Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 118: Tuyệt Sắc (1)





Lâm Nguyệt mặt cứng ngắc nhìn sang, ánh mắt vừa chạm phải gương mặt bình thường nhìn vừa quen mà vừa lạ, duy nhất có đôi mắt người đàn ông đó là không kém nhìn sâu như đầm lạnh vậy.
Là hắn, là nam nhân áo đen thần bí gặp ở môn phái phường thị năm đó! Hắn sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Yên tĩnh, trong nháy mắt chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió thổi lá cây phát ra xào xạc và tiếng thở như có như không. Giờ khắc này, ngoài mình Lâm Nguyệt ra, cả ba nam nhân ở đây đều ngơ ngẩn cả người, ba đôi mắt đều dừng trên mặt Lâm Nguyệt.
Đây là một gương mặt đẹp không xao tả xiết, đường nét tinh xảo, hoàn mỹ không tỳ vết, làn da trắng nõn nà, mắt trong veo như nước suối, không chút son phấn, nhưng đã nghiêng thành tuyệt sắc rồi.
An Tử Dạ ngơ ngác nhìn Lâm Nguyệt, trái tim yên tĩnh chợt đập mạnh lên, một luồng chân tình xa lạ từ từ dâng lên trong sâu thẳm đáy lòng. Hắn biết rõ Lâm Nguyệt lớn lên không tệ, tựa như mười năm trước, lúc nàng mới sáu tuổi, chỉ một nụ cười kia thôi đã tuyệt mỹ vô cùng, nhưng hắn vẫn không sao ngờ được, Lâm Nguyệt thường dùng tóc rối che giấu mặt, ai ngờ lại đẹp tới mức rung động lòng người đến thế.
Nhìn dung nhan nghiêng nước nghiêng thành tuyệt sắc trước mắt này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao Lâm Nguyệt lại thường có bộ dạng lôi thôi, bởi vì nàng đang che giấu bản thân, cũng là để bảo vệ mình. Dung nhan tuyệt sắc như thế, trên đời có ai mà không động lòng chứ?
Hắn biết rõ tiểu sư muội lớn lên không khó coi lắm, nhưng hắn chưa bao giờ biết rõ nàng tự dưng lại xinh đẹp như thế, xinh đẹp tới mức khiến người ta trầm mê, đẹp tới mức khiến người ta rung động.
Tư Duẫn cũng ngơ ngác cả người, kinh ngạc nhìn Lâm Nguyệt mãi vẫn chưa định thần lại được. Cô bé này, lớn lên lại tuyệt sắc như thế, chẳng trách, chẳng trách mà thời gian qua Diệp chân Chân đẹp vậy cũng chẳng gây cho an Tử Dạ thích tý nào, hóa ra là vì thế này…
Rốt cuộc hắn hiểu ra, vì sao an Tử Dạ vẫn lạnh lùng với Diệp Chân Chân, cho dù Diệp Chân Chân cứ quấn quit, cứ dịu dàng hết mực cũng không cách nào lay động được lòng hắn ta, hóa ra hắn ta vừa ý là Lâm Nguyệt – cái vị nữ đệ tử ngoại môn chẳng chút hấp dẫn nào ở Côn Lôn có được dung nhan nghiêng thành tuyệt sắc trước mắt này.
Hắn vẫn cho rằng, ở côn Lôn, thậm chí ở La Châu, ngoài Cô Anh Khiết ra thì không có nữ nhân nào có thể so được với Diệp Chân Chân nữa, kể cả cái vị ở trong nội môn luôn vui vẻ sung sướng kia – thứ nữ Diệp Gia Diệp Khuynh tuyết cũng còn kém hơn Diệp Chân Chân.
Nhưng giờ theo ý hắn, hắn từng cho rằng Diệp Chân Chân rất đẹp ngang lâm Nguyệt, nhưng lại ảm đạm chẳng có ánh sáng, có Lâm Nguyệt cô gái phong nhã tuyệt thế nghiêng thành hào hoa tuyệt sắc ở đây, vị Diệp Chân Chân kia được gọi là xinh như hoa, quả thật như một trò cười.

Có mỹ nhân tuyệt sắc ở đây rồi, ai còn để ý tới Diệp Chân Chân nữa chứ? Chẳng trách mà An Tử Dạ chẳng thích Diệp Chân Chân, mà lại lựa chọn giống như thế.
Nhìn dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết đứng cách đó không xa, Tư Duẫn đột nhiên cảm giác được trong lòng hơi khổ sở, nhưng cũng có chút rung động.
Đang nhìn mặt Lâm Nguyệt trong tích tắc, hắn không phải không thừa nhận mình động lòng, bởi vì hắn không cách nào mà không động lòng, cô bé kia lớn lên đẹp quá, dù không có bất kỳ trang sức nào vẫn đẹp động lòng người, xinh đẹp tới mức khiến ai cũng động lòng.
Nói hắn trông mặt mà bắt hình dong cũng được, nói hắn tham luyến sắc đẹp cũng chẳng sao, tóm lại hắn biết mình toi rồi, bởi vì trong tích tắc đấy, hắn đã hiểu mình đã bị trầm luân không lối thoát rồi.
Có lúc, thích một người thì chỉ đơn giản vậy, vừa gặp đã yêu, vĩnh viễn sẽ không phải bởi cái đẹp nội tâm mà vì cái đẹp hình thức. Nhất là như Lâm Nguyệt vậy, dung mạo tuyệt mỹ tinh xảo, nhưng lại có khí chất yếu ớt e lệ tự nhiên của một cô gái, với nam nhân mà nói tồn tại như lực trí mạng của hoa anh túc vậy.
Thời gian phảng phất như đã qua một vạn năm chỉ trong chớp mắt, lại dường như chỉ trong nháy mắt. Ba nam nhân, biểu hiện phản ứng khác hẳn nhau. Nếu nói An Tử Dạ và Tư Duẫn là bị kinh diễm (đẹp đến kinh ngạc), thì Diêm Sát lại là bị kinh sợ. Hắn sớm đã gặp được Lâm Nguyệt vào mười năm trước, đã phát hiện ra cô bé kia dĩ nhiên là thể chất ngọc tuyết hương cốt làm lô đỉnh cực phẩm trong truyền thuyết, nhưng lúc đó Lâm Nguyệt còn nhỏ, hơn nữa lại được nàng che giấu rất kỹ, thoạt nhìn cũng không thấy, nên hắn cũng không để ý lắm.
Giờ đã mười năm trôi qua, nếu không phải đúng lúc nhìn ở túy tiên lầu nhìn thấy Lâm Nguyệt, hắn gần như đã quên cô bé có thể chất ngọc tuyết hương cốt này rồi, lúc mới gặp, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy nữ tu lôi thôi lếch thếch này nhìn có vẻ rất quen, sau đó mới phát hiện hóa ra nàng là cô bé năm đó hắn gặp một lần ở phường thị Côn Lôn.
Nhìn năm đó cô bé kia cho dù đối mặt với hắn vẫn không đổi sắc giờ đã trưởng thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, hơn nữa hình tượng chẳng khác năm đó là bao, vẫn một bộ dạng lôi thôi lếch thếch ấy, hắn đột nhiên nổi hứng, muốn nhìn chút xem cô bé năm xưa ấy lớn lên trông thế nào, đôi mắt giấu dưới đám tóc rối ấy, có phải vẫn còn trong veo như năm đó nữa không.
Hắn luôn nghĩ tới là làm liền, quyết định hành động, vì thế sau khi hắn thấy đám Lâm Nguyệt rời Túy Tiên Lầu đi thì lập tức đi theo.
Thực ra hắn cũng không có ác ý gì, chỉ muốn trêu chọc cô bé năm đó mà thôi, hơn nữa hắn cũng rất tò mò muốn biết dung mạo của Lâm Nguyệt, bởi vì trong truyền thuyết, cô gái có thể chất ngọc tuyết hương cốt thời kỳ thượng cổ không chỗ nào mà không nghiêng thành tuyệt sắc, vì thế hắn muốn nhìn chút xem Lâm Nguyệt có phải lớn lên trông cũng nghiêng nước nghiên thành tuyệt sắc vô song không.
Hiện giờ cuối cùng hắn cũng đã thấy, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại hơi hối hận, nhất là khi nhìn thấy An Tử Dạ và Tư Duẫn vẫn nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm, tận đáy lòng thấy không vui.
Năm đó vật nhỏ tầm thường ấy đúng thật đã trưởng thành, hơn nữa còn lớn lên tuyệt sắc nữa, không phụ là nàng có thể chất ngọc tuyết hương cốt, gương mặt ấy, cả hắn vốn đã duyệt vô số mỹ nhân vừa nhìn thấy suýt hoảng hốt, nếu không phải hắn có ý chí kiên định, thì hắn cũng chẳng khác gì đám An Tử Dạ rồi.
Nhưng cũng bởi vì thế, hắn mời thấy không vui trong lòng, vật nhỏ là thuộc về hắn, tuyệt đối không thể để kẻ khác dòm ngó, nhất là con chuột đang ẩn nấp kia!
Trong lòng không rõ nhịn lại, diêm Sát lạnh lùng liếc qua bụi cỏ cách đó không xa. Tư Mặc Ly sớm đã nấp trong bụi cỏ bị ánh mắt lạnh băng này dọa toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt sợ hãi rời từ người Lâm Nguyệt lên người nam áo đen đang ôm Lâm Nguyệt trong lòng kia.
Người nam này là ai? Chỉ trong tích tắc kia, luồng mắt lợi hại kia, cứ như xuyên thấu qua người mình vậy, nhìn thấu tâm tư hắn giấu trong lòng.
Kể từ sau khi Lâm Nguyệt rời thành La Châu đi, hắn đều đi theo sau, mục đích là muốn giết chết Lâm Nguyệt. Bởi vì Diệp Khuynh tuyết đã nói với hắn, trên người Lâm Nguyệt có bảo bối, với lời diệp Khuynh tuyết nói, hắn rất tin, dù hắn biết Diệp Khuynh tuyết chưa lâu, nhưng với nữ nhân có khí chất trong trẻo mà lạnh lùng như lan kia lại là nữ nhân dịu dàng hiểu ý có tình cảm vô cùng với hắn.
Hắn không phủ nhận, hắn thật sự hơi thích Diệp Khuynh Tuyết, cái loại thích này dù không sâu, nhưng cũng không ngại để mình sủng ái nàng ta, nếu Diệp Khuynh tuyết đã ghét nữ nhân xấu này, vậy hắn cũng sẽ chiều nàng, giúp nàng giết chết xấu nữ Lâm Nguyệt là được, mà bản thân hắn cũng thấy ngứa mắt với xấu nữ này lắm.
Tư Mặc Ly có tu vi Kim Đan kỳ, là thiếu chủ Ma cung dưới một người trên vạn người, làm việc bình thường cực kỳ bá đạo, lúc trước gặp Lâm Nguyệt, nếu không phải vẫn ở trong thành La Châu, hắn đã sớm ra tay loại Lâm Nguyệt rồi, nhưng do quy định trong thành La Châu, không được tùy tiện giết người trong thành, vì thế hắn mới nhịn không ra tay.
Dù hắn là thiếu chủ Ma Cung, nhưng dù sao La Châu cũng là địa bàn của các môn phái chính phái, kể cả hắn cũng không dám tùy tiện khiêu khích những quyền uy của các mông chính phái này trong thành La Châu, vì thế hắn mới đợi sau khi Lâm Nguyệt rời thành La Châu, mới lặng lẽ đi theo, đợi cơ hội giết chết ba người Lâm Nguyệt.

Bằng tu vi của hắn, muốn giết vài người có tu giai thấp dĩ nhiên không cần tốn sức cho lắm, tu sĩ ở Kim Đan tuyệt đối có thực lực, bất kể là tu sĩ Trúc Cơ hay tu sĩ Luyện khí kỳ cũng khó mà tránh được, nhưng hắn không sao nghĩ ra, ngay thời điểm hắn sắp ra tay nửa đường lại xuất hiện một nam nhân áo đen thần bí, mà vì nam nhân này, hắn thấy nữ nhân trước đây hắn cho rằng rất xấu xí không chịu nổi ấy, chẳng bằng một đầu ngón tay của Diệp Khuynh Tuyết dĩ nhiên lại là một mỹ nhân tuyệt sắc đẹp tới rung động lòng người!
Tiểu mỹ nhân như thế, quả thật rất hiếm thấy, chỉ sợ có lật tìm cả toàn bộ giới tu chân lên cũng sợ không tìm được nữ nhân đẹp thứ hai, Diệp Khuynh Tuyết so với nàng ta quả thật chẳng bằng một sợi tóc!
Nhìn thiếu nữ gầy yếu, mảnh mai eo thon đang bị nam nhân áo đen ôm trong lòng, trong lòng Tư Mặc Ly nóng hừng hực, nhưng phần nóng rực này lại bị ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân áo đen kia tiêu diệt thẳng!
Thần thức thật quá mạnh, ánh mắt thật quá khủng khiếp! TRên người hắn ta có một luồng khí cổ quái vô hình, cả lão tổ còn kém xa!
Hắn ta tu vi tới cùng là bậc nào? Giới tu chân sao tự dưng lại có một nhân vật như thế xuất hiện từ bao giờ, vì sao hắn lại chẳng biết tý gì cả vậy? Chẳng lẽ đối phương là lão quái hóa thần thứ hai ở côn Lôn kia sao?
Bị ánh mắt lạnh băng kia cảnh cáo, Tư Mặc Ly chẳng chút nghi ngờ, nếu nam nhân áo đen kia muốn giết mình, chỉ cần phất tay một cái là có thể khiến hắn tan tành mây khói ngay.
Nhìn cả người Diêm Sát lạnh lùng, lại không cam lòng nhìn thoáng qua mỹ nhân đáng yêu nhút nhát ê lẹ rưng rưng bị Diêm Sát ôm trong lòng, dù Tư Mặc Ly không cam tâm, cũng biết hiện giờ Lâm Nguyệt không phải là hắn muốn làm gì thì làm, vì thế đành thu lại sự không cam tâm và tức giận lại, kiên quyết lui.
Mỹ nhân dù tuyệt sắc khó có được, nhưng mạng thì chỉ có một, hắn không phải là đối thủ của nam nhân áo đen kia, muốn giật Lâm Nguyệt từ tay đối phương thì quả thật là nằm mơ, vì nữ nhân mà mất mạng, thật chẳng đáng, chẳng bằng hiện tại lui, sau này lại từ từ tính.
Tư Mặc Ly cũng không biết hắn quyết định vậy đúng thật đã cứu hắn một mạng. Diêm SÁt không giết An Tử Dạ và Tư Duẫn, bởi bọn họ là đệ tử Côn Lôn, hắn đã từng nợ ân tình của một người nào đó ở Côn Lôn, vì thế cũng sẽ không động vào người Côn Lôn, nhưng tư Mặc Ly lại khác, Diêm Sát đã sớm phát hiện ra hắn ta, hơn nữa còn biết rõ hắn ta là ma tu, vì thế nếu Tư Mặc Ly lại không cảm thấy được, hắn thật sự sẽ giết chết ngay.
Với Diêm Sát mà nói, Tư Mặc Ly trong mắt vốn chẳng là gì, cả lão tổ Ma Cung cũng thế. Vì thế mới nói, Tư Mặc Ly sớm rời đi chút, ngược lại đã nhặt được một mạng trong tay Diêm Sát.
Từ lúc bị Diêm SáT tập kích ôm vào lòng, rồi bị vén tóc rối lên, chỉ ngắn ngủn trong mấy chục giây, Lâm Nguyệt liên tiếp không có động tác gì, thậm chí cả một câu cũng không nói.
Thực ra nàng không phải là không muốn phản kháng lại, mà vốn nàng không thể nhúc nhích được, cũng không phát ra được âm thanh nào. Hiện tại nàng như một tượng gỗ, trong lòng hận tới hộc máu, tay lại không thể động, miệng không thể nói, chỉ đành mềm yếu dựa vào trong ngực nam nhân mà chẳng giải thích được, mặc người ta định đoạt. Lâm Nguyệt tức giận sắp điên lên rồi, cả nước mắt cũng trào ra.
Giờ phút này trong lòng nàng hận tới mức sắp nổ tung lên rồi, nhưng chẳng thể làm gì gì, chỉ đành cắn chặt môi dưới, trừng mắt hung ác nhìn gã nam nhân kia động tay chân với nàng.
Nàng tự cho là hung ác, lại không biết bộ dạng ấy của nàng lọt vào mắt kẻ khác lại biến thành tiểu bạch thỏ thẹn thùng e lệ yếu ớt, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ hơi ngước lên, đôi mắt trong veo long lanh nước mắt, nhìn mê người vô cùng.
Nếu Lâm Nguyệt mà thấy bộ dạng hiện tại của mình, nàng chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng tất cả xảy đến đã khiến nàng trống rỗng đầu, quên mất gương mặt này của mình lại có lực sát thương tới mức nào, có được gương mặt nghiêng thành tuyệt sắc vậy, bất kể nàng làm vẻ mặt hung ác thế nào cũng sẽ không khó coi, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy vẻ đẹp của nàng thật sinh động, càng có lực hấp dẫn hơn.
“Nàng giận à?” Diêm Sát cảm thấy bộ dạng Lâm Nguyệt bây giờ rất thú vị, khong kìm được muốn trêu nàng, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng vô cùng. Mặc Lâm Nguyệt không đổi vẫn trừng mắt lườm hắn một cái rồi ngoảnh đi chỗ khác.
Còn bên kia, an Tử Dạ và Tư Duẫn cũng hồi phục lại tinh thần, An Tử Dạ thấy Lâm Nguyệt bị Diêm Sát ôm sát vào trong lòng nước mắt ướt át uất ức, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn, cũng bất chấp thực lực mình chênh xa với đối phương, tức giận quát lên, “Ngươi là ai? Mau buông Lâm sư muội ra!”
Đáng tiếc Diêm Sát cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ nhìn thẳng vào mặt Lâm Nguyệt một lát, sau đó lại kéo mớ tóc rối ra sửa lại, đem giấu kỹ gương mặt đó, lúc này mới vỗ nhẹ vai Lâm Nguyệt, nói lạnh lùng, “Vật nhỏ, ân tình mười năm trước, ngươi nên trả lại cho bổn tọa rồi”
“Ân tình ư? Vị tiền bối này, có phải ngài nhận nhầm người rồi không ạ?’ Lâm Nguyệt chẳng chút nghĩ ngợi mở miệng nói thẳng, toi rồi, giờ mới phản ứng được là mình có thể mở miệng nói chuyện.
“Nhận nhầm à?” Khóe môi Diêm Sát khẽ nhếch lên cười khẽ, giọng hơi lạnh lẽo, “Ngọc tuyết hương cốt thế gian khó tìm, bổn tọa sao lại nhận nhầm được chứ? Bổn tọa đã nói rồi, ngươi nợ bổn tọa một ân tình, ngày này, bổn tọa muốn thu lấy ân tình này của ngươi, hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đi cùng bổn tọa, làm tỳ nữ của bổn tọa, bổn tọa hài lòng, sẽ thả ngươi đi. Hai, để bổn tọa giết hai nam nhân này, dùng mạng của họ đổi lấy ân tình ngươi nợ”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nguyệt trắng bệch, hai tay nắm chặt lại thành đấm, muốn đánh ác tên nam nhân trước mắt này thành đầu heo đi! Tên nam nhân này thật quá đáng, hắn dĩ nhiên dám nói thẳng ra chẳng chút băn khoăn về bí mật nàng nàng cố sức cất giấu kia!
“Ngươi đừng có lo, bổn tọa nói rồi, họ không nghe được đâu” Như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Lâm Nguyệt, Diêm Sát nói lạnh nhạt ra.
Lâm Nguyệt nghe vậy lại nhìn về phía An Tử Dạ và Tư Duẫn, thấy họ chỉ đang lo lắng nhìn nàng, trên mặt cũng không có chút thay đổi nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng lại uất ức tới phát nghẹn.
Một lát sau, nàng mới cố nén cơn giận kia xuống, nói lạnh nhạt, “Ngài cũng đã biết, chúng ta là đệ tử Côn Lôn không phải sao? Ta cũng vậy thôi, chẳng qua cũng chỉ là đệ tử ngoại môn chẳng ra gì, nhưng họ lại là đệ tử Côn Lôn thân truyền, nếu giết họ, ngài cũng chẳng được lợi gì, thông minh như ngài, sao lại làm chuyện ngu vậy chứ?”
“Ngươi có thể thử xem? Xem bổn tọa có dám giết chúng không?
Diêm Sát cười nhạo một tiếng, tay đột nhiên vung lên, một cơn gió xoáy sắc bén thổi qua, hai người An Tử Dạ và Tư Duẫn đang ở dưới đất bị gió cuốn lăn nhào, mà ngọn gió như đao đem quần áo họ mặc trên người cắt nát ra thành từng vết máu, chỉ trong chốc lát cả hai đều trầy trật không chịu nổi.
“Dừng tay!” Thấy đối phương chẳng nói gì đã trực tiếp ta tay giết, Lâm Nguyệt cũng không nhịn được nữa giận dữ hét lên.
Diêm Sát vẩy vẩy ngón tay thon dài chút, bao lấy An Tử Dạ và Tư Duẫn trong cơn gió cuốn đi trong nháy mắt, vẫn chưa lên tiếng, chỉ lặng nhìn Lâm Nguyệt, dường như đang đợi đáp án của nàng.
“Ngài đến cùng muốn thế nào?” Lâm Nguyệt cắn cắn môi, lần đầu tiên nàng bị người ta ép thành như vậy, thời gian qua giọng nói đã lạnh nhạt xen tức giận, “Đừng có nói cho ta biết, ngài chỉ muốn ta làm tỳ nữ của ngài thôi nhé, nói như vậy cả ngài cũng không dám tin, người giống như ngài muốn nữ nhân nào mà chẳng có? Sao còn thiếu một nô tỳ hầu hạ chứ?”
“Đừng có nói với bổn tọa những thứ này có hay không, chỉ cần ngươi nói cho bổn tọa lựa chọn của ngươi, cùng bổn tọa rời đi hoặc để cho chúng chết”
Những lời Diêm Sát nói cũng không dùng thuật truyền âm, vì thế An Tử Dạ và Tư Duẫn đều nghe được rất rõ, hai người sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng lại xấu hổ vô cùng, hận tới mức suýt hộc máu mồm.
Cả hai người họ đều là những đứa con kiêu ngạo, xuất thân trong đại gia tộc, xếp sau Côn Lôn vì tư chất xuất chúng mà được tu sĩ nguyên anh thu làm môn hạ, ở côn Lôn luôn được người ta nhìn lên để sống, đã bao giờ bị nhục nhã như thế lần nào chưa? Hơn thế còn tưởng nữ nhân mình thích lại bị mất mặt trần trụi như thế!”
“Lâm sự muội, đừng đồng ý với hắn” An Tử Dạ phẫn hận nhìn Diêm Sát, nói tức giận, “Tặc tử, có bản lĩnh thì giết ta đi, cứ uy hiếp Lâm sư muội một cô gái yếu đuối thì có bản lĩnh gì chứ?”
Tư Duẫn không nói gì, nhưng cũng phẫn hận nhìn Diêm Sát, so với An Tử Dạ phẫn nộ tới mức gần như sắp mất đi lý trí thì hắn lại càng phải biểu hiện tỉnh táo hơn chút.
Đối mặt với hai người phẫn hận, vẻ mặt Diêm Sát vẫn tỉnh bơ, vẫn lạnh lùng, ánh mắt từ đầu tới cuối chẳng rời khỏi Lâm Nguyệt, “Vật nhỏ, bổn tọa kiên nhẫn có hạn”