Nữ Quan Lan Châu

Chương 68: Du ngoạn sơn thuỷ




Editor: NanaTrang

Rời khỏi thôn quê, tiếp tục đi về phía Bắc. Mạnh Khách nói sợ trên thuyền gió to, cho nên mặc dù xe ngựa xóc nảy, nhưng vẫn dùng xe ngựa đi đường bộ.

Thời gian Cảnh Thành bất tỉnh càng lúc càng dài.

Trên đường đi Mạnh Khách luôn luôn chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy tôi ngồi ở một bên, đều tựa như muốn nói với tôi chuyện gì đó, nhưng lúc nào cũng không nói ra lời.

Đêm khuya một ngày kia, dừng xe nghỉ ngơi ở vùng đồng nội. Tôi xuống xe đi ra ngoài hóng mát. Đưa mắt nhìn đồng hoang, trời sao lả xuống.

Bên trong xe Cảnh Thành khẽ gọi một tiếng, không nghe rõ lắm. Lại nghe thấy có người vén rèm lên, nói: "Điện hạ, Nhậm cô nương đang ở bên ngoài." Là Mạnh Khách.

Rốt cuộc Cảnh Thành ngủ thiếp đi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, liền hỏi: "Mạnh đại nhân, ngươi có thể nói cho tôi biết, lần này, có phải thái tử bị bệnh rất nghiêm trọng không?"

Tiếng bước chân dừng lại. Một lúc lâu, hắn mới nói: "Không phải vậy."

Tôi cười lạnh nói: "Tôi ở phủ thái tử nhiều năm như vậy, bệnh của thái tử, thế gian này sợ rằng, không ai rõ ràng hơn tôi."

Tôi ngước mặt nhìn sao sáng chói mắt trên màn trời tối om, nói: "Bệnh của thái tử, vốn vào lúc xuân về hoa nở là dễ chịu nhất. Bệnh của hắn, chỉ sợ thời tiết trời thu khô mát thôi. Thời tiết bây giờ, không nên như vậy......"

Tôi quay đầu lại nhìn vào Mạnh Khách. Ánh mắt của hắn dao động, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cười một tiếng, nói: "Thế nào?"

Mạnh Khách mấp máy đôi môi, nói: "Cô nương không cần phí công suy đoán. Chỉ là ngày hôm trước, tiêu diệt quân phản loạn, hơn nữa trước đây ở Lịch thành cũng hao phí tâm lực, một ngày một đêm hao tâm tốn sức như vậy, cho nên bệnh cũ tái phát mà thôi."

Tôi nói: "Quả thật như thế?"

Ánh mắt của hắn chợt lóe, nói: "Tuyệt đối là thật."

Tôi cười nói: "Mạnh đại nhân có thể thề hay không?"

Hắn khẽ cau mày, sau đó chậm rãi giơ tay lên.

Tôi thấy hắn dường như muốn thề thật, vội nói: "Được rồi được rồi. Tôi chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi nghiêm túc làm gì chứ."

Ta xoay người lại, thở dài trong lòng, nói: "Xe ngựa lắc lư, hắn sẽ không chịu nổi đoạn đường này. Ngươi nói với Tiểu Phúc, bảo hắn đánh xe chậm một chút, đừng gấp gáp vội vã như thế."

Mạnh Khách thấp giọng "Ừ" một tiếng, nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở."

Rốt cuộc cũng gần đến kinh thành. Ngày hôm đó đến một nơi, tên là núi Khứ Lan.

Tiểu Phúc xuống xe đi hỏi đường, trở về báo địa danh. Đúng lúc Cảnh Thành bị lắc lư làm cho thức tỉnh, nghe xong câu trả lời, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, nói: "Đúng là núi tốt."

Hắn nhất định phải đi lên nhìn một cái. Mạnh Khách cau mày, Phương Khải vẫn im lặng chợt lên tiếng nói: "Điện hạ, không bao lâu nữa là hồi kinh rồi. Mấy chỗ núi kinh giao này, so với núi Khứ Lan tốt hơn không ít."

Lúc này đột nhiên Cảnh Thành lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh, mím môi không nói lời nào, ánh mắt cũng lạnh lẽo trong suốt như băng, đảo qua trên mặt Phương Khải.

Phương Khải bị hắn nhìn đành phải cúi đầu. Mạnh Khách thở dài, phân phó Tiểu Phúc dừng xe ở ven đường.

Lên núi có rất nhiều thềm đá. Núi này vừa nhìn thì cũng không khiến người ta kinh hãi, dường như cũng không có cây cối quý hiếm gì, nhưng càng lên trên đường núi càng khó đi, từng bước từng bước đi lên, cuối cùng giống như không có điểm cuối vậy.

Dưới chân núi ngược lại không thấy, đến giữa sườn núi, gió núi lại nổi lớn. Cảnh Thành cũng không mặc quần áo dầy. Hắn mặc cho Mạnh Khách và Phương Khải nâng đỡ đi lên, quần áo bị gió thổi bay lất phất. Trên đường cỏ xanh dầy đặc, thỉnh thoảng lá rụng điểm xuyến.

Quần áo và giày có dính chút rêu xanh, đột nhiên tôi chân trượt một cái, sắp phải ngã xuống, may mà tay tôi chống đỡ ở trên mặt đất một phen, không đến nỗi ngã về sau.

Đám người Cảnh Thành đi ở phía trước. Hắn quay đầu lại, nhìn tôi một cái, nói: "Nhậm Lan Châu, ngươi đi lên trước đi."

Tôi nói: "Tự tôi đi."

Nụ cười trên môi hắn như có như không: "Không phải ngươi đã quên ngươi đáp ứng cái gì rồi chứ? Đến cuối cùng tính toán nợ, thả người hay không thả người, ta còn phải xem lại."

Tôi cắn răng một cái, đi nhanh mấy bước, đi tới trước mặt hắn.

Tôi đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy Cảnh Thành ở sau lưng kêu lên: "Ngươi chờ một chút."

Hắn giãy ra khỏi Mạnh Khách và Phương Khải, đi tới bên cạnh ta, nói: "Ngươi tới đỡ ta."

Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái. Đáy mắt hắn không sóng không gió.

Tôi đỡ lấy cánh tay của hắn, hắn cười khẽ một tiếng, mặc cho tôi đỡ hắn đi.

Đường núi được xây bằng đa lát, một đường quanh co mà lên. Mỗi một cái cây mỗi một phiến lá và hoa đỏ tươi mới, dầy đặc trải ra ở dưới đất, giống như gấm dệt tinh tế nhất của Miên thành, được chọn lựa đến tha hồ phủ ở trên đoạn đường này. Cảnh sắc tươi đẹp, ánh sáng lung linh. Hai mắt của Cảnh Thành rốt cuộc cũng ánh lên nhưng cây hoa tươi này, trên mặt dường như cũng có chút huyết sắc đỏ ửng.

Hắn chợt khẽ thở dài: "Thật tốt."

Giọng nói của hắn nhỏ nhẹ vô cùng, gần như không thể nghe thấy. Suýt nữa tôi đã tưởng rằng đây là ảo giác của tôi.

Đi thêm mấy bước, hắn đột nhiên há mồm thở dốc, không bước thêm bước nào nữa, thở dốc càng tăng lên.

Mạnh Khách chạy tới, muốn đỡ lấy hắn, thế nhưng hắn lại gạt tay của Mạnh Khách ra, nói: "Lui qua một bên."

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn tức giận với Mạnh Khách như vậy

Cảnh Thành dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, sau đó nói: "Tiếp tục đi."

Hắn đi từng bước một, tôi theo sát bên cạnh. Mỗi một bước, dường như hắn đều mất mười phần sức lực. Cảnh Thành yếu ớt từ nhỏ, cũng không thích cưỡi ngựa lên núi. Những con cháu vương công hiển quý kia, khi còn nhỏ không một ai không châm chọc hắn. Dường như trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên tôi và hắn tay nắm tay leo núi.

Núi Khứ Lan. Tôi đọc thầm tên núi này. Là ai đặt cho ngọn núi cái tên thế này?

Tôi cúi đầu trầm tư, nhìn con đường dưới lòng bàn chân, bước từng bậc thềm đá, phân chia rõ ràng, phân tốt đường lên núi. Từ dưới đi lên, thềm đá này dường như vĩnh viễn không có tận cùng, sớm đã biết rõ đường núi này gập ghềnh khó đi.

Từng bước một, từng tầng một.... Cũng không biết qua bao lâu, bên tai truyền tới âm thanh thật thấp của Cảnh Thành: "Ngươi xem, đến rồi."

Tôi ngẩng đầu, gió núi mang theo mùi hoa mềm mại thổi qua. Trước mắt quả nhiên đã hết đường núi, rộng mở trong sáng. Đưa mắt nhìn bốn phía, đồng bằng ngàn dặm, sông lớn vạn dặm, vậy mà có thể thu hết vào mắt. Chỗ xa hơn, dường như cũng có thể nhìn thấy kinh thành và vùng lân cận trọng địa, hoàng thành Đại Cảng nguy nga đồ sộ.

Đây chính là giang sơn vô hạn như họa.

Cảnh Thành và ta lẳng lặng đứng đó. Mạnh Khách bọn họ đứng xa ở một bên.

Cảnh Thành bỗng nhiên nói: "Ngươi còn nhớ lúc Tô tiên sinh còn sống, ta đã từng nói với Tô tiên sinh những gì không?"

Tôi nói: "Nói rất nhiều, không biết là câu nào?"

Hắn cười nói: "Ta nói với Tô tiên sinh, Câu Tiễn* còn mạnh hơn với một chữ ‘tin’. Ta còn nói với ông ấy, cả đời ta khắc ghi giáo huấn của ông, cũng xin ông ấy cần phải nhớ kỹ, ông nói sẽ vĩnh viễn thành tâm cống hiến sức lực cho ta." (* vua nước Việt thời Xuân Thu)

Hắn chậm rãi nói: "Tô tiên sinh, ông ấy làm được rồi."

Trong lòng tôi run lên, không khỏi quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của hắn, trong mắt của hắn lại có thống khổ và bi ai sâu đậm. Trong khoảng thời gian ngắn tôi không kịp ngẫm nghĩ, bật thốt lên hỏi: "Chẳng lẽ.... chẳng lẽ Tô tiên sinh ông ấy.... ống ấy là bị....."

Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nụ cười kia lại như hàn băng: "Từ nhỏ ta đã gầy yếu, khi đó dường như phụ hoàng cũng không yêu thích ta, mẫu hậu cũng bị phụ hoàng lạnh nhạt.... Tô tiên sinh lại luôn luôn giúp ta nói chuyện. Nếu Tô tiên sinh là người phụ hoàng chọn cho thái tử, tất nhiên sẽ nhận được ưu ái và coi trọng gấp bội từ phụ hoàng, cũng nhất định không tha cho bọn họ."

Tôi nói: "Ngươi nói bọn họ, là chỉ người nào?"

Cảnh Thành lạnh lẽo nói: "Ngươi nói xem, còn có thể là ai?"

Cảnh Phi? Cảnh Nhiên? Hay là Cảnh Chỉ?

Không, khi đó bọn họ còn nhỏ, chỉ có thể là mẫu phi của bọn họ.

Cảnh Thành lại nói: "Sau đó ta phát hiện chuyện Tô tiên sinh che giấu vô cùng kỳ quặc, nhưng ta cũng bất lực, không biết người hại ông ấy rốt cuộc là ai."

Hắn thở dài: "Trong trời đất, biết ta, Tô tiên sinh, tính là một."

Thì ra hắn cũng chỉ có thể hoài nghi. Người muốn hại Tô tiên sinh, rất có thể là nhiều người. Nhưng đã nhiều năm như vậy, nên đi nơi nào tìm manh mối đây?

Tô tiên sinh. Từ năm tôi tám tuổi, cũng biết Cảnh Thành toàn tâm muốn, chính là chỗ ngồi trên điện Kim Loan kia.

Tô Tử Hằng tiên sinh, lúc ấy có nói với Cảnh Thành: "Điện hạ, nhất định là lệnh chủ một đời của Đại Cảnh ta, là phúc của Đại Cảnh ta."

Ta nhớ ngày đó, Tô tiên sinh quỳ gối trước mặt Cảnh Thành, Cảnh Thành thở dài, nói: "Giáo huấn sư phụ dạy bảo hôm nay, học trò khắc ghi cả đời. Câu ‘thành tâm cống hiến sức lực’ sư phụ mới vừa nói, học trò cũng xin tiên sinh nhớ rõ."

Thầy trò, quân thần, tri kỷ.

Ông ấy trung thành với học sinh của ông, nhưng lúc đó, người trung thành với Cảnh Thành, sợ rằng đều không có kết cục tốt.

Cảnh Thành lại mở miệng, có thể là lúc này gió núi thổi qua, âm thanh của hắn thế nhưng có chút khác thường: "Cho dù là thiên hoàng dòng dõi quý tộc, cũng khó thoát khỏi chuyện không như ý."

Gió núi chậm rãi thổi qua. Mây trắng nơi chân trời màu xanh lam dường như cũng bị gió núi thổi loạn, âm u lộ ra chút ánh nắng.

Cảnh Thành lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía trước, rất lâu sau đó, rốt cuộc hắn cũng khép hờ mắt, nói: "Đi thôi."

Ta xoay người, muốn dìu đỡ hắn đi.

Thế nhưng hắn lại đột nhiên vươn tay ra kéo tôi vào trong lòng hắn. Hô hấp của hắn phả ở trên tóc mai bên tai tôi, từng hơi từng hơi rất nhỏ nhẹ, giống như có thể dễ dàng bị gió núi thổi tan đi mất.

Tôi ngẩn ra, không biết làm sao. Chuyện của Tô tiên sinh, còn đã qua nhiều năm như vậy, ngàn quấn trăm cuộn đột nhiên đồng loạt ập vào lòng, tôi vậy mà lại không lập tức đẩy hắn ra.

Nhiệt độ trên thân hắn chậm rãi truyền tới, tôi lại cảm thấy quanh thân càng lúc càng lạnh đến chết lặng. Bóng cây và ảnh hoa đung đưa ở trước mắt tôi, lòng tôi đau đến kịch liệt. Ta muốn lớn tiếng khóc. Thậm chí tôi muốn nâng tay che miệng mình, không để cho mình bật thốt ra, nhưng cánh tay lại bị hắn kẹt lại, không có cách nào nhúc nhích được.

Hắn ôm chặt lấy tôi, giờ khắc này, dài như vậy.

Rốt cuộc hắn cũng buông tôi ra. Khóe miệng của hắn hơi nâng lên, tựa như đang mỉm cười, nhưng trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia thê lương, tiếp theo lại là bình tĩnh vô ba.

Hắn buông tay ra, thần sắc lại như thường, giống như ban nãy cái gì cũng không xảy ra.

Hắn vẫy vẫy tay với Mạnh Khách, Mạnh Khách nhanh chóng chạy bộ tới.

Cảnh Thành nhỏ giọng nói: "Đỡ ta đi xuống."

Bọn họ vẫn đi ở phía trước, tôi đi theo phía sau. Từng bước từng bước, cách đỉnh núi càng lúc càng xa, chân núi càng lúc càng gần.

Có lẽ tôi bị gió núi thổi cho hồ đồ, tôi chợt nghe thấy Cảnh Thành ở phía trước khẽ thở dài, còn nói: "....Khứ Lan. Khứ Lan..... Thật là không có nữa......"

Rốt cuộc tôi cầm cự không nổi nữa, tựa vào trên núi đá. Nhìn bọn họ cách xa hơn một chút, mới lấy lại bình tĩnh, bước nhanh chạy tới.