Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 46: Mì sợi




Kể từ hôm đó, Chung Miện và chú chó Samoyed của mình đều trở thành khách quen của nhà hàng.

Phần lớn thời gian, anh đều mang theo cún cưng ngồi ở khu vực riêng, chỉ lo chuyên chú viết bản thảo, nhưng khi quán hơi vắng khách, anh sẽ ngượng ngùng ngồi ở quầy bar, hỏi Mộ Cẩm Ca một ít vấn đề - món khoai lang chanh lần trước đã mang đến linh cảm cho anh, anh tính toán sau khi hoàn thành bản thảo lần này, anh sẽ bắt đầu viết một tiểu thuyết về mỹ thực, nếu có thể, anh muốn lấy Mộ Cẩm Ca làm hình mẫu cho nhân vật trong truyện.

Dĩ nhiên, trước mắt anh cũng chỉ nói ý đầu, cũng không nói ra câu cuối cùng, vì anh không tự tin, nếu chuyện hiện tại làm không xong, sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch sau đó, nếu thông báo cho người ta biết trước, nhưng lỡ nửa đường không làm được hoặc hủy bỏ thì rất khó ăn nói với người ta.

Ấn tượng của Mộ Cẩm Ca đối với anh ta không xấu, khi nhìn thấy anh ta luôn có cảm tưởng đang nhìn một con thỏ trắng gầy yếu, cho nên sẽ giải đáp ngắn gọn những câu hỏi về chuyện nấu ăn.

- nhưng mà chuyện thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa, ở trong mắt của mèo con, đã thay hình đổi dạng.

Rượu trắng chạy nhanh về phía trước, hung hăng hướng Chung Miện kêu một tiếng: “Meo!”

anh! Đừng nhìn, chính là anh! Cách xa Tĩnh ca ca của ta ra!

Chung Miện nghe tiếng cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy mặt nó, nhẹ nhàng cười: “một con mèo Garfield thật đáng yêu, mày đang chào tao sao?”

"......" Rượu trắng cảm thấy thực mệt mõi, vì sao mỗi lần nó nảy sinh ý ác độc, người khác đều cảm thấy nó đang bán manh?

Chung Miện nghe không hiểu nó muốn nói gì, nhưng Mộ Cẩm Ca có thể nghe hiểu, cô nhướng mày, cảnh cáo nó một tiếng: "Rượu trắng."

Chung Miện nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, hỏi: "Mèo này là Mộ tiểu thư nuôi sao?"

Mộ Cẩm Ca lên tiếng: "Vâng."

Rượu trắng đang cân nhắc làm sao có thể làm chuyện xấu mà không bị Tĩnh ca ca phát hiện, thì một bóng to đổ xuống, bao trùm cả người nó.

“Meo?” Rượu trắng ngửi được hơi thở là dấu hiệu của kẻ thù, híp mắt quay đầu lại, muốn tạo dáng uy phong lẫm lẫm với con chó ngốc đang cười ngây ngô kia.

Nhưng mà khi nó vừa quay cái đầu mũm mĩm của mình qua, Asimov Tchaikovsky cúi đầu xuống, ngửi ngửi người nó, sau đó lộ ra nụ cười tươi, thè lưỡi ra liếm khắp người nó.

"......"

Ta-- cùng-- ngươi-- đánh--!

Nội tâm Rượu trắng hỏng mất rồi, nó xoay người quơ móng vuốt, không chút do dự đích hướng phía sau chú chó Samoyed mà đánh tới!

Giống như bị phản ứng của nó dọa sợ, Asimov Tchaikovsky hoảng sợ một chút, từng bước lui về phía sau, sau đó vô tình giơ chân trước lên, lấy chiến thuật “lấy thịt đè người” làm ưu thế, một chưởng của chú chó to gấp ba bốn lần con mèo Garfield giáng xuống.

"......" Thời điểm tiếp đất, cả người Rượu trắng giống như vừa thoát khỏi giấc mơ.

Dường như Asimov Tchaikovsky cảm thấy trò này rất thú vị, lại hưng phấn trở về, lại vui vẻ chạy đến, cúi đầu liếm liếm cái đầu tròn tròn của nó.

Rượu trắng: "......"

Nghĩ muốn chết à.

anh Vũ đang trên đường mang thức ăn cho khách thấy vậy rất ngạc nhiên nói: “Đều nói chó mèo là kẻ thù của nhau, nhưng tôi thấy bọn chúng đang chơi rất vui vẻ mà!”

Vui vẻ?!

Rượu trắng thật muốn đem anh đi gặp bác sĩ nhãn khoa mà.

Bản Đại vương làm sao cùng với con chó lông trắng này chơi đến vui vẻ hả!

Thấy nó nằm im, Asimov Tchaikovsky nằm xuống dùng miệng liếm liếm nó, sau đó ngước đầu, nhìn về phía Chung Miện, sau khi nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân, liền chạy đến cọ cọ vào đùi làm nũng với chủ nhân.

Chung Miện hiểu ý, từ trong túi lấy ra một trái banh quần vợt tuy cũ nhưng sạch sẽ: "Mày muốn cái này sao?"

Asimov cúi đầu ngậm banh vào miệng, sau đó lại cúi người, đem banh đặt trước mặt Rượu trắng, cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy đầy chờ mong.

Rượu trắng liếc mắt nhìn nó một cái: "Chó ngốc, mi muốn chơi banh sao?"

Asimov Tchaikovsky cúi đầu đem banh ngậm vào miệng, hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn rất đáng yêu.

anh Vũ đứng xem nãy giờ, cười nói: “A, thì ra là nó muốn đem banh tặng cho Rượu trắng để cùng chơi ah.”

“Xem ra Asimov Tchaikovsky thực thích mèo con của các vị.” nói xong, trên mặt Chung Miện nổi lên thần sắc áy náy, “Bởi vì tôi rất ít khi tham dự các hoạt động xã giao, khiến cho Asimov Tchaikovsky từ nhỏ đến giờ cũng không có cơ hội chơi với các chú chó khác…thật tốt, Asimov Tchaikovsky, mày đã có bạn mới rồi.”

Asimov Tchaikovsky ngây ngô cười nhìn Rượu trắng, đôi mắt nhỏ lóe ra tia sáng chờ mong và vui sướng.

Vẻ mặt Rượu trắng đầy thống khổ: "Tĩnh ca ca...... Cứu ta!"

Nghe xong những lời Chung Miện nói, Mộ Cẩm Ca mới ý thức được bản thân mình cũng không quan tâm đến phương diện bạn bè của Rượu trắng – tuy nó đã bị thiến, không thể quen với những con mèo mẹ khác, nhưng những động vật nhỏ khác thì sao? hiện tại cô cũng có bạn bè, nên Rượu trắng cũng nên có bạn bè mới đúng.

Bằng không sau này về già chỉ có một mình, thật sự rất là đáng thương.

- mặt khác, Mộ Cẩm Ca đã hoàn toàn xem nhẹ việc Rượu trắng kỳ thật chỉ là một hệ thống mà không phải một con mèo thật.

Cho nên khi nghe nó kêu cứu, Mộ Cẩm Ca cũng giống như lúc mới tiến vào Capriccio, không quá nhiệt tình tiếp xúc thân thể, chỉ cổ vũ nói: “Rượu trắng, A… Tuyết là một người bạn không tồi, hãy quý trọng nha.”

Rượu trắng: "......"

Tại sao giọng điệu cô ấy như người cha đang giáo huấn con mình nên kết thêm nhiều bạn trong trường vậy?!

một lần nữa bị Asimov Tchaikovsky kéo kéo, Rượu trắng sợ nó lại liếm mình nữa, nên miễn cưỡng đứng lên, nhìn nhìn trái banh còn lớn muốn lớn hơn cái đầu mình, thật sự muốn đi lên cắn một cái.

Nhưng mà nó không chỉ có miệng nhỏ, mặt còn dẹt, căn bản là không cắn được, sau một hồi tim tòi, liền lấy đầu đánh vào trái banh.

Asimov Tchaikovsky liền chụp lấy trái banh, thè lưỡi nhìn Rượu trắng, giống như đang chờ nó đi tới.

Nhưng mà khi Rượu trắng đi tới, còn chưa kịp đụng vào trái banh, chú chó kia liền liếm nó một cái.

Rượu trắng: "......"

Liếm liếm liếm, mi nghĩ ta là kem sao?!

Lúc này, nó nghe Chung Miện hỏi Mộ Cẩm Ca: "Mộ tiểu thư, sang năm mới cô có đóng cửa tiệm về nhà không?"

Mộ Cẩm Ca nói: "không, tôi sẽ luôn ở cửa tiệm."

"Như vậy…" Chung Miện cúi đầu xoa xoa tay, hiển nhiên chuyện anh muốn nói không dễ dàng nói ra miệng, nhưng anh vẫn nói: “Kỳ thật là thế này, tôi đã hai năm không về thăm người nhà, nhưng năm nay có chuyện quan trọng, cho nên sắp tới tôi phải trở về, nhưng Asimov Tchaikovsky… Tôi không thể mang nó theo, mà tôi lại không có bạn bè nào ở thành phố B, Nguyễn tiểu thư và biên tập của tôi cũng sẽ về nhà sau năm mới, cho nên tôi muốn hỏi… Mộ tiểu thư, cô có thể giúp tôi chăm sóc Asimov Tchaikovsky vào cuối tuần không? A, tôi sẽ chi trả các chi phí đầy đủ! Chỉ cần Mộ tiểu thư mở miệng! Chỉ cần không vượt qua khả năng của tôi, tôi nhất định đáp ứng!”

Mộ Cẩm Ca rõ ràng đáp ứng: "Có thể."

Chung Miện ngước đầu lên, mắt kính trượt xuống sống mũi, thoạt nhìn có điểm buồn cười: "Mộ tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô!"

Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói: "anh đem thức ăn và vật dụng hằng ngày của nó tới là được, không cần trả phí cho tôi."

"Nhưng mà..."

Mộ Cẩm Ca nhìn anh, chậm rãi nói: "Tôi đồng ý với anh, là vì tôi cũng thích A Tuyết, có thể giúp anh chăm sóc nó tôi cũng không mệt mỏi gì.”

- con yêu quái lông trắng này, vậy mà muốn ở Kỳ Ngộ Phường một tuần?!

Mãi cho đến khi Chung Miện và Asimov Tchaikovsky rời khỏi quán, Rượu trắng mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

-- chuyện này không thể được!

Vì thế nó xốc lại tinh thần, chạy đến bên chân Mộ Cẩm Ca, ngọt ngào kêu: “Tĩnh ca ca!”

Mộ Cẩm Ca không có nhìn nó, tập trung làm những việc trong tay: "Sao?"

"Cái kia......" Rượu trắng liếm liếm cái mũi, "Có thể gọi điện cho Đại ma đầu không? Ta...... Sau khi anh ta đi rồi, ta có chút nhớ anh ta, nghĩ muốn cùng anh ta gọi điện thoại một chút."

Mộ Cẩm Ca cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái: "Quan hệ của mày và anh ấy tốt lắm sao?"

Rượu trắng gật đầu như giã tỏi: "Có à có à."

Mộ Cẩm Ca hỏi: "không phải mày hay oán trách anh ấy khi dễ mày sao?"

Rượu trắng trầm trọng nói: "Ta phát hiện...... Bản thân là M."

"Có ý tứ gì?"

"...... Thích bị ngược."

Sau đó nó phải nói thêm nhiều câu, mới có thể thuyết phục đối phương.

Mộ Cẩm Ca ôm nó vào phòng nghỉ, sau đó lấy di động ra gọi cho Hầu Ngạn Lâm, sau đó lại mở loa ngoài, đặt trước mặt Rượu trắng, sau đó xoay người ra ngoài đem cửa đóng lại.

Trước khi cửa đóng lại, Rượu trắng có thể nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Tĩnh ca ca.

Mặc kệ!

M thì M! Thú cưng còn không làm được thì còn muốn hình tượng làm gì!

Mà sau khi Mộ Cẩm Ca vừa đóng cửa, đầu dây bên kia liền thông.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hầu Ngạn Lâm, giọng nói đã thu bớt vài phần kinh ngạc vui mừng: “Sư phụ, cô lại chủ động gọi cho tôi, nhớ tôi sao?”

"Meo." Đại ma đầu, là ta.

Đối phương trầm mặc hai giây, sau đó liền cười vang, nhưng giọng nói thì lạnh như tháng Ba tuy đã vào hè nhưng vẫn mang cái lạnh của mùa xuân. anh nói: "A, là mày sao mèo ngốc."

Đại địch trước mắt, cho nên nhiệm vụ cấp bách là phải kiếm đồng minh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình, cho nên Rượu trắng cũng không thèm so đo với anh, trực tiếp hỏi: "Bao giờ anh về?"

"Là Cẩm Ca kêu mày hỏi sao?"

" không, là bản thân ta muốn biết"

"A, còn vài ngày nữa, còn không có quyết định."

"......" Rượu trắng cơ hồ có thể tưởng tượng đến, nếu vừa mới rồi nó trả lời là đúng, khẳng định đối phương sẽ chạy về trong hôm nay.

Nó hạ giọng nghiêm túc nói: "Ta đề nghị tốt nhất anh nên trở về sớm một chút."

Hầu Ngạn Lâm không chút để ý hỏi: "Vì sao? Mày nhớ tao sao?"

"Nếu anh còn không trở lại, Tĩnh ca ca liền có một con chó khác." Rượu trắng lạnh lùng nói, "Đến lúc đó anh có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc!"

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Khi mở miệng một lần nữa, anh đã thu lại ý cười, giọng nói tràn đầy nghiêm túc: "Mày nói rõ ràng một chút."

*

Hôm sau, Chung Miện như thường lệ mang theo sách và máy tính xách tay, dẫn theo con Samoyed ngoan ngoãn, đến Kỳ Ngộ Phường vừa uống trà chiều vừa sửa bản thảo.

Ăn đến một nửa, cửa nhà hàng bị người kéo mạnh mở ra!

Từng cơn gió lạnh thừa dịp cửa mở mà thổi vào, phả lên mặt anh, khiến anh không thể không ngước đầu nhìn về phía cửa -

Chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào là một thanh niên cao lớn, khoảng 1.85m, mặc một một tây trang màu xám, bên ngoài còn khoác một áo măng tô rộng, bả vai rộng, hai chân thon dài, khi đi gấu áo lay động, khí thế mười phần, giống như một minh tinh quốc tế.

Nửa khuôn mặt bị che lại bởi một cặp kính râm to bản, nhưng phần mặt lộ ra cũng đủ để người ta biết đây là một người đẹp trai, tóc của anh bị gió thổi có chút rối, nhưng cũng không phá hủy hình tượng, ngược lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm, như là stylist cố tình tạo hình như thế.

Mắt anh hướng về phía trước, sải bước dài đi đến quầy, sau đó đi chậm lại, thuận tay ôm con mèo Garfield đang nằm trên quầy ôm vào ngực.

Sau đó anh lấy ra một cái kiếng nhỏ để trong túi tiền, vừa vặn đeo lên mặt mèo con.

- bởi vì không có mũi, mặt lại dẹt, Rượu trắng phải ngửa đầu mới có thể giữ kính không bị rớt.

Nhưng nó cảm thấy rất được, nên ngước cằm lên để tăng thêm vẻ quý phái thanh lịch.

"......"

Chung Miện và chú chó Samoyed của mình trợn tròn mắt nhìn một mèo một người giống như bước ra từ phim điện ảnh.

Hầu Ngạn Lâm ôm Rượu trắng, một lớn một nhỏ đeo kính râm cứ như vậy ngồi xuống đối diện Chung Miện.

không chờ Chung Miện mở miệng hỏi, Hầu Ngạn Lâm tiện tay tháo kính xuống, khoe khuôn mặt mình ở góc đẹp nhất, cười nhẹ, mở miệng nói trước: "Chào anh, tôi là ông chủ nhà hàng, Hầu Ngạn Lâm."

Chung Miện sửng sốt: "Chủ quán không phải là Mộ tiểu thư sao?"

Hầu Ngạn Lâm ý vị thâm trường nói: "cô ấy là bà chủ."

Rượu trắng giống như người hầu phụ họa kêu lên một tiếng: "Meo!"

"......" Tại sao lại có cảm giác như xã hội đen đi đòi nợ vậy?

"Nghe nói anh muốn nhờ Cẩm Ca chăm sóc chó cưng của anh trong một tuần?" Hầu Ngạn Lâm nhếch môi cười, đem kính cầm trong tay, hàng mi đen dày rũ xuống, phủ bóng nhợt nhạt trên gương mặt trắng của anh.

"hiện tại tôi tuyên bố, kế hoạch của anh chính thức phá sản."

Tác giả có chuyện muốn nói: Lâm muội muội cùng Rượu trắng hai bên hợp tác, vỗ tay vỗ tay

Rượu trắng: QAQ Tĩnh ca ca sao cô lại muốn một con chó!

Lâm muội muội: QAQ Tĩnh ca ca sao cô lại muốn một con chó!

Tĩnh ca ca:???