Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 48: Cha giả




Tề Hiên hơi sửng sốt, im lặng một lát rồi mới nói: "Tôi biết rõ công việc cho đến nay thật sự có chút không công bằng đối với cô, tôi đã nghĩ rồi, về sau sẽ. . . . . ."

"Không phải, cũng không phải tôi vì nguyên nhân này." Mạc Dao Dao cắt đứt lời nói Tề Hiên mặc dù đây là lần đầu tiên cô thấy Tề Hiên dùng phương thức giữ lại người bình thường này. Trên thực tế cô đã chuẩn bị tốt việc Tề Hiên sẽ dùng hợp đồng chi phí trị liệu, dùng tiền nợ trước kia đè chết chính mình. Thật không nghĩ rằng anh ta lại có thể lựa chọn loại phương thức này. Nhưng cô vẫn cắt đứt lời nói của Tề Hiên bởi vì cô không muốn bị bất cứ lí do gì chi phối quyết định của mình. Cô phải từ chức.

"Tôi muốn kết hôn." Mạc Dao Dao tung ra một quả boom tấn, "Là chuyện năm sau, mẹ tôi rất hài lòng khi gặp đối phương, chỉ kém định ngày thôi. Đối phương nói sau khi kết hôn muốn tôi đến nơi công tác của anh, như vậy sẽ dễ dàng chăm sóc hơn, tương lai kết hôn xin phép nghỉ còn có nghỉ đẻ ... Mọi chuyện đều rất dễ dàng, tôi cảm thấy cũng không tồi."

Trong nháy mắt, mặt của Tề Hiên đen lại: "Theo tôi biết từ lần trước cô cùng bạn trai cũ chia tay cũng không tiếp xúc với người khác giới khác. Đừng nói với tôi là cô cùng bạn trai Tô Tuyền kết hôn, ách. . . . . . . . Còn anh trai kia của cô. . . . . . Anh trai.”

Lúc nhắc đến Vạn Niên Thanh, Tề Hiên rất do dự. Hiển nhiên là cũng nảy sinh nghi ngờ đối với người này rồi.

Mạc Dao Dao hào phóng cười một tiếng: "Chờ thời điểm tôi cùng Vạn Niên Thanh kết hôn sẽ đưa cho ngài thiệp mời."

". . . . . . Thật ra thì kết hôn cũng không ảnh hưởng đến công việc của cô, không cần thiết phải từ chức, tôi sẽ giữ lại cô bởi vì cô đích thực đáng giá giữ lại."

"Đáng giá giữ lại là bởi vì Lý Tiêu sao? Tôi nghĩ tạm thời bà ta sẽ không tới công ty gây rối. Nếu bà ta chăm chỉ học kinh tế rồi mới làm, như vậy, không học 4~5 năm thì học sẽ không tốt; Chẳng qua tôi đoán là bà ta sẽ không học được bao lâu nhưng ít nhất sẽ hiểu một chút, về sau gây rối cũng nhẹ đi một ít. Anh cũng có thể phân tích tỉ mỉ tình hình cho bà ta.” Mạc Dao Dao suy nghĩ một chút rồi nói, "Thật ra thì tôi cảm thấy cái gì anh cũng tốt, chính là vẫn chưa phân rõ việc nhà việc công. Dù sao Lý Tiêu cũng là mẹ anh, bà ầm ĩ đến công ty là do anh thất trách. Bất kể là làm Tổng giám đốc hay là con cái thì anh đều không làm tròn bổn phận. Thật ra thì anh có thể dễ dàng nói chuyện cùng bà ấy một chút nhưng tôi có cảm giác anh có chút xem thường bà cho nên mới không có cách nào bình tĩnh trao đổi với bà ấy, chỉ muốn qua loa."

Tề Hiên nghe lời nói Mạc Dao Dao, im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi rất không thích bà ta, nói chuyện đối với ta mà nói là một việc khó."

"Bà ta cũng không thích anh, nhưng vẫn nuôi anh vài chục năm. Tại thời điểm anh vẫn còn là con nít, bà ta gây phiền toái cho anh rất dễ dàng nhưng bà ấy không hề làm gì cả. Bất kể như thế nào thì tôi cũng rất bội phục bà ấy. Những chuyện trước kia đều chịu đựng, bây giờ tìm đến làm phiền anh cũng là vì Tề Vân. Biện pháp đối phó với bà ta rất đơn giản, bà ta chỉ cần một cái cam đoan của anh mà thôi.” Kể từ khi ngã bệnh rồi gặp mẹ Mạc, mỗi lần nhìn thấy Lý Tiêu, Mạc Dao Dao cũng sẽ nghĩ đến mẹ mình. Không có ai là dễ dàng cả. Chỉ bởi vì người chồng không cho Lý Tiêu cảm giác an toàn, bà chỉ có thể dựa vào chính mình để bảo vệ mình cùng Tề Vân thôi.

Hiển nhiên, Tề Hiên rất nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Mạc Dao Dao. Thời gian im lặng lần này rất dài, hơn nữa còn rất áp lực.

Sau một hồi, anh rốt cuộc cũng nói: "Tôi sẽ cân nhắc."

"Vậy thì tốt, " Mạc Dao Dao mỉm cười, "Coi như là anh đồng ý tôi từ chức?"

"Đây là hai chuyện khác nhau, " anh vẫn bình tĩnh, chín chắn như cũ nói, "Tôi có thể bố trí cho cô đi làm công việc khác, hơn nữa tiền lương không thấp."

"Nhưng tôi muốn đi giúp Vạn Niên Thanh, mọi thứ bên anh ấy đều mới vừa bắt đầu, cần một vài người tin tưởng giúp một tay."

Sắc mặt của Tề Hiên trở nên rất rối rắm, giọng điệu của anh cũng vô cùng rối rắm: "Tôi nghĩ tôi biết mình thua ở chỗ nào rồi? Hẳn là anh ta cùng em biết nhau không bao lâu, nói không chừng còn không có thời gian dài như tôi."

(Từ đoạn này mình xin phép để Tề Hiên xưng ‘tôi-em’ với MDD, vì TH đã bày tỏ tình cảm với MDD nhưng vẫn mang phong cách bề trên. Còn MDD vẫn giữ nguyên vì cô không có tình cảm với TH nhé :)))

Lúc này đến phiên Mạc Dao Dao ngẩn người, đầu óc cô tìm tòi một thời gian rất lâu mới nhớ tới trước đây mình có nhận được bó hoa tươi cùng với thẻ tiền lương gia tăng quỷ dị 167,5 tệ, lúc này mới hơi hiểu: "Anh. . . . . . Đoạn thời gian trước theo đuổi tôi?"

Tề Hiên gật đầu một cái: "Tôi cảm thấy được cùng với em rất vui vẻ, có thể đấu võ mồm một chút, em còn rất hiểu anh. Tóm lại. . . . . . Em thích hợp với tôi."

Mạc Dao Dao liền buông tay: "Ngài thua nơi này. Hôm nay nếu anh không nói lời này tôi sẽ không biết anh theo đuổi tôi. Nếu anh thực sự thích một người thì anh sẽ không muốn làm cái gì nhập nhằng kỳ dị hay thú vị mà trực tiếp thổ lộ. ddlqd Không nói chẳng lẽ còn chờ nhà gái giác ngộ sau đó theo đuổi ngược anh? Còn giọng nói kia của anh, cao cao tại thượng, ‘em thích hợp với tôi’ cái gì. Dựa vào cái gì mà coi tôi như một loại hàng hóa phù hợp với anh?”

"Thích một người, thì mạnh dạn theo đuổi, bằng không chờ đến thời điểm đối phương hiểu ra, anh sẽ sớm nhận được ‘Thẻ người tốt’ rồi. Đáng tiếc hiện, ngay cả ‘Thẻ người tốt’ tôi cũng không muốn cho anh. Tề Hiên, trên phương diện này mà anh lại không nói, cho nên thua, anh hiểu chưa?" Mạc Dao Dao không nói khách sáo một chút nào, hoàn toàn không nghĩ tới quyền sinh sát của mình còn nằm trong tay Tề Hiên.

Tề Hiên phát hiện hôm nay mình luôn phải xét lại. Đầu tiên là xét lại vấn đề không biết trọng nhân tài Mạc Dao Dao, lại xét lại quan hệ mẹ con, bây giờ xét lại vấn đề theo đuổi con gái, giống như hôm nay mở hội nghị kiểm điểm. Anh híp híp mắt, nhìn lại Mạc Dao Dao ngồi ngay thẳng trước mặt. Cô rất trẻ tuổi, rất đẹp. Hơn nữa không lo lắng lúc mới gặp gỡ, cả người tràn đầy tự tin và vui vẻ, quanh người bọt khí hạnh phúc màu hồng quay chung quanh nhiều lần.

Anh thích cô bởi vì lần tăng ca đó bõng nhiên tim đập dồn cùng rung động. Nghĩ lại cảm thấy chính mình giống như khi cô mặc lễ phục màu xanh lam khiến aanh có chút kinh diễm. Lại suy nghĩ giống như lúc bắt đầu cô kẹp anh ở ngoài cửa, lúc đó anh cũng đã cảm thấy cô rất đặc biệt. Một khi thích một người không có lý do gì, cũng không tìm được rốt cuộc khoảnh khắc nào đã khiến cho mình động lòng, hồi tưởng lại, mỗi một lần gặp mặt đều là đặc biệt.

"Em đã nói như vậy, hẳn là Vạn Niên Thanh phát động tấn công mãnh liệt. Vậy anh ta làm thế nào đây?" Tề Hiên phát hiện mình rất muốn hiểu rõ chuyện này, anh cần một lý do một cái cớ để làm cho mình hết hi vọng.

"Anh ấy. . . . . ." Chuyện này quả thật xấu hổ chết được, một câu Mạc Dao Dao cũng không muốn nói, "Anh ấy mặt dày mày dạn cộng thêm hèn hạ vô sỉ còn có dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tôi bị anh ấy ỷ lại, không bỏ rơi được, cũng chỉ có thể theo."

". . . . . ." Tề Hiên không cách nào tưởng tượng làm như vậy mình.

"Anh luôn cao cao tại thượng, cho nên không biết gạt bỏ cấp bậc của mình để yêu một người." Nếu như thật sự đòi lý do, cũng chỉ có một cái như vậy.

Mạc Dao Dao đột nhiên không muốn cùng Tề Hiên nói tiếp, giữa cô và Vạn Niên Thanh có quá nhiều chuyện mà người khác không thể giải thích vì sao . Cái thế giới này sẽ không có người nào yêu cô hơn Vạn Niên Thanh. Nhất định phải nói rõ lí lẽ nguyên do, điểm này là đủ rồi.

"Tôi cảm thấy không phải anh yêu thích tôi, chỉ là mê muội nhất thời thôi. Nếu anh thật sự thích một người thì sẽ buông xuống tất cả." Ít nhất thì Mạc Dao Dao cho là như vậy .

"Em có thể đi được rồi." Tề Hiên nhận lấy thư từ chức, nhàn nhạt nói.

Mạc Dao Dao tưởng là anh ta sẽ gây khó khăn cho mình, không ngờ Tề Hiên buông tay dễ dàng như vậy.

"Cám ơn." Cô chỉ có thể nói như vậy.

"Nếu như em chỉ là nhân viên của tôi, tôi sẽ không buông tay dễ dàng như vậy. Nhưng em nói đúng, tôi thua chính là thua, lúc này không phóng khoáng buông tay, cũng thật không có phong độ." Tề Hiên thở dài.

Mạc Dao Dao không nói gì, cô chỉ mỉm cười một cái, lúc này nói gì cũng có vẻ có chút giả dối.

-

Nàng rời đi rất yên lặng, chỉ lặng lẽ thu thập cái bàn một chút rồi chạy lấy người. Thỉnh thoảng có người tới hỏi cô tại sao rời đi, cô chỉ cười cười không trả lời. Chuyện bên trong tốt hơn hết vẫn là không nên để bị người khác biết.

Mạc Dao Dao đi ra công ty, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cô cho là hôm nay phải có một trận đại chiến, đã chuẩn bị rất nhiều. Tề Hiên có thể buông tay, thật sự rất tốt.

Ngồi lên xe buýt về nhà, không nên gọi điện thoại cho Vạn Niên Thanh gọi điện thoại, hiện tại hẳn là anh đang bận.

-

"Ầm" !

Mạc Dao Dao vừa vào cửa thì nghe thấy âm thanh này, đó là âm thanh bộ ấm chén của cô bị ném vỡ.

Nghi ngờ nhìn vẻ mặt có chút bất ngờ của Vạn Niên Thanh. Cũng vừa nhìn thấy một ông lão có thân thể rất cường tráng đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt to giống y như chuông đồng.

Vạn Niên Thanh vòng qua bộ ấm chén bị ném vỡ, vô cùng áy náy lôi kéo tay Mạc Dao Dao nói: "Dao Dao, đây là cha anh. . . . . . Không đúng, cha nuôi. Giống như cũng không đúng, cha giả. . . . . ."

Mạc Dao Dao lập tức bị hắn chọc vui, cũng không còn quá quan tâm bộ ấm chén kia. Dù sao cái đó cũng không tốn bao nhiêu tiền. Cô chỉ một ngón tay: "Thu thập đi."

Vạn Niên Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, phát hiện thật sự cô không tức giận, mừng rỡ hấp ta hấp tấp đi dọn dẹp phòng rồi.

Mạc Dao Dao bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn lão già đang thở hổn hển.

“Thằng con trai đần độn nhà chúng ta muốn cùng cô kết hôn?” Hai tròng mắt ông sắp trợn lồi cả ra.

Mạc Dao Dao gật đầu một cái: "Ừ, vị này. . . . . . Cha giả, chúng tôi muốn kết hôn."

"Giả. . . . . ." Lão đầu phản ứng một lát, rồi mới quát lên, "Tên nhóc thúi! Mày đã sớm nói chuyện của tao cho con bé này biết đúng không?"

Vạn Niên Thanh đang giả bộ vứt bộ ấm chén vào trong túi rác, nghe ông lão nói như vậy gật đầu một cái: "Dao Dao là vợ tôi, những chuyện này không lừa được ."

"Nghiệt súc!" Ông lão nắm một cái ly trên bàn ném xuống bên cạnh Vạn Niên Thanh. Ly thủy tinh vỡ tan tành, có một mảnh vụn sắc bén vừa đúng bay lên trên mặt Vạn Niên Thanh, anh vừa ngẩng đầu, máu chảy xuống.

Mạc Dao Dao chau mày, níu tay áo Vạn Niên Thanh lại rồi nói: "Đừng thu dọn!"

Cô nhỏ giọng hỏi: "Yêu quái các ông không thể tùy ý làm hại con người chứ? Trưởng Lão Hội càng thêm nghiêm khắc chứ?"

"Ừ, có thể dùng luật pháp thế tục, nhưng chúng ta không thể dùng pháp lực làm hại con người. Nhiều nhất là xóa bỏ trí nhớ của cô. Chẳng qua nếu như cô cùng tôi nói về chuyện cưới gả, sau khi kết hôn chỉ cần cô không nói ra, bọn họ sẽ không có quyền xóa bỏ trí nhớ của cô.”

"Ừ, " Mạc Dao Dao gật đầu, "Rất tốt."

Cô xách túi rác Vạn Niên Thanh dọn dẹp được một nửa ném vào mặt ông lão một cái: "Ông xem cái này coi như là phá hoại tài sản riêng chứ? Bồi thường tiền, thuận tiện thu dọn phòng. Nếu có một mảnh thủy tinh hay mảnh sứ vỡ nào cắt thương, tôi đều coi như ông ác ý làm bị thương con người?"

"Cô. . . . . ." Ông lão đứng lên, thế nhưng không ngờ lại rất cao lớn, chiều cao cơ thể khiến cho Mạc Dao Dao thấy áp lực.

"Tôi chính là trưởng bối!" Ông trừng mắt nói.

"Tránh qua một bên đi, ông là trưởng bối ai hả? Một người cha giả còn tới nhà chúng tôi ném đồ vật, cẩn thận tôi kiện ông lừa gạt!" Mạc Dao Dao vừa nhìn vết thương trên mặt Vạn Niên Thanh thì không khí thế chiều cao hình thể của ông lão kia nữa, trực tiếp kéo lên.

"Tôi đến nói hôn sự của các cô các cậu đấy! Không thể ngờ là cô lại để cho tôi thu dọn nhà!"

"Dẹp sang bên đi, người nào không biết là ông tới chia rẽ của chúng ta, trước thu dọn nhà, bồi thường tiền lại nói, không bàn chuyện khác nữa." Mạc Dao Dao so với ông còn ngang ngược hơn.

Tác giả có lời muốn nói: giải quyết xong cha này sẽ kết hôn