Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 174: Kim chủ, tôi là cố nhân (6)




"Túc gia thật sự không muốn tiếp tục bao dưỡng tôi hả?"

Đường Hoan đần mặt.

Toi đời rồi!

Hiện tại muốn "cấu kết" với Túc Ảnh, Đường Hoan chỉ biết dựa vào mối quan hệ này, nếu chấm dứt, cô biết đi đâu tìm người?

"Có thể đưa điện thoại cho Hoàng Mao không? Tôi có việc muốn thương lượng với y!"

Đường Hoan tức đến mức muốn bùng nổ.

Số điện thoại của những người quen cũ đó chẳng biết đã đổi bao nhiêu lần, cô gọi một loạt, tất cả đều không được.

Đối phương cao ngạo trả lời: "Tiểu thư Tần, mong cô tự biết vị trí của mình ở đâu, Hoàng ca là người cô có thể tùy tiện gọi như vậy à?"

Đường Hoan: "......"

Đệch mọe x 10000 lần.

Túc gia nhà các cậu còn phải gọi tôi một tiếng chị, tôi gọi Hoàng ca của các cậu là Hoàng Mao thì đã sao?

"Hoàng ca đã hạ lệnh, bắt đầu từ hôm nay, không cần quấy rầy anh ấy vì chuyện của những người phụ nữ như cô. Túc gia là người nhân hậu, có yêu cầu gì không quá đáng quá thì nói với tôi, nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp các cô thực hiện."

Những người phụ nữ như cô?

Rốt cuộc thì tên phá của này bao dưỡng bao nhiêu người phụ nữ hả?

"Tôi muốn gặp Túc Ảnh!" - Đường Hoan nói như chém đinh chặt sắt.

Đối phương cười lạnh: "Túc gia là người ai muốn cũng có thể gặp sao?" - Ngay cả hắn thường ngày cũng khó mà thấy mặt Túc gia ấy chứ! Người phụ nữ này không hiểu tiếng người à? Hắn đã nói sẽ thực hiện những yêu cầu không quá đáng, yêu cầu này hợp lý chỗ nào?

"Vậy cậu nói với Túc Ảnh, chị gái hắn, Bùi Hoan Tâm muốn gặp hắn!"

Đường Hoan vừa dứt lời, đối phương đã tắt máy, còn cười nhạo một tiếng.

Chắc người phụ nữ này muốn chết rồi, quả thật Túc gia có một cô chị gái nhưng đã qua đời từ nhiều năm trước! Hơn nữa, đây còn là vấn đề cấm kỵ của Túc gia! Vì muốn tiếp cận Túc gia, cô dám nói ra chuyện ngu ngốc như vậy, không muốn sống nữa ư?

Có một số người phụ nữ ham vinh hoa phú quý luôn quên mang não ra đường!

Đường Hoan cũng không ngờ, thiếu niên từng sống với mình giờ đã dọn vào một ngôi biệt thự được canh phòng nghiêm ngặt. Tuy anh thường tới căn hộ trước kia nghỉ ngơi nhưng tòa chung cư đó đã bị Túc Ảnh mua đứt! Hơn nữa, anh không chỉ mua một tòa mà vài tòa xung quanh cũng mua hết, tạo thành một trang viên canh phòng kiên cố, nếu tự ý tiếp cận, có khi còn chưa tới cổng đã bị người ta dùng súng bắn tỉa bắn chết!

Mà Hoàng Mao, hiện giờ, anh em dưới tay y cũng nhiều vô kể, muốn nói chuyện với y sẽ phải trải qua hết trợ lý này đến trợ lý khác.

Cấp bậc nghiêm ngặt, trật tự rõ ràng.

Cô và Túc Ảnh cứ như bị người ta cố tình vẽ ra một ranh giới lớn, nếu cô không cố gắng, chủ động tiếp cận thì vĩnh viễn hai người sẽ chẳng dính dáng gì tới nhau.

"Rác rưởi?" - Đường Hoan muốn hỏi thử xem hệ thống có thể hỗ trợ hay không.

Nhưng thứ rác rưởi này biết cô muốn nó trợ giúp thì đã giả chết, vờ không online, gọi mãi chẳng đáp lại.

Thôi!

Cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào cái thứ rác rưởi chết tiệt.

Đường Hoan suy tính cẩn thận rồi đưa ra một phương án: Tới đánh đàn ở nhà hàng lúc trước.

Nếu Túc Ảnh còn nhớ chuyện cũ, chắc chắn sẽ thường xuyên tới nơi cô đã từng làm việc.

Hệ thống khẽ khàng online, định cung cấp manh mối cho Đường Hoan, nhưng, khi phát hiện ký chủ rác rưởi nhà mình đã tự nghĩ ra cách, nó lại yên lặng log out.