Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 139: Lặng lẽ rời đi (Năm)




Mộc Đồ cũng không hề ức hiếp kẻ khác, ngược lại thường xuyên giúp đỡ những người nghèo khổ. Hơn nữa ông luôn dạy Phượng Như Ảnh giúp đỡ mọi người và làm điều tốt, có thể nhịn được thì nhịn, có thể lùi thì lùi. Chưa bao giờ nghĩ mình là đại ca xã hội đen rồi ức hiếp cường ngạnh kẻ khác, cũng không cho mình ra tay khi dễ người dân bình thường.

“Bởi vì......” Hồng Bưu liếc nhìn Phượng Như Ảnh nhưng không nói tiếp. Sao anh có thể tự nói với em trai mình là bởi vì em ấy mà anh ra tay giết chết Mộc Đồ, anh sợ Phượng Như Ảnh gánh hết áp lực, sẽ cảm thấy áy náy.

“Bởi vì sao?” Phượng Như Ảnh thấy Hồng Bưu nói hai chữ rồi không nói nữa, trong lòng có chút nôn nóng. Sau này bọn họ và Mộc Vân Phong sẽ là người một nhà, anh muốn hóa giải ân oán của anh trai và Mộc Vân Phong.

“Được rồi, mệt mỏi cả buổi tối rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Hồng Bưu không trả lời Phượng Như Ảnh, vỗ vỗ vào vai của anh, đi tới cửa chính của phòng luyện võ, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, anh dắt bọn em đi nghỉ ngơi.”

Phượng Như Ảnh biết Hồng Bưu không muốn nói, đành phải im lặng đi theo phía sau anh, đi về phía biệt thự.

“Lão đại.” Ảnh Phong thấy Phượng Như Ảnh gạt mình và Ảnh Băng sang một bên, lên tiếng gọi anh lại.

“Chuyện gì?” Phượng Như Ảnh quay đầu liếc nhìn Ảnh Phong và Ảnh Băng, dừng bước, thản nhiên hỏi.

“Bọn em ở lại để bảo vệ anh, hay là trở về trước đây?”

Phượng Như Ảnh nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Hồng Bưu đang đi ra cửa nói: “Các cậu theo anh ở lại đi, ngày mai chúng ta cùng nhau về.”

Đánh nhau cả một buổi tối, cho dù người Phượng Như Ảnh làm bằng sắt cũng có chút chịu không nổi, hơn nữa anh mới vừa gặp lại Hồng Bưu, còn muốn trò chuyện với nhau, cho nên tạm thời quyết định ở lại đây.

Về phần Mộc Vân Phong, khi anh biết cô là con gái của chú Mộc, cũng biết cô nhất định sẽ bỏ đi.

Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh âm thầm thở dài, nghĩ thầm: đoán chừng cô nhóc này sẽ không muốn gặp anh một khoảng thời gian rất dài đây.

Có điều, may mắn là, dì Bạch mẹ của Mộc Vân Phong là một người sâu sắc chuyện gì cũng rõ ràng, dì ấy một mực căn dặn anh không cần báo thù, nói không chừng dì có thể thuyết phục được Mộc Vân Phong.

Nghĩ tới đây, rốt cuộc chân mày Phượng Như Ảnh cũng hơi giãn ra, sải bước đi theo Hồng Bưu. Cho dù là như thế nào, anh nhất định phải cởi bỏ khúc mắc trong lòng Mộc Vân Phong. Một người là anh trai của anh, một người là cô em gái mà anh muốn bảo vệ, anh không hy vọng hai người vĩnh viễn là kẻ thù mãi giết tới giết lui.

Mặc dù hiện tại anh không biết tại sao anh trai của mình muốn giết Mộc Đồ, nhưng anh tin tưởng một ngày nào đó anh trai sẽ nói cho anh biết.

Chỉ cần biết được lý do anh trai giết chú Mộc, anh tin rằng có thể cởi bỏ khúc mắc của Mộc Vân Phong, tháo bỏ mối oán hận của bọn họ.

Mộc Vân Phong vừa ra khỏi phòng luyện võ, lập tức đi tới gara xe của Hồng Bưu. Biệt thự này của Hồng Bưu cách hơi xa thành phố, thay vì đi bộ cô muốn tìm một chiếc xe.

Cô biết bây giờ Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu là anh em ruột, bọn họ nhất định là cùng một phe, cô muốn giết Hồng Bưu cũng không dễ dàng như vậy, cho nên cô phải nhanh chóng quay về, quay về luyện tập và bố trí thật tốt.

Đi vào gara xe, Mộc Vân Phong chọn chiếc xe Santana màu trắng, đưa tay lấy cái cặp tóc của mình, từ trong đó rút ra một thanh sắt mảnh, sau đó đưa vào ổ khóa xe đảo một hồi, cửa xe nhanh chóng mở ra.

Xoay người ngồi xuống, nổ máy xe chạy ra bên ngoài biệt thự. Hoàn hảo là tối nay Ảnh Phong và Ảnh Băng đã xử lý sạch sẽ người ở bên ngoài biệt thự của Hồng Bưu rồi, ngay cả người gác cửa cũng không ngoại lệ, Mộc Vân Phong mới có thể dễ dàng rời khỏi như vậy.

Xe Mộc Vân Phong nhanh chóng chạy ra đường lớn, có tâm sự hơn nữa một lòng muốn quay lại thành phố nên cô hoàn toàn không chú ý đến từ lúc cô bắt đầu bước vào gara xe thì đã có người đi theo cô rồi.

Thấy Mộc Vân Phong lái xe rời khỏi biệt thự, chiếc xe hơi màu đen lập tức bám theo cô.