Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 309: Xác sống có độc (2)




Đau!

Cả cơ thể đều đau, cứ như sắp nổ tung vậy, Đường Hoan cảm thấy mình banh xác đến nơi rồi! Vì thế, cô lăn qua lộn lại trên mặt đất. Cô đau đến mức đầu óc trống rỗng, không kịp nghĩ xem mình đang rơi vào tình trạng, tình huống nào.

Sau khi phải chịu nỗi đau thấu xương, Đường Hoan được như ý muốn, hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại…

Lọt vào mắt cô là một khoảng không xám xịt, tựa như không thể nhìn thấy bất cứ hy vọng nào vậy, áp lực đến mức khiến người ta chẳng thở nổi.

Cổ đại?

Hay vẫn ở hiện đại?

Chẳng lẽ cô vừa dính phải một vụ tai nạn xe cộ cực kỳ bi thảm?

Theo bản năng, Đường Hoan bò dậy, kết quả, cô vừa xoay đầu đã nhìn thấy một cảnh tượng đổ nát, hoang vu. Bốn phía đều là các kiến trúc ngập tràn vết máu, không khí toàn mùi khói đạn.

Tĩnh mịch!

Yên ắng hệt thành phố chết, cứ như nơi này vừa trải qua một cuộc tàn sát, không còn lấy một người sống sót vậy.

Đúng lúc này, từ xa, có bóng người chạy tới.

Nằm trên mặt đất, Đường Hoan quơ quơ tay, định dùng hành đồng truyền đạt ý nghĩ tới người nọ…

Anh trai gì ơi, nhanh tới cứu người này!

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Nhưng, ngay sau đó, Đường Hoan nhìn thấy cảnh tượng khiến cả đời này, cô cũng không thể quên được!

Đuổi theo đằng sau người đang vội vã chạy trốn kia là một làn sóng lớn, không sai, là một “LÀN SÓNG LỚN”!

Quần áo rách tung toé, toàn thân đều là máu thịt thối rữa, kẻ thiếu tay, kẻ cụt chân nhưng vẫn cứ mịt mờ đuổi theo…

Xác sống!

Mặc dù cách xa nhưng Đường Hoan vẫn gửi được mùi tanh hôi phát ra từ xác sống.

Trong làn sóng xác sống đó có một cái xác sống cực kỳ gây chú ý. Tròng mắt của nó bị thối rữa nên rơi ra khỏi hốc mắt, nhưng, vì có dây thần kinh kéo lại nên cứ lúc la lúc lắc, không hoàn toàn rơi xuống. Móng tay của nó rất dài, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chọc chết người ta vậy. Thịt trên cánh tay nó bị cắn nát bét, loáng thoáng nhìn thấy xương trắng dính máu bên trong.

Dường như vận mệnh đã sắp đặt trước, Đường Hoan liếc một cái là thấy xác sống kia, còn nhìn rõ dáng vẻ khủng bố của nó nữa chứ.

Đường Hoan muốn oẹ.

Cô biết tình trạng của thế giới nhiệm vụ này rồi.

Đúng vậy, mạt thế!

Mạt thế đó ó ó ó ó!

Địu mẹ nó chứ!

Đừng nói với cô rằng boss phản diện - người cô cần cứu vớt chính là cái xác sống xấu thậm tệ mà vận mệnh sắp đặt cô nhìn thấy trong ánh mắt đầu tiên kia nhé!

Nếu đúng vậy thì cô thà chết còn hơn!

[ Không phải, sao boss phản diện có thể xấu như thế được! Mắt cô có vấn đề thì cũng đừng khiến boss phản diện chịu liên luỵ chứ!]

Trước đó, hệ thống rác rưởi không hề xuất hiện, đến tận khi Đường Hoan nghĩ xấu về boss phản diện, nó mới đột ngột nhảy ra.

Làn sóng xác sống kia càng lúc càng tới gần, tim Đường Hoan gần như là hỏng đến nơi. Cô nhìn thấy người vừa nãy còn vội vàng chạy trốn giờ đã bị kéo vào trong đàn xác sống. Nháy mắt, người đó bị phanh thây, không còn lại một tí tẹo gì.

Cô càng muốn ọe hơn, đồng thời cũng cực kỳ muốn khóc!

Cô lặng im thả cánh tay đang quơ quơ xuống, nằm thẳng trên mặt đất, vờ như mình là một thi thể.

Không thấy tôi, không ai nhìn thấy tôi. Đường Hoan không ngừng mặc niệm[1].

Chẳng rõ có phải vì lời cầu nguyện của cô có tác dụng hay không mà làn sóng xác sống mạnh mẽ kia cứ thế đi qua cô.

Sau khi những cái xác sống đó chạy xa, xung quanh lại khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.

Đường Hoan: “… Lúc này……” - Cô không quá tin vào những gì vừa xảy ra - “Vận may của tôi bùng nổ rồi ư?”

[1]mặc niệm: nghiêm trang, nghiêm túc cầu nguyện hoặc tưởng nhớ (người đã mất)