Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 97: Nhược điểm




Editor: Gà

Cố Thiếu Đào đánh bạc bên ngoài nợ mấy ngàn vạn, hắn thua hết lần này đến lần khác nhưng lại không cam lòng, muốn gỡ vốn, cho nên lại đánh thêm vài ván, cũng có thua có thắng, nhưng nói tóm lại vẫn là thua nhiều thắng ít, đương nhiên càng ngày càng thiếu tiền, giống như quả cầu tuyết, trong một tháng ngắn ngủi lại nợ bên ngoài thêm hai ngàn vạn, hắn không muốn bị người ta chém đứt tay rồi lại bị bán đi làm vịt để kiếm tiền trả nợ, chỉ đành cố gắng vắt óc nghĩ ra biện pháp, nhưng hắn là cô nhi xuất thân thấp hèn, làm sao có bản lĩnh trong thời gian ngắn như vậy kiếm được mấy ngàn vạn, lo lắng đến cả người tiều tụy, hắn vẫn chưa thể nghĩ ra được biện pháp nào.

May mắn việc hắn thiếu nợ bên ngoài người Cố gia còn chưa biết, hắn thật không dám tưởng tượng nếu Cố Nhàn biết việc này không biết sẽ nghĩ hắn như thế nào nữa. Nhưng Cố Thiếu Đào cũng không muốn bảo vệ người Cố gia như trước nữa, ngược lại sinh ra sự phiền chán, lúc hắn đang suy nghĩ biện pháp vay tiền, thì lần trước Cố Doanh Nặc còn cố gắng phủi sạch quan hệ với hắn, rõ ràng hắn đánh Ninh lão gia vì muốn trút giận thay Cố Doanh Tích, nhưng đến thời điểm quan trọng không phải ruột thịt quả nhiên là không phải ruột thịt, Cố Nhàn không nói tốt cho hắn thì thôi, vậy mà còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.

Càng làm hắn thất vọng hơn là người chị như thần tiên kia của hắn Cố Doanh Tích, ngay lúc nguy cấp chị ta không chết cũng không báo một tiếng, ngược lại lén đi hưởng hạnh phúc một mình, nếu biết chị Doanh Tích còn sống, bản thân hắn không cần vì kiếm tiền phẫu thuật cho Cố Nhàn mà liều mình đi đánh bạc, nay bản thân hắn gặp xui xẻo lớn như vậy, nhưng người Cố gia sau khi nhận được tiền từ Cố Doanh Tích, lập tức trở nên không việc gì, ngược lại là hắn, không biết làm thế nào để vượt qua được cửa ải khó khăn này đây.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Thiếu Đào vô cùng oán hận, Cố Doanh Tích lấy được tiền nhưng chị ta lại không nhanh đem về nhà, ngược lại lúc hắn gặp xui xẻo thì mới trở về, hiện tại cầm về còn lợi ích gì nữa? Hơn nữa, không phải Ninh Vân Hoan nói tiền Cố Doanh Tích cầm về toàn là loại tiền lai lịch bất chính sao, hắn cảm giác, giống như Cố Doanh Tích đang bán thân vậy, bởi vậy khi nhìn thấy Cố Doanh Tích trong lòng hắn có chút xa cách. Mỗi ngày đi sớm về trễ, đều vì muốn tránh đám người Cố gia này.

Bây giờ Cố Nhàn vẫn còn đang nằm viện, con gái lớn của bà ta đã về, số tiền mang về cũng đủ cứu mạng bà ta rồi, trong lòng Cố Nhàn tự nhiên cũng thả lỏng, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn, sáng sớm nhìn ba đứa con gái vây quanh mình thì bà ta liền không nhịn được nhìn Cố Doanh Tích nói: “Con cũng đừng chăm sóc mẹ nữa, hai ngày nay con cũng vất vả rồi, trong khoảng thời gian này mẹ thấy con cũng gầy đi nhiều quá. Chờ mẹ giải phẫu xong, về nấu canh tẩm bổ cho con.”

Nay tính mạng bà ta đã an toàn, đương nhiên Cố Nhàn cảm thấy cả người khoan khoái, nếu không phải vì chưa tìm được thận thích hợp, chỉ sợ lúc này bà ta đã vui vẻ muốn nhảy dựng lên luôn rồi.

Nhìn thấy ý cười trên mặt Cố Nhàn, Cố Doanh Tích miễn cưỡng nặng ra nụ cười. Hơn hai tháng nay, ả ta cực kỳ thống khổ, chuyện bị người luân phiên cưỡng bức khiến lòng ả ta nặng trịch, hiện tại ả ta hối hận muốn chết, ngày đó không nên vì đám người Lưu Tấn Quân mà một mình mạo phiểm, ả càng hối hận hôm đó xúc động làm việc không để ý hậu quả, nay bản thân gặp phải đả kích như vậy, thân thể ả ta đã không còn trong sạch, về sau làm sao có thể gặp mặt Cửu ca đây?

Ả nghĩ đến tình cảnh hôm đó, bọn người ghê tởm đó vây xung quanh ả, trong lòng Cố Doanh Tích buồn nôn, nhịn không được nôn khan hai tiếng, suýt nữa phun ra ngoài.

“Con làm sao vậy?” Cố Nhàn thấy vẻ mặt con gái lớn trắng bệch, trong lòng hoảng hốt. Ngồi dậy, dặn dò Cố Doanh Nặc: “Nặc Nặc, gọt táo cho chị con đi, có phải buổi sáng chưa ăn gì hay không, dạ dày khó chịu, không tiêu được sao?”

Trên mặt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ khó xử, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thấy bộ dáng Cố Doanh Tích nôn khan, cũng hoảng lên, để cặp sách xuống, rửa sạch táo lập tức giúp Cố Doanh Tích gọt vỏ.

Cố Doanh Ngữ nhỏ tuổi nhất nên không nghĩ nhiều, năm nay vừa vặn tốt nghiệp sơ trung, nói chuyện không che đậy, nhìn cái dạng này của Cố Doanh Tích, nhớ tới đêm qua xem ti vi, cười hì hì liên tưởng:

“Chị mang thai hả? Trên ti vi người ta đều diễn như vậy đó.” Tiếng nói vừa dứt, dao trên tay Cố Doanh Nặc vẽ một đường, liền đâm vào lòng bàn tay ả, miệng kêu một tiếng, hít một ngụm khí lạnh, rồi mới đưa tay vào miệng, cố kiềm chế cảm giác đau nhức kịch liệt.

Mặt Cố Nhàn tái đi, hành động của Cố Doanh Nặc làm bà ta hoàn hồn, sắc mặt có chút tỏa sáng: “Thật vậy sao Doanh Tích?”

Lúc này Cố Doanh Tích nào dám trả lời, hai tháng nay ả đều ở Mộ gia, cả ngày nghĩ bản thân bị người ta làm nhục, cuộc sống cứ tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không chú ý bạn tốt (bạn tốt này mỗi tháng đều đến một lần nha các nàng=]]) của mình có đến hay chưa, bây giờ nghe Cố Doanh Ngữ nhắc nhở, mới phát hiện bản thân có thể đã mang thai rồi, tin tức này nhất thời khiến ả thẫn thờ.

Ả bắt đầu hồi tưởng lại tình huống bị người luân phiên hãm hiếp, khi đó Tạ Trác Doãn bị ép trở về Tạ gia, Ninh Vân Thành còn đang ở cục cảnh sát, hoàn toàn không có khả năng ở cùng một chỗ với ả, mà sau khi hai gã đàn ông kia rời khỏi, bạn tốt đã từng đến rồi, không thể mang thai trước đó được, mà sau lần bị làm nhục đó, ả ta không có làm chuyện kia, Cố Doanh Tích càng nghĩ đến kết quả kia, nhất thời cả người run run, môi trắng xanh, nước mặt rơi xuống không ngừng.

“Lại làm sao vậy?” Cố Nhàn nhìn thấy dáng vẻ của con gái, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kéo tay con gái nói: “Con bé này, khóc cái gì? Mang thai là chuyện tốt, hiện tại tuổi Vân Thành không còn nhỏ, cha mẹ nó cũng già rồi, phải có cháu trai cháu gái chứ? Bây giờ con thay Ninh gia sinh đứa nhỏ, chuyện trước kia không phải đã trôi qua rồi sao? Mẹ không tin vợ chồng Ninh gia biết con mang thai còn ghét bỏ con!”

Cố Doanh Tích nghe Cố Nhàn nói lời này thì không ngừng lắc đầu, ả không dám nói cho Cố Nhàn biết chuyện này, vốn đã quyết định phải giấu chuyện ả bị người ta làm nhục trong lòng, lại không đoán được lại xảy ra chuyện này, ả không muốn người ta biết ả mang thai, lại càng không muốn bị người biết ả từng bị chạm qua như vậy.

Nghĩ vậy, Cố Doanh Tích cuống quít bắt lấy cổ tay Cố Nhàn: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

“Đừng nói cái gì?” Đúng lúc này, Ninh Vân Thành vui sướng ôm một đống lớn điểm tâm vào phòng bệnh, gần đây hắn gầy vô cùng, người Cố gia nghĩ hắn vì lo lắng cho Cố Doanh Tích mới gầy như vậy, nhưng lại không ai biết hắn gầy đi vì có người truy đuổi, nhưng hắn chỉ muốn đến xem bóng dáng người trong lòng hắn, Ninh Vân Thành cảm thấy lòng mình lập tức được chữa khỏi, lúc này chỉ biết sỉ ngốc nhìn ả, Ninh Vân Thành trong lòng mềm xuống.

Cố Nhàn không biết con gái bà ta đang bối rối, ngược lại nhìn Ninh Vân Thành cao hứng nói: “Vân Thành à, Doanh Tích mang thai rồi, là con của con đó, con dẫn con bé trở về nói với ba mẹ con một tiếng đi.”

Vừa nghe xong, đầu tiên trong lòng Ninh Vân Thành mừng như điên, nhưng nhìn đến sắc mặt miễn cưỡng của Cố Doanh Tích, thần sắc biến đổi: “Tích nhi, chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh sao?”

“Làm sao vậy được chứ, anh Vân Thành, làm sao em lại không muốn sinh con cho anh, nhưng, nhưng em có nỗi khổ mà.” Nước mắt Cố Doanh Tích trào ra, khóc như mưa.

Ninh Vân Thành vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ả, cả người mất hết lý trí, vội vàng vỗ lưng ả.

“Tích nhi ngoan, có nỗi khổ gì không thể nói với anh sao? Chỉ cần em nói, dù là độc dược đối với anh cũng là thuốc cứu mạng hay là …”

“Ninh ca…”

“Tích nhi…”



Hai người thâm tình nhìn nhau, gắt gao ôm nhau, đám người Cố Nhàn vừa lòng cười, chủ động nhường phòng bệnh lại cho đám thanh niên.

Lúc này ngoài phòng bệnh, Cố Thiếu Đào xách túi bánh bao sữa đậu nành đến, vốn trong lòng tràn đầy tối tăm chuẩn bị đến gặp chị Doanh Tích, thuận tiện mang ít đồ ăn cho ả, nhưng mới vừa đi tới cách đó không xa, hắn chợt nghe hai chị em Cố Doanh Nặc giúp Cố Nhàn đi ra ngoài, cũng nghe nói trong bụng chị Doanh Tích mà hắn yêu thương đang mang thai con của Ninh Vân Thành.

Trong lòng hắn bỗng xuất hiện một ngọn lửa không tên, có một loại xúc động muốn đạp lên người Cố Doanh Tích, hỏi ả vì sao, vì sao cả hai nam nhân ả đều tiếp nhận rồi, cũng không muốn nhận luôn hắn! Nếu ả nguyện ý ngủ với người ta vì tiền, tại sao hắn lại không được chứ?

Hắn xem ả như nữ thần, không dám khinh nhờn, nhưng ả lại vô tình với hắn như vậy! Cố Thiếu Đào cảm thấy hắn gánh vác Cố gia trên lưng như thế, nhưng Cố gia lại hoàn toàn không có một người thật sự quan tâm tình trạng hiện giờ của hắn. Hắn không muốn khiến người khác phát hiện chuyện hắn mắc nợ, tại sao người khó chịu luôn là hắn vậy?

Giờ phút này trong lòng Cố Thiếu Đào tràn ra một nỗi bất bình và oán hận, căm hận nắm chặt tay thành đấm, nhìn hai người bên trong ôm nhau thành một đoàn, hình ảnh kia chói mắt vô cùng, càng nhìn trong lòng hắn càng khó chịu, càng khó chấp nhận hơn thôi.

Tuy rằng Cố Doanh Tích cảm động tình cảm chân thành mà Ninh Vân Thành đối với ả, nhưng ả không muốn đứa nhỏ trong bụng này, không dám nói ra lời này, nếu không Ninh Vân Thành nhất định hỏi ả đã xảy ra chuyện gì, nghĩ nếu Ninh Vân Thành biết ả mang thai với người khác, trong lòng hắn chắc chắn không vui, lời vừa đến miệng Cố Doanh Tích lại nuốt xuống.

Lúc này bọn chị em nhà Cố gia đều lâm vào lo lắng, còn Ninh Vân Hoan cũng không có ngày lành, con trai Lan Ý của cô bị bệnh!

Cũng không biết mấy ngày trước Lâm Xuyến bóp mũi bé có dọa bé sợ hay không, hoặc là trời lạnh, ả lại ôm Lan Ý đến vườn chơi đùa, gió thổi lạnh, hai ngày nay tiểu Lan Ý không chỉ cảm mạo chảy mũi, bé còn bắt đầu sốt cao, đây cũng là nguyên nhân Ninh Vân Hoan quyết định không đến trường vào tháng mười, trước tiên làm xong bài tập được giao, dù sao hiệu trưởng Tô Doanh có quen biết Lan Lăng Yến, như vậy đại học Đế Đô cũng không ai dám làm cô khó xử, ngược lại Ninh Vân Hoan bắt đầu ở nhà lo chăm sóc cho con trai.