Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 157




Tại thời điểm này, video đang tạm dừng.

Bức ảnh bị tạm dừng là Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo đang tranh cãi.

Đây là video bị mất ở khu khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn.

Bây giờ, nó bất ngờ xuất hiện trước mặt Giản gia.

Cùng với đó là người quản lý video của khách sạn đã làm biến mất đoạn video này.

Chân tướng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đợi một nút phát, liền kéo ra màn che.

Các ngón tay của Giản Thư Hình run rẩy và nhấn nút phát.

Ôn Noãn và Giản Duẫn Thừa đứng sau lưng ông, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ.

Trên máy tính bảng, những hình ảnh phát đi phát lại, từ tranh chấp, ngã, đến thất bại khi cố cứu anh trai mình.

Cô gái ngồi xổm trên đất khóc trong kinh hoàng.

Cô vô cùng sợ hãi.

Cô nhìn anh trai rơi trên đống thủy tinh, bất lực và hoảng sợ.

Cô sai rồi, cô không nên kéo anh trai mình đi cãi nhau ở nơi nguy hiểm như vậy.

Cô ấy có thể đã không có cuộc cãi vã đó.

Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy anh trai mình xuống lầu.

Ngay cả trong những thời điểm quan trọng, phản ứng bản năng của cô ấy là giữ anh trai và bảo vệ anh ấy.

Thấy vậy, Ôn Noãn bịt miệng và bật khóc.

Bà không thể đứng vững, chính Giản Duẫn Thừa là người đã nâng đỡ bà.

"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng của tôi." Tiếng Ôn Noãn nức nở.

Giản Thư Hình sững sờ, trong lòng đau âm ỉ.

Nỗi đau đó, đau đến tận xương tủy, đau đến khó thở.

Con gái họ không làm điều gì có hại cho gia đình.

Con bé bị oan uổng.

Con bé ngoại trừ lần đầu có tranh đấu qua.

Sau đó, con bé chỉ im lặng mà thừa nhận tội danh này.

Bị oan uổng, bị bôi nhỏ, bị tổn thương.

Hết thảy hết thảy, thân hình gầy gò của con bé âm thầm chịu đựng.

Đó là cô gái nhỏ đáng quý nhất và đáng yêu nhất của họ!

Trong một khoảnh khắc lòng mọi người ngập tràn cảm giác tội lỗi và tự trách.

Đừng nói Ôn Noãn tính tình tương đối mềm mại không chịu nổi, ngay cả Giản Thư Hình cũng có cảm giác ngột ngạt.

Sự ngoan ngoãn nghe lời của Giản Nhất Lăng đã biến thành những chiếc gai nhọn đâm thẳng vào trái tim của mọi người trong Giản gia.

Từng mũi một, từng mũi một đâm vào thấy máu, đâm vào đến xương.

Giản Duẫn Thừa nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Tiểu Lăng bây giờ ở đâu?" Giọng Giản Duẫn Thừa âm trầm đầy áp lực.

Đối mặt với Giản gia đang lâm vào tĩnh mịch cùng thống khổ, người đàn ông mặc vest vẫn là thân sĩ có lễ, việc công làm theo phép công, "Giản tiểu thư còn chuyện khác cần giải quyết, Giản đại thiếu gia không cần lo lắng."

"Các người là ai?" Giản Duẫn Thừa muốn biết Giản Nhất Lăng hiện đang ở đâu, anh phải hỏi danh tính của những người trước mặt này.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nhẹ, "Giản tiểu thư giúp lão tiên sinh nhà chúng tôi một việc, vì vậy lão tiên sinh của chúng tôi yêu cầu chúng tôi giúp Giản tiểu thư tìm ra bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình."

Những người này không trực tiếp nêu rõ than phận cùng danh tính của họ, nhưng từ lời nói cùng với cách hành xử của anh ta cho thấy "lão tiên sinh" là thập phần không đơn giản.

Nhưng đây không phải là trọng tâm của Giản gia, họ muốn xác định xem Giản Nhất Lăng đang ở đâu và có an toàn hay không.

"Ngoài ra, Giản tiểu thư nói rằng Giản Duẫn Náo tiên sinh tạm thời không nên biết về chuyện này."

Những người đàn ông mặc vest làm công làm theo phép công, đều làm theo chỉ thị của Giản Nhất Lăng.

Không cần nói với Giản Duẫn Náo..

Không cần..

Ngay cả lúc này, Giản Nhất Lăng vẫn không muốn hủy hoại Giản Duẫn Náo.

Vẫn cho Giản Duẫn Náo một tia sáng của cuộc sống.

Phải đợi cậu lấy lại được hy vọng cuộc sống, trước khi đưa cái sự thật cay đắng này ra trước mặt cậu.