạnh chú ý đến chuyển động của tôi và khẽ quay đầu lại.

Lúc này, tay tôi đã chạm vào chân của Ngụy Hoà Quang.

Tôi có thể cảm thấy cơ thể Ngụy Hoà Quang run lên, sau đó anh ấy đột ngột quay đầu lại. Khi tôi nhìn thấy đôi môi mím chặt và hàng mi run rẩy của anh ấy, tôi mỉm cười, rồi đặt tay lên chân trần của Ngụy Hòa Quang...véo mạnh phần thịt trên chân anh ta.

Vẻ mặt của Ngụy Hòa Quang gần như thay đổi ngay lập tức, bàn tay của anh vô thức duỗi ra, kiên quyết che bàn tay tôi đang đặt trên đùi anh ấy.

Lòng bàn tay của Ngụy Hòa Quang hơi lạnh.

Tay tôi có cảm giác như một miếng ngọc bích lạnh như băng đang bám chặt vào nó.

Giáo viên phía trước đang nghiêm túc giảng bài, trong khi tôi và Ngụy Hòa Quang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Vì vậy, tôi chỉ đơn giản đặt tay kia xuống và nắm lấy bàn tay mà Ngụy Hòa Quang đang duỗi ra.

Đôi tay của Ngụy Hòa Quang bất giác run lên.

Tôi siết chặt tay anh ấy bằng một tay, rồi chậm rãi dùng ngón tay mình viết lên lòng bàn tay anh ta.

"Tôi tha thứ cho cậu."

Viết xong, tôi khẽ quay mặt sang nhìn Ngụy Hoà Quang, thấy nước da anh hơi ửng đỏ, như vừa mới tắm xong, lúc này khóe mắt ửng đỏ cùng đôi môi mím chặt, như thế này mà trên một khuôn mặt thường lạnh lùng và vô cảm thì điều này lại càng không bình thường.

Anh ấy để ý đến chuyển động của tôi, lông mi trượt nhẹ, rồi anh nhìn tôi.

Sâu thẳm và cháy bỏng, như một dòng chảy của sự đam mê.

Tai tôi cũng bỏng rát, tôi ho nhẹ một tiếng, lập tức rút tay về, không nhìn anh nữa, ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe giảng bài.

Ngược lại Ngụy Hòa Quang cong ngón tay và từ từ cụp mắt xuống.

Trong giờ giải lao, hai chúng tôi im lặng một lúc cho đến khi có người gõ cửa sổ bên cạnh, tôi đứng dậy thấy là Lục Trường Nghiêu.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi mở cửa sổ.

Lục Trường Nghiêu cười một tiếng: “Làm sao, em khinh thường anh phải không?” Anh ta liếc nhìn Ngụy Hòa Quang bên cạnh, chậm rãi nói: “Không phải anh đến đây xem cảnh hai người chia tay sao?

Tôi tặc lưỡi nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm. Em càng tò mò không biết hôm nay hay ngày mai cô bạn gái tiếp theo của anh sẽ lộ diện".

Nghe vậy, Lục Trường Nghiêu sững sờ một hồi, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay em chia tay Ngụy Hòa Quang, ngày mai làm bạn gái anh thì sao?"

"Nghĩ gì vậy? Ngựa tốt thì không quay đầu ăn cỏ, tiên nữ thì không ăn thịt chó, anh hiểu không?" Tôi cắt lời. "Anh có nhiều bạn gái còn hơn em mua son môi, nên em không quan tâm. "

Ngụy Hòa Quang bên cạnh bật cười.

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

Khi Lục Trường Nghiêu ở ngoài cửa sổ định nói gì đó, Ngụy Hòa Quang đã nhẹ giọng nói: "Lục Trường Nghiêu, nếu cậu không muốn tôi vỗ đầu cậu như hôm qua vỗ tay cậu, thì cậu mau rụt cái đầu của cậu lại đi."

Lục Trường Nghiêu: "...?"

Hắn thu lại cái đầu của mình.

Tôi gần như bật cười thành tiếng và nói với Lục Trường Nghiêu bằng giọng kiềm chế: "Sắp đến giờ học rồi, anh vẫn không về."

“Biết rồi.” Lục Trường Nghiêu oán hận trừng mắt nhìn tôi, sau đó xoay người rời đi.

Tôi quay lại nhìn Ngụy Hòa Quang, lúc này anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn rơi vào...trên môi của tôi?

Tôi chớp mắt.

Giọng nói ngập ngừng của anh chậm rãi vang lên: "Cậu thích loại son nào? Tôi có thể mua tặng cậu coi như một lời xin lỗi được không?"

Tôi nhìn Ngụy Hòa Quang, đôi mắt anh ấy trong veo, lông mi lấp lánh dưới ánh mặt trời, lúc này anh đang nhìn tôi rất nghiêm túc.

“Được thôi, một lời xin lỗi là không đủ, ít nhất phải chín mươi chín.” Tôi nghiêng đầu chống cằm, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Ngụy Hòa Quang nhìn tôi, hiếm khi bối rối hỏi tôi: "Tại sao không phải là một trăm?"

“...?” Tôi mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại cười trước. “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cậu tin thật à, tôi mới không cần quà xin lỗi.” Nói xong, tôi lấy hộp cơm hôm qua chưa kịp trả cho anh để trong ngăn kéo ra.

Ngụy Hòa Quang lấy hộp cơm, nhưng heo Peppa trên đó đã biến mất, thay vào đó là đầy sticker hình Thủy Thủ Mặt Trăng.

“Trông đẹp không?” Tôi nghiêng người nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của anh.

Lúc này, anh nhướng mắt, cười nhẹ với tôi: "Rất đẹp."

Tôi lại một lần nữa bị đánh gục bởi vẻ đẹp của Ngụy Hòa Quang.

(Còn tiếp)