Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 37: Thanh kiếm gửi gắm tình cảm, khó khăn được san phẳng bằng ý chí




Một chiếc xe ngựa đang hướng về hoang mạc đi tới mà trong xe là Diêm Minh và Nam Cung Lạc Lạc, Nam Cung Lạc Lạc lấy điều kiện để Diêm Minh rút lui khỏi núi Kỳ Lân là "tự nguyện cùng Diêm Minh trở về hoang mạc", Diêm Minh vui vẻ đáp ứng, thật ra Trình Các chủ coi trọng mình, quả thật Diêm Minh đối với Trung Nguyên cũng có dã tâm, tuy nhiên hắn vui vẻ giống một con cọp độc lai độc vãng, đối với bản thân mình có mười phần tự tin, khinh thường việc mượn lực người khác, lấy lý do nhúng tay vào chuyện tranh đấu của Đông Kỳ các và Tây Lân các chì là vì Nam Cung Lạc Lạc mà thôi, hôm nay Nam Cung Lạc Lạc chủ động muốn trở về cùng hắn, vừa đúng với ý của hắn.

"Ta cầu xin ngươi, ta nguyện ý sống bên cạnh ngươi, chỉ hy vọng ngươi đừng giết người vô tội lung tung nữa được không?" Nam Cung Lạc Lạc cầu khẩn Diêm Minh.

Diêm Minh vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Lạc Lạc nói: "Ta đã đồng ý để ngươi sống bên cạnh ta rồi, nên thỉnh cầu của ngươi ta không thể đáp ứng được nữa."

"Ngươi......."Nam Cung Lạc Lạc quay mặt đi không muốn nhìn Diêm Minh nữa, nàng rất rõ ràng là mình thích nam nhân tàn nhẫn lại xinh đẹp này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, luôn làm cho nàng rất khổ sở, nàng một mặt từ Minh Vực muốn trở về Trung Nguyên là muốn tìm ra thân thế của mình, nhưng mặt khác chính là muốn chạy trốn sự đau khổ này.

Diêm Minh thở dài nhìn Nam Cung Lạc Lạc quật cường, hắn rất muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng, nhưng hắn không làm được điều này, hắn đã bước chân lên một con đường không thể quay về, khi hắn đích thân giết chết sư phụ mình để trở thành chủ nhân của Minh Vực, con đường như vậy buộc hắn nhất định phải đi bằng hết.

Tiết Tình đuổi mọi người ra ngoài, một mình ở trong phòng chăm sóc Lưu Huỳnh, nàng một mình chuyển kiếp đến thế giới này, luôn là Lưu Huỳnh ở bên quan tâm nàng, nếu như không có Lưu Huỳnh ở đây.......Trong đầu lộn xộn đang nghĩ cái gì không biết, hiện tại đang là lúc Lưu Huỳnh yếu đuối nhất, mình nhất định phải tỉnh táo mới được, nếu như ngay cả nàng cũng ngã xuống, ai sẽ cứu Lưu Huỳnh, ai sẽ báo thù cho Lưu Huỳnh, nàng nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Tiết Tình lau một giọt nước mắt, dùng tay sạch lau mồ hôi trên mặt Lưu Huỳnh, nhất định hắn đang rất đau, Diêm Minh, mối thù hôm nay ta nhất định bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu.

"Lưu Huỳnh, ngươi mở mắt ra đi, ta bảo đảm với ngươi ta sẽ cố gắng luyện võ thật giỏi, sẽ không là gánh nặng cho ngươi nữa, sau này sẽ để ngươi ngồi trong xe ngựa còn ta thì đánh xe, ngươi ngồi thì ta sẽ đứng, cũng sẽ ăn những món ngươi thích ăn, đến khách điếm để cho ngươi chọn phòng trước, ta sẽ không bao giờ........làm lộn xộn hành lý nữa......"Vừa nói với hắn vừa thấy những giọt nước mắt như hạt đậu rơi vào trên mặt Lưu Huỳnh, chỉ sợ Lưu Huỳnh cảm thấy không thoải mái, Tiết Tình vội vàng lau đi.

Động Trù ngay cả cửa cũng không nhẫn nại gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng, đi theo sau là vài người lớn nhỏ khác nhau.

"Sư muội, ta đưa tất cả những người hiểu biết y dược ở núi Kỳ Lân đến, để cho họ xem xem đồ đệ ta còn cứu được không?" Động Trù nói.

"Tất cả xin nhờ cậy các vị, ai có thể chữa khỏi cho hắn, ta nhất định sẽ hậu tạ." Tiết Tình thở dài nói với những vị đại phu kia.

Những người đó có thật sự là đại phu không, hay là bị đưa tới nhầm, nhìn vết thương của Lưu Huỳnh đều lắc đầu. Lúc này đột nhiên lại có người vui mừng kêu lên: "Tiết cô nương!" Bạch Tích Trần từ trong đống người thoát ra nhảy đến trước mặt Tiết Tình.

"Bạch công tử!" Tiết Tình cũng rất kinh ngạc, nhưng sau kinh ngạc là sự vui mừng: "Bạch công tử, ngươi mau nhìn vết thương của Lưu Huỳnh đi."

Đuổi những tên lang băm kia ra ngoài, Bạch Tích Trần kiểm tra toàn bộ vết thương của Lưu Huỳnh một lần xong nói: "Trên người tổng cộng có mười hai vết kiếm đâm, một kiếm sâu nhất đúng vào chỗ nguy hiểm, may mắn là những chỗ khác kiếm đâm không sâu không làm tổn thương đến nội tạng, uống thuốc kết hợp với châm cứu sẽ không để lại ảnh hưởng gì."

"Ý ngươi nói là........Ngươi có thể cứu đồ đệ của ta sao?" Động Trù mừng rỡ hỏi.

Bạch Tích Trần lặng lẽ đi về sau lưng Tiết Tình, giống như chuột tránh mèo, nói: "Ta sẽ hướng dẫn hắn dùng nội lực kích thích miệng vết thương khép lại, mặc dù không thể bảo đảm hoàn toàn, nhưng cũng không khác biệt lắm."

Tiết Tình kích động ôm lấy Bạch Tích Trần: "Bạch công tử, cám ơn ngươi, ngươi cần gì cứ nói cho ta biết, ngân sâm ngàn năm hay tuyết liên ngàn năm? Cho dù tốn bao nhiêu tiền ta cũng sẽ mua được!"

Bạch Tích Trần bị dọa sợ đẩy Tiết Tình ra: "Quả thật là một chuyện cần ngươi giúp đờ, Tri Thu và ta lạc nhau trên trấn, phiền ngươi giúp ta đi tìm nàng, ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích."

Tiết Tình vỗ ngực: "Việc ðó nhỏ thôi, ta nhất ðịnh sẽ làm ðược, nhưng mà? Thật sự là Tri Thu ði lạc sao? Không phải là ngươi mới là người ði lạc ðấy chứ?"

Mặt Bạch Tích Trần ðỏ lên: "Ngươi tìm nàng nhanh lên một chút, tất cả mọi công cụ của ta ðều ở trong hành lý, mà hành lý nằm trong tay Tri Thu."

Hắn đã nói như vậy thì mọi người sao có thể chậm trễ được nữa, Tiêu Quy Ứng lập tức phái thị vệ xuống núi tìm vị cô nương gọi là Tri Thu kia, để làm việc có thêm năng suất, Động Trù và Kiển Điệp cũng tự mình xuống núi đi tìm. Trước tiên mượn từ lão đại phu bộ ngân châm, Bạch Tích Trần châm mấy châm trên người Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh có cử động, trên mặt Tiết Tình đầy vẻ mừng rỡ.

".....Tiết cô nương, trước tiên ngươi nên ra ngoài chờ? Vẻ mặt của ngươi quá là dọa người, làm cho lòng ta cảm thấy không yên."

Tiết Tình mất mác đi tới cửa, mỗi bước đi đều lưu luyến quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Huỳnh, Bạch Tích Trần than thở: "Ở lại cũng được, nếu có ngươi ở đây, ý thức sinh tồn của hắn có thể mạnh hơn một chút."

Tiết Tình giống như một chú chó săn sau khi bắt được chiếc đĩa mà chủ nhân ném ra liền chạy như bay về bên mép giường chủ nhân, có thể tận mắt nhìn hắn từ từ phục hồi so ra vẫn tốt hơn nhiều là ngồi ngoài cửa lo lắng.

Theo như Bạch Tích Trần miêu tả, tìm được Tri Thu cũng không khó, dù sao ở Trung Nguyên những cô gái trẻ tuổi mặc y phục màu cam trên đầu còn cài bông hoa lớn không có nhiều. Tri Thu bị đội tìm kiếm đưa về Đông Kỳ các, vào phòng hắn ném bọc hành lý cho Bạch Tích Trần: "Không phải đã nói không được cởi sợi dây buộc hai tay chúng ta lại sao, nhìn xem, lại bị lạc đường rồi này." Sau đó phát hiện ra người nằm trên giường là Lưu Huỳnh, Tri Thu giật mình kêu lên: "Đây không phải là Lưu Huỳnh công tử sao! Hắn làm sao thế này?"

"Câm miệng, còn ầm ỹ nữa ta sẽ cho ngươi uống thuốc đó." Bạch Tích Trần giáo huấn, Tri Thu lập tức ngậm miệng, nhanh nhẹn mở hành lý ra đưa cho Bạch Tích Trần bộ công cụ mà hắn thường sử dụng.

Bạch Tích Trần lấy cây cỏ kỳ quái châm vào huyệt đạo Lưu Huỳnh, sau đó lấy ra một chai thuốc theo cái ống đó rót vào, Động Trù và Tiêu Quy Ứng đều chậc chậc biểu lộ ra sự kỳ quái, chỉ có vẻ mặt của Tiết Tình không có biểu cảm kia, cái này trông khá giống cái kim tiêm ở hiện đại.

"Bạch công tử, ngươi tìm thêm một mảnh gỗ đẩy mạnh đi là có thể khiến thuốc đi xuống dễ dàng hơn." Tiết Tình có lòng tốt đề nghị.

Bạch Tích Trần suy nghĩ một chút, rồi như bừng tỉnh hiểu ra: "Quả là một ý kiến hay, Tiết cô nương quả nhiên rất thông minh."

Đã xuyên qua được một khoảng thời gian, lần đầu tiên Tiết Tình có cảm giác ưu việt về sự thông minh lần này.

Làm việc trên người Lưu Huỳnh hơn một canh giờ, Bạch Tích Trần dừng tay, để cho Tri Thu dọn dẹp lại công cụ xong, quay ra nói với Tiết Tình: "Toàn bộ vết thương đã xử lý tốt, có lẽ đến nửa đêm hắn có thể tỉnh lại, tuy nhiên thân thể muốn phục hồi lại phải tốn một khoảng thời gian, không thể nóng lòng được."

"Đa tạ thần y, sương phòng đã chuẩn bị xong, hy vọng thần y và vị cô nương này có thể nghỉ ngơi thật thoải mái." Động Trù cảm kích nói.

"Nhị bá phụ, người cũng cần phải nghỉ ngơi, ta cùng cô cô sẽ trông nom Lưu Huỳnh ca ca." Kiển Điệp lên giọng nói, thức đêm là đại kỵ đối với bệnh nhân.

Vẫn có thể đứng yên tại chỗ này đối với cơ thể Động Trù mà nói đã sắp quá giới hạn chịu đựng, có mấy lần hắn suýt ho khan thành tiếng, sợ bị Tiết Tình nghe thấy, nên đành phải đi xuống, quả đúng là không nên ở lại đây nữa.

"Kiển Điệp, cháu và Nhị sư huynh đều đi ngủ cả đi, chỗ này có ta là đủ rồi" Tiết Tình nói.

Làm sao mà Động Trù lại không hiểu ý định của Kiển Điệp cơ chứ, liền kéo Kiển Điệp không tình nguyện ra ngoài, Kiển Điệp không muốn theo còn muốn giãy rụa, Động Trù đành phải điểm huyệt nàng, tiếp tục đưa đi.

Tiết Tình đóng cửa lại, mang cái ghế dựa đến bên giường Lưu Huỳnh, hiện tại Lưu Huỳnh dường như chỉ đang ngủ, Tiết Tình vén tóc trên trán hắn ra, bất giác khẽ mỉm cười, bình thường nhìn thấy đều là dáng vẻ đứng đắn của hắn, không ngờ đến vẻ mặt khi ngủ của hắn lại giống con nít như vậy. Nhớ tới Lưu Huỳnh đừng hôn trộm son trên môi mình, Tiết Tình cúi người hôn dịu dàng lên môi Lưu Huỳnh: "Thế này mới không vô lễ, như này đã huề nhau rồi nhé."

Dựa vào bên người Lưu Huỳnh, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của hắn, hơi thở đàn hương chầm chậm nhu hòa, bất giác Tiết Tình cũng ngủ thiếp đi. Lúc nửa đêm, Lưu Huỳnh trên giường mở mắt ra, trên người vẫn còn đau, không thể cử động, hắn thấy Tiết Tình ngủ yên bên cạnh mình, khẽ mỉm cười, dùng nhiều sức lực đưa tay mình đi đặt lên ngón tay Tiết Tình. Một đêm không có ánh trăng, trong căn phòng nhỏ chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh sáng màu cam hắt lên vách tường, nhìn kĩ ra có hai bóng dáng.

Đến khi trời gần sáng Tiết Tình đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Lưu Huỳnh, không nhịn được kích động, bỗng nhiên Tiết Tình nhào tới ôm chặt lấy Lưu Huỳnh, dùng toàn bộ sức lực ôm dường như sợ hắn sẽ chạy mất, vết thương Lưu Huỳnh bị đau, nhưng hắn không muốn nói ra, cảm giác bị ôm như vậy rất tốt.

"Sư muội, đồ đệ của ta đã tỉnh lại chưa.... ......"Động Trù đẩy cửa nghiêng đầu vào hỏi, thấy hai người đang ôm nhau thì đóng cửa oành một cái.

Tiết Tình ngượng ngùng cười cười, buông Lưu Huỳnh ra: "Có đói bụng không, ta đến phòng bếp làm chút cháo trắng và thức ăn mang đến cho ngươi."

Chỉ lát sau, Tiết Tình giống như một tiểu nha hoàn dùng khay bưng cháo cơm trở lại, thân thể Lưu Huỳnh không thể cử động, Tiết Tình liền từng muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn, có lẽ do khoảng cách quá gần, Tiết Tình có chút khẩn trương, sợ là sẽ làm đổ cháo trong muỗng ra ngoài.

"Tiết cô nương, ta tới để đổi thuốc cho Lưu Huỳnh công tử." Bạch Tích Trần đẩy cửa ra nói, thấy cảnh này thức thời không đi vào: "Tối nay đổi lại cũng được." Dứt lời đóng cửa lại.

"Sư thúc, Bạch công tử giống như đang hiểu lầm điều gì đó?" Lưu Huỳnh không hiểu nói.

Tiết Tình ngây ngô cười một cái, trong lòng lặng lẽ nói, thật ra thì cũng có thể coi là hiểu lầm.

Tiết Tình muốn luyện võ, không phải là dụ dỗ Lưu Huỳnh, nàng hoàn toàn nghiêm túc. Nàng né tránh, nàng thỏa hiệp, Diêm Minh cũng chưa từng nghĩ cho nàng, nàng sẽ phải phản kháng, hắn đâm Lưu Huỳnh mười hai kiếm, theo tốc độ tăng của cổ phiếu, hắn sẽ phải nhận lại hai mươi bốn kiếm. Muốn tìm vũ khí từ trong kho vũ khí của Đông Kỳ các, có cây kiếm nhỏ dài nhìn đẹp mắt, nhưng cầm trên rất nặng, chỉ động tác chém bình thường thôi đã phí sức rồi, thân thể này đã lâu rồi không cầm vũ khí, đầu tiên cần phải thích ứng cảm giác sử dụng kiếm, đứng trước một gốc cây dương thụ to phía trước, đem dương thụ thành Diêm Mình, Tiết Tình hít sâu một hơi, mười phần hăng hái, chém tay trái hắn, đâm ruột hắn, chọc ruột thừa hắn, cắt JJ hắn, cắt JJ hắn, cắt JJ hắn, cắt JJ hắn, cắt JJ hắn, cắt JJ hắn,......

"Nhị bá phụ, quả nhiên cô cô sử dụng kiếm hung ác, rất giống với cha con." Kiển Điệp dắt tay áo Động Trù nói, bởi vì Tiết Tình khí thế ngông cuồng bạo lực, nên Kiển Điệp và Động Trù chỉ dám đứng ở chỗ xa để xem.

Động Trù uống một hớp rượu nói: "Trong bốn sư huynh đệ chúng ta thì sư phụ thích nàng nhất, sư phụ là bậc lão luyện trong võ học, nàng chính một kẻ mê võ đến điên, nhớ lại trước kia, trong lúc nàng luyện kiếm thì đều không nhận người quen."

Đột nhiên Động Trù ngồi xổm xuống, tay chặn ở ngực nhưng vẫn không ngừng ho khan, ngay lập tức Kiển Điệp khom người xuống vỗ vỗ lưng cho hắn. Động Trù đứng lên đẩy Kiển Điệp ra: "Ta không sao, là trong lúc uống rượu bị sặc"

Cái lý do hoang đường này, nếu như Kiển Điệp ngây thơ thì cũng sẽ không tin, bản thân Động Trù rõ ràng hơn cả, bệnh này là do kiếp số, tuy rằng thanh kiếm mang lý tưởng hào hùng bình định thiên hạ, nhưng cũng không chạy thoát khỏi sự trêu cợt của ông trời.