Nữ Quan Vận Sự

Chương 307: Tửu sắc say lòng người 4




Cần cổ thon dài của Cố Khinh Âm hơi ngửa ra sau, hai má ửng hồng, sâu trong yết hầu thoát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Nàng híp mắt nhìn Minh Tiêu Hạc, như cười như không, "Khẩu khí của ngươi thật lớn."

Minh Tiêu Hạc nhíu mày, ngón tay hơi cong, mở rộng âm đ*o của nàng ra. "Nàng có biết Ý Chi của nàng hiện tại đang làm gì không?" Môi hắn dán sát vào ngực nàng, hơi thở phất qua quầng vú nhạy cảm.

Hai ngón tay hắn cứ cong lại như vậy, liên tục khuấy động nơi ướt át của nàng, khóe môi gợn lên một đường cong phóng túng.

Cố Khinh Âm chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt u ám, bên trong như chập chờn một ngọn lửa nhỏ, "Hử? Ngươi có ý gì?"

Sau một hồi nói chuyện với Cố Khinh Âm, Minh Tiêu Hạc đã hiểu được chút ít tâm tính nàng, tuy cũng thấy ngạc nhiên, nhưng không hề ảnh hưởng đến lòng hiếu kỳ của hắn.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn nếm thử thân thể của nàng thôi, nhưng sau đó nàng lại cứ nhắc tới "Ý chi", quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại muốn chiếm một vị trí trong lòng nàng. Hắn quy kết tâm tư bí ẩn đó thành ham muốn chinh phục quen thuộc.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, ham muốn chinh phục của hắn từ trước đến nay chỉ dùng trong kinh thương.

Hắn cố ý thuận theo lời nàng, bởi vì như thế mới hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn muốn khống chế nàng.

Hắn và Thượng Quan Dung Khâm đâu phải huynh đệ ruột thịt, nhưng hắn không hề phủ nhận trước mặt Cố Khinh Âm. Nếu nàng đã nhận định như vậy, hắn lại muốn nghe xem trong mắt nàng bọn hắn rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào. Chính hắn cũng không nhận ra mình lại hứng thú với chuyện này đến vậy.

Hắn liếm láp nụ hoa kiều diễm, đầu ngón tay cắm sâu vào trong nhục huyệt, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nàng, "Có thể hắn đang ở cùng với nữ nhân khác......"

Cố Khinh Âm thở gấp một tiếng, đột ngột bắt lấy cổ tay hắn, "Ai?!"

Cổ tay đau nhói, run lên, hắn nghiến răng nói nhỏ: "Tới tuổi của hắn, sớm muộn cũng phải thành hôn."

Hắn nhìn nàng, thu hết biến hóa trên mặt nàng vào đáy mắt, rồi bừng tỉnh nhận ra, khi đối mặt với Cố Khinh Âm, hắn luôn nói sự thật, dù biết rõ nàng không thích.

Thượng Quan Dung Khâm và nàng không thể nào, hai người không hề phù hợp.

Ngón tay hắn vẫn để trong cơ thể nàng, dù cổ tay có bị nắm lấy, hắn vẫn dùng sức ấn vào một điểm, cổ hơi đỏ lên, "Lẽ nào nàng còn trông chờ hắn thủ thân vì nàng?"

Cố Khinh Âm tăng thêm sức giữ chặt lấy cổ tay hắn, bỗng nhiên nở nụ cười thanh diễm tuyệt tục, "Không, bản cung chưa bao giờ hy vọng xa vời, chỉ cần hắn có thể nhớ bản cung là đủ rồi."

Minh Tiêu Hạc thoáng chốc ngẩn ra, đầu óc chưa kịp phản ứng, nhưng trong lòng lại có cảm giác chua xót khó hiểu, nghẹn ở yết hầu, khiến hắn khó chịu.

Hốc mắt hắn đỏ hồng, nhanh chóng đưa thêm một ngón tay vào trong, mở rộng tiểu huyệt ướt át. Hai ngón tay khuấy đảo, phát ra tiếng nước dâm mỹ.

"Hắn cũng làm thế này với nàng sao?" Giọng hắn hơi trầm xuống, "Cũng mút vú nàng, cũng xâm nhập vào tiểu huyệt của nàng?"

Cố Khinh Âm không nói gì, bởi vì nàng không cách nào mở miệng. Nàng không chống đỡ nổi kỹ xảo của Minh Tiêu Hạc, nhất là khi hắn nhắc tới người nọ, khiến nàng dâng lên khoái cảm đen tối cấm kỵ.

Sâu trong âm đ*o bắt đầu nhẹ nhàng co rút, rồi từ từ lan ra ngoài, hơi thở của nàng ngày càng dồn dập, cánh mũi phập phồng. Nàng run rẩy nói: "Thủ đoạn của Ý Chi rất cao minh, bản cung và hắn......"

"Không được nói!" Minh Tiêu Hạc thô bạo ngắt lời nàng, như không cam lòng, hoặc là tức giận. Tay kia của hắn lặng lẽ đi tới hậu đình, một đầu ngón tay đột ngột chui vào trong cúc huyệt vô cùng chặt chẽ của nàng.

Cố Khinh Âm hít sâu một hơi, nàng vốn đã kề bên ranh giới không chịu nổi, thì sao còn chống lại được sự đùa giỡn của hắn, nhưng vẫn phải nghiến răng nhẫn nhịn, không muốn làm hắn đắc ý.

Lúc này Minh Tiêu Hạc đã mất hết lý trí, một lòng muốn khiến nữ nhân trước mắt tâm phục khẩu phục, không muốn nghe nàng nhắc tới nam nhân khác nữa.

Ngón tay trong cúc huyệt bắt đầu khuấy đảo, hai ngón tay trong dũng đạo cũng điên cuồng đánh vào điểm mẫn cảm nhất, ngón cái đè trên hoa hạch ấn thật mạnh. Mấy cây ngón tay đồng thời dùng sức, cách lớp màng mỏng chạm vào nhau, liên tục đè ép......

Những cơn co rút nhẹ nhàng chậm chạp trong nháy mắt trở nên dồn dập, tạo nên sóng to gió lớn từ sâu trong cơ thể. Cố Khinh Âm cảm thấy hạ thân như dấy lên một mồi lửa, thiêu đốt nàng, khiến nàng không thể suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy trong khoái cảm ngập trời.

Trong cao trào, cánh môi nàng đỏ tươi như màu máu, quầng vú và nụ hoa cũng biến thành màu hồng kiều diễm, cơ thể cũng như được phủ một lớp phấn hồng, như cánh hoa rụng rơi trong gió tháng tư.

Minh Tiêu Hạc thất thần ngắm nhìn dáng vẻ mị hoặc tận xương của cơ thể trước mặt. Sau đó, hắn lại bị đẩy ngã một lần nữa, trên môi ấm nóng, chóp mũi thoáng mùi tanh ngọt.

Cửa huyệt của Cố Khinh Âm đang chạm vào cánh môi hắn, nàng kéo hai tay hắn đặt lên ngực mình, mê hoặc nói: "Liếm sạch cho bản cung."

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, thần trí mất sạch, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ rất nhỏ của nàng, như tiếng trẻ con nghẹn ngào, níu lấy trái tim hắn. Đồng thời, dịch thể ấm áp dồi dào từ trong cơ thể nàng bắn ra, xối ướt khuôn mặt minh diễm của hắn.