Nữ Tư Tế

Chương 55: Không chỉ mình Anck-Su-Namun chuyển kiếp




Edit & Beta: Thập Tam Thoa

Đến lúc chàng trai xuống xe, nhìn thấy mặt người đàn ông ngồi cùng cô bé, khóe miệng lập tức co rúm, nói: “Thật xin lỗi.” Sau khi nói xong liền nhanh chóng chạy đi, hệt như đang chạy trốn cái gì đó.

Ardeth Bay ngẩn người, chuyện gì lại xảy ra đây? Nhìn vào ghế ngồi bên cạnh, Made đang ngủ thật êm đềm, còn chép miệng, con bé lại chọc phải chuyện gì nữa sao?

Thẳng đến khi xe lửa dừng ở nhà ga, cảm thấy người xung quanh đều nhìn mình cười rất quái dị, anh thế mới nhìn vào gương lớn của nhà ga, phát hiện phía trên mặt vẽ hai con chim ưng, phía dưới lại thêm một con rùa.

Hình xăm là vì thần mà họa, con bé này thế nhưng dám vẽ bậy lên, anh thật sự nổi điên, đời này chưa từng giận dữ đến như vậy.

Thế nhưng đối phương căn bản là không biết gì hết, nằm trên lưng anh ngủ ngon lành. Chẳng những ngủ thật say còn nằm mơ, nói mớ: “Mẹ……”

Ardeth Bay thở dài, dù sao mẹ con bé cũng không ở đây, mình cũng là người lớn, dù có uất ức cỡ nào cũng phải chịu thôi!

Mà hiện tại mẹ bé gái đã cảm giác có cái gì không đúng, Hafez rời đi, nhìn ra bọn hắn đều đi Luân Đôn.

Hình như lần này đi bọn họ sẽ bắt cóc Evelyn, đưa đi Cairo. Sau đó Ardeth Bay cũng trở lại, Ardeth Bay trở lại thì con gái cũng sẽ trở về. Cho dù là cầm cái gì trở về, chắc chắn Imhotep đều không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ là một cái.

Đến lúc đó, nhà ba người bọn họ cũng chỉ cần quan tâm thương yêu nhau là được rồi.

Bỗng nhiên Aisha cảm thấy có chút là lạ, Imhotep nói đi quán bar mua một loại rượu nho mới cho cô. Do Beni muốn về nhà với bà xã yêu đương một chút, vì vậy mà vị chủ nhân này phải tự đi mua, cũng không thấy có vấn đề gì đi.

Vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa về?

Cô cảm thấy mình nên đến quán bar một chuyến, ở nơi nào mà không thể uống, cũng không nhất thiết phải ở trên giường đi? Cùng lắm thì uống xong rồi trở lại là được, cũng chỉ có mấy bước chân mà thôi.

Kết quả khi đến cửa quán bar, Aisha ngẩn ra.

Một cô gái đang ngồi trên người Imhotep, ôm đầu của anh, hôn mãnh liệt. Cái cô gái này…… Cái cô gái này không phải chính là mình sao?

Nhưng lại không phải mình của hiện tại mà là mình trước kia, Aisha ở Ai Cập cổ.

Tim Aisha như ngừng đập, rốt cục vào lúc Imhotep đẩy cô gái kia ra thì mặt cô đã ươn ướt, bỏ chạy.

Tình cảnh lúc này thật sự làm Aisha hoảng loạn, cảm giác giống như vụng trộm nhìn ‘bản thân’ ân ái cùng Imhotep, rất囧 đó?

Cô vừa nhấc chân chạy Imhotep nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt lấy cô nói: “Aisha không cần bỏ đi, anh chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, mà anh cũng không hề chủ động, là cô ta tự mình đến.”

Aisha cũng không phải không tin Imhotep, nhưng cô vẫn khá rối rắm: “Thật ra, anh là thích hình dáng nào?”

Imhotep ôm lấy cô: “Không phải hình dáng, cho dù em biến thành thế nào đi chăng nữa anh cũng chỉ yêu mình em.”

Aisha mỉm cười, vừa ngẩng đầu liền thấy cô gái kia. Cô ta tựa lưng vào vách tường, cười nói: “Ngài cũng thật không phải phép, thế nhưng hương vị cũng tốt lắm, không bằng lại đến đi?”

Imhotep nhăn mày: “Không cần, đây là vợ của tôi.”

Mà cô gái kia nhìn Aisha vài lần, ánh mắt cô ta giống như rất đau khổ?

Hai người không phải là lần đầu gặp mặt sao? Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết!

Imhotep sợ Aisha hiểu lầm mình, anh muốn kéo cô đi trở về. Đến lúc vào đến nhà vợ anh cũng không nói cái gì, mà còn rất bình thản, còn hỏi anh không biết con gái đang làm cái gì?

Anh cảm thấy thật hối hận về hành động vừa rồi của mình, muốn xin lỗi, nhưng vợ anh lại không nhắc lại chuyện vừa rồi, anh sợ nếu mình nhắc đến, nhỡ sai sót gì cô lại càng tức giận.

Thẳng đến lúc có thể kéo cô trở về giường, anh vẫn không biết nên mở lời thế nào. Aisha một bên rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng, cô câu ngón tay nhỏ giọng: “Kỳ quái, hôm nay anh thế nào lại không chủ động chạm đến em? Ngày hôm qua còn nói là, hôm nay…….” Nói xong mặt cô đỏ lên.

Thế Imhotep mới biết thực chất vợ anh không hề để ý, anh ôm cô thật chặt, nói: “Aisha, Imhotep anh chỉ yêu mình em, dù cho biến thành hình dạng nào, là rắn cũng được, là người cũng được.” Đêm nay anh nhất định phải làm cô hài lòng.

Aisha hài lòng, mà Imhotep còn hài lòng hơn, anh nằm trên giường ngủ say, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Aisha chậm rãi ngồi dậy định đi gột rửa một thân mồ hôi rồi trở về ngủ tiếp, cô cũng không muốn để một thân mồ hôi thế này nằm bên cạnh anh.

Mới vừa bước ra đã phát hiện trong sân có người, cô ngẩng đầu, kéo lại áo ngủ nhỏ giọng: “Beni?”

Bóng người kia quay lại, dĩ nhiên là cô gái lúc trước ở quán bar. Cô ta ngoắc ngón tay với Aisha, lạ là Aisha cảm thấy cô ta không hề có ý xấu.

Aisha vẫn cảnh giác, cô đi về phía trước vài bước nói: “Cô muốn làm gì?” Sân nhà rất lớn, người ngoài cũng không dám tự tiện đi vào. Chủ yếu là do năng lực của Imhotep, có mấy ai dám vào đây cơ chứ?

Xem ra cô gái này vừa đến đây, cũng không biết chuyện của Imhotep.

“Tôi nghĩ muốn nhắc nhở cô, người đàn ông đó không đáng tin.” Aisha ‘trước kia’ cười nói.

“Cô là ai, tên là gì?” Aisha cảm thấy cô gái này không chỉ đơn giản là lớn lên nhìn giống mình trước kia.

“Aisha…..”

“Sao lại khéo trùng tên tôi chứ?”

“Đương nhiên không phải trùng hợp, tôi là cố ý, cho dù chuyển kiếp tôi cũng sẽ không quên cái tên này.” Cô ta đi đến trước mặt Aisha nâng cằm cô lên.

Cô ta so với Aisha cao hơn, cho nên động tác làm rất tự nhiên làm người ta cảm thấy người này là đàn ông chứ không phải phụ nữ.

Aisha cảm thấy một cỗ hàn băng từ lòng bàn chân chạy đến tận cổ, cô nheo mắt lại: “Musar.”

Cô gái kia cười hắc hắc, biểu cảm cực kỳ giống Musar. Vốn anh em bọn họ trước kia nhìn giống nhau, hiện nay càng làm cho người ta cảm nhận được chính là hắn.

“Em quả nhiên nhận ra tôi, em gái yêu quý.” Hắn ta muốn ôm lấy Aisha, nhưng Aisha lại ra sức lùi về ba bước.

“Sợ?” Musar đột nhiên lạnh mặt nói.

Aisha nói: “Không, chỉ là chuyện trước kia đã qua rồi, còn muốn đến quấn quít lấy tôi làm gì?”

Musar bỗng nở nụ cười: “Đúng vậy thật là đã qua rất lâu, có điều tôi cũng không biết tại sao còn nhớ rõ. Nếu không nhớ thì không suy nghĩ gì, nhưng nhớ thì ít nhiều cũng phải đến gặp chào hỏi em.”

Aisha không tin, nói: “Có cái kiểu chào hỏi thế này sao, trực tiếp đánh chủ ý lên người chồng em gái?”

Musar cười: “Chỉ là đùa thôi, tôi cũng chỉ muốn biết Imhotep là thích em của hiện nay hay quá khứ mà thôi.”

“Thì ra là ngươi.” Imhotep nắm chặt hai tay, chỉ thấy tường một bên bị hủy bay thẳng về phía Musar.

Aisha co rút khóe môi, đây là muốn phá sân sao? Cứ ngỡ Musar sẽ bị thương, ai ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng đánh một cái lên bức tường, nó lập tức bị đập nát.

Imhotep lại ném thêm mấy cái bàn đá về phía hắn, hắn cũng chỉ dùng hai tay gõ nhẹ, những thứ đó đều bị đập nát.

Cuối cùng Aisha nhịn không được nữa, quát: “Dừng ngay cho tôi, các người muốn phá nhà của tôi?”

Imhotep dừng tay, Musar cũng dừng lại, y như ngươi không phạm ta, ta không phạm người, Musar cười nói: “Là chồng em động tay động chân trước, em gái à.”

Imhotep lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài đánh, ta nhất định phải đánh ngươi trở lại địa ngục.”

Musar vẫy vẫy tay: “Quên đi, tôi là đến nhìn em gái chứ không phải đến đánh nhau, người cũng đã gặp tôi cũng nên đi, tạm biệt.”

Hai người đều không nghĩ hắn sẽ có phản ứng như vậy, không khỏi ngẩn người.

Aisha bất đắc dĩ nói thêm một câu: “Cứ như vậy mà đi?” Cái này cũng không thể trách cô, năm đó hắn đâu có dễ dàng buông tha cô như thế, rõ ràng là một đời không tha, cái này không phải rất kỳ quái?

Musar thật tiêu sái quay người: “Các người nghĩ tôi còn có thể có ý nghĩ gì? Cho dù có thì thân thể này có thể sao? Cũng chỉ có thể buông tay thôi, chờ kiếp sau lại đến!” Nói xong Musar thật sự đi rồi.

Aisha nắm đuôi tóc, tuy là đến giờ cô vẫn không tin, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Imhotep lại nói: “Sức mạnh thần bí của tử thần, không biết hắn lấy được tin em là Aisha từ ai, lời của hắn không đáng tin.”

“Được rồi, giống như trước đây xuất hiện cũng chỉ làm người khác kinh diễm một chút thôi!” Nhớ lại năm đó, hắn chính là nhảy vào biển lửa nguyện bị thiêu chết cùng cô, người đàn ông đó đúng là yêu nghiệt, nhưng lại thật si tình.

“Aisha, từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện của hắn nữa, anh và Made chính là toàn bộ thế giới của em.” Nói xong anh ôm cô vào lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Musar rời đi. Ba ngàn năm trước hắn ôm Aisha cùng bị thiêu chết, sau khi hỏa hình kết thúc lại không cách nào tách hai thi thể ra được.

Lúc đó anh đã rất ghen tị, cỡ nào hi vọng người ôm Aisha chết đi là anh chứ không phải hắn. Hiện tại tên đó tìm đến cửa, Aisha có phải sẽ hoài niệm đôi chút.

Dù sao, trên thế giới này có thể tìm được một người đồng sinh cộng tử với mình cũng không dễ dàng.

Aisha ở trong lòng anh cười nói: “Imhotep anh nghĩ nhiều rồi, anh ta hiện tại không biết còn có thể đè người ta hay không ấy chứ.”

Imhotep run lên một cái, sau đó nâng đầu Aisha cuồng hôn, vừa hôn vừa nói: “Người đàn ông duy nhất có thể đè em chỉ có anh mà thôi.”

Aisha đẩy anh ra nhỏ giọng: “Anh không phải vừa mới đè xong đó sao, không cần lại suy nghĩ về chuyện này, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!” Cô kéo anh đi vào nhà, hi vọng anh sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại cái gì cũng là viễn vong, người ta cũng chưa có làm gì cả.

Ngoài cửa, Musar cười khẽ, lầu bầu: “Em có phải rất hạnh phúc? Tôi quả thật muốn buông tay, đáng tiếc mục đích là không cho Imhotep của em có được quân đội tử thần. Thật xin lỗi, e là tôi phải giết chết hắn.”

Hắn nói xong cũng thở dài một hơi, từ từ rời khỏi.

Aisha cùng Imhotep vừa vào phòng, liền nhận được điện thoại từ Luân Đôn. Bên kia truyền đến giọng nói khẩn trương của Ardeth Bay: “Aisha…..”

“Là tôi, anh đưa con gái tôi đi đâu rồi?” Tiếp điện thoại là Imhotep, Aisha đang bị anh ôm trong lòng ngực chuẩn bị lần thứ hai nằm sấp trên giường.

Ardeth Bay giống như sợ hãi cái gì nói: “Không tốt lắm, Made không cẩn thận mang vào vòng tay tử thần rồi.”

“Cái gì?” Imhotep đặt Aisha xuống khẩn trương hỏi.

Anh nghe thấy tiếng người cãi nhau từ đầu dây bên kia, hình như là hai đứa trẻ.

Đứa bé trai nói: “Mình làm sao biết cậu tự nhiên xuất hiện?”

Made hừ lạnh: “Chả nhẽ đột nhiên xuất hiện là có thể ném vòng tay vàng qua sao? Cậu không thể lịch sự chút à.”

Bé trai lại nói: “Tóm lại thật xin lỗi, cùng lắm thì mình chịu trách nhiệm…… Không đúng, là ba mình chịu trách nhiệm tìm cách tháo nó ra.”

Made nói: “Vòng tay là do cậu ném lên tay mình, vì sao muốn ba cậu chịu trách nhiệm, thật là thiếu trách nhiệm. Đàn ông thiếu trách nhiệm là không được, biết không?

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu la lị giáo huấn tiểu chính thái.