Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 156




Hoạt động trao đổi giữa nước N và Trung Hoa chỉ kéo dài trong một tháng. Nhưng mà, hiện giờ đã hơn nửa tháng, đám đại biểu kia vẫn còn ở đại học Yến Kinh, thoạt nhìn dường như trong thời gian ngắn bọn họ không có dự định rời đi.

Đối mặt với ánh mắt khác thường của những người chung quanh, bọn họ cũng thật bất đắc dĩ. Không phải bọn họ không muốn đi, chỉ là..... Nhìn người đàn ông đang đánh đàn piano vô cùng thoải mái ở đằng kia, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nuốt hết lời kháng nghị xuống.

Nếu nói Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là một con sói âm lãnh ác độc, vậy thì người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là một cao thủ giả heo ăn thịt cọp. Thoạt nhìn thì hắn rất ôn hòa, ngũ quan cũng thanh tú, vóc dáng không cao lắm, tác phong thì giống với những nam thần tượng đang nổi tiếng ở nước N. Người tên Gia Đằng Quang này, không chỉ có diện mạo và hình thể giống với thần tượng, ngay cả cử chỉ hành xử của hắn cũng hệt như minh tinh.

Hắn luôn đóng kịch, ra vẻ là một người không đáng sợ. Đáng sợ nhất là, người này đóng kịch nhập tâm đến mức đã thấp nhập vào tận xương tủy, nhất cử nhất động đều như xuất phát từ bản năng, không cần phải cố ý diễn trò. Chính những động tác đóng kịch chẳng phân biệt được thật giả đó mới khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.

Gia Đằng Quang, người nước N, vừa tiếp nhận vai trò người phụ trách của đoàn đại biểu lần này thay thế cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị bệnh nặng không lâu.

Đừng nói là Trung Hoa, ngay cả những đại biểu của nước N cũng không biết thân phận thật sự của người đàn ông trước mắt này. Chỉ là, tất cả mọi người đều là người thông minh, có thể được những người ở trên trực tiếp úy nhiệm cho làm người phụ trách, tuyệt đối không đơn giản.

Huống chi, cử chỉ và hành động của hắn luôn mang theo khí chất cao quý. người như vậy, vừa nhìn là đã biết là người có thân phận không vừa!

Lúc này, Gia Đằng Quang đang đánh đàn.

Hắn đánh đàn rất chuyên chú, hai mắt khép hờ, bộ dáng hoàn toàn say mê.

Nhưng mà, nếu không chỉ nhìn khuôn mặt của hắn, sẽ phát hiện bên cạnh hắn còn có một người đang ngồi. Đó là một thiếu nữ quần áo đã bị tụt xuống một nửa, nửa ngồi trước đàn dương cầm, ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.

Người này, vậy mà lại vừa đánh đàn còn vừa bớt chút thời gian để đùa giỡn với phụ nữ.

Động tác đánh đàn tao nhã như vậy, nhưng dưới bàn tay của hắn, lại mang theo sắc thái dâm mị.

"Thiếu gia!"

Một quản gia trung niên đi tới, không chớp mắt nhìn hết thảy trước mắt. Đầu cúi thấp, thậm chí còn không dám liếc nhìn đối phương lấy một cái.

Gia Đằng Quang tiếp tục đánh đàn, mãi cho đến khi âm cuối cũng kết thúc, mới ngẩng đầu lên, lười biếng nói: "Chuyện gì?"

"Đường tiên sinh muốn gặp ngài!"

Đây là một phòng khách rất lớn, một bên là nơi Gia Đằng Quang đánh đàn. Phía bên kia, mấy đại biểu nước N đang làm chuyện riêng của mình, hoặc chơi, hoặc học bài, mỗi người đều tự làm chuyện của mình, không ai làm phiền đến ai. Điểm tương tự duy nhất chính là, cho dù bên Gia Đằng Quang có truyền đến âm thanh gì, cũng không có ai ngẩng đầu lên mà nhìn về phía bên kia lấy một cái.

Mỗi một người của nước N đều có nô tính trời sinh. Đối với kẻ mạnh, bọn họ gần như có tâm lý sùng bái điên cuồng, nói thẳng ra là, bọn họ nguyện ý thần phục dưới chân kẻ mạnh, không hề có cảm giác khuất phục, thậm chỉ, ngay cả tâm lý muốn trở nên mạnh hơn cũng không có.

Tuy rằng Gia Đằng Quang mới chỉ đến đây một thời gian ngắn, nhưng thực lực sâu không lường được và tính cách vạn biến khó lường đã chinh phục được mọi người.

"Đường tiên sinh?"

Gia Đằng Quang tùy tay sờ mó trên nửa thân trần của thiếu nữ, sau đó mới không chút để ý nói: "Hắn đến làm gì?"

Có thể tìm tới nơi này, lại là người họ Đường, hẳn là chỉ có một người này rồi!

Con ngươi màu xám của Gia Đằng Quang trở nên mờ mịt, thâm trầm, nhưng biểu hiện cũng không mấy rõ ràng, ít nhất thì hiện giờ cũng không có ai nhìn ra được biến hóa rất nhỏ này của hắn.

"Đường tiên sinh nói có chuyện quan trọng muốn gặp thiếu gia. Hắn nói, chỉ cần thiếu gia nhìn thấy cái này, sẽ gặp hắn."

Quản gia đưa phong thư trên tay cho Gia Đằng Quang, sau khi trình lên thì lui xuống, không dừng lại chút nào.

Gia Đằng Quang tùy ý quét mắt qua tờ giấy, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm: "Cho hắn vào đi!"

Mấy phút đồng hồ sau, quản gia lại tiến vào, theo sau là một người đàn ông có diện mạo bình thường đến không thể bình thường hơn, đúng là người đứng đầu của Huyết Ưng - Đường Kiến.

"Gia Đằng thiếu gia, đã lâu không gặp."

Tiếng N của Đường Kiến không tính là tốt, chỉ chào hỏi thôi cũng đã lắp ba lắp bắp. Nhưng mà, thiếu nữ lúc trước nhìn giống như đồ chơi kia giờ lại biểu hiện ra một mặt siêu việt của mình, trực tiếp đứng ra làm phiên dịch.

Có phiên dịch, áp lực của Đường Kiến nhỏ hơn rất nhiều. Chỉ là khi nhìn thấy những dấu hồng ngân đầy ái muội trên người thiếu nữ này, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ.

Gia Đằng Quang vẫn ngồi trước đàn piano, thậm chí còn không nhường cho Đường Kiến ngồi xuống, cứ dùng đôi mắt màu xám nhìn hắn, nửa ngày sau mới đột nhiên nở nụ cười: "Hội trưởng Đường đã đến đây, chúng ta đi lên lầu hai đi."

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi thẳng lên lầu hai, trước khi còn liếc nhìn về phía thiếu nữ kia: "Sa, cô cũng đi cùng đi."

Trên mặt thiếu nữ không hề biểu cảm, sau khi nghe thấy câu này cũng chỉ gật đầu đáp ứng, không hề lộ ra thần sắc vui sướng hay ngạc nhiên. Biểu cảm này, khiến Đường Kiến nhớ tới khuôn mặt của người khiến hắp vấp phải trắc trở kia!

Xem ra, cuộc sống của Gia Đằng thiếu gia này cũng thật phấn khích. Nếu hắn đã thích cô gái này, vậy thì, xem như nước cờ này của mình đã đúng được phân nửa.

Chỉ là không nghĩ tới Gia Đằng thiếu gia lại thích loại khẩu vị nặng này. Xem ra lời đồn đãi những người đàn ông nước N đều thích khẩu vị nặng cũng có chút giá trị tham khảo!

Lúc Thượng Dã Tiểu Thứ Lang còn là người phụ trách đoàn đại biểu, bọn họ ở lại trong phòng nghỉ do đại học Yến Kinh chuẩn bị. Nhưng mà hiện tại, sau khi Gia Đằng đến, bọn họ liền chuyển thẳng đến một biết thự xa hoa ở cạnh trường học. Sở dĩ phải chuyển đến đây, là vì Gia Đằng cảm thấy căn phòng kia quá đơn sơ, căn bản không phải dành cho người ở!

"Có gì thì nói thẳng, đến cùng là cậu muốn cái gì?"

Gia Đằng dựa người vào ghế, mặ không biểu cảm hưởng thụ thiếu nữ kia đứng sau lưng đấm bóp mát xa cho hắn. Loại hưởng thụ này, tuyệt đối là thượng đẳng.

Đường Kiến nhìn, cảm thấy vô cùng hâm mộ, nghĩ rằng sau khi trở về cũng phải tìm một người như thế. Tốt nhất là, tìm một đứa ngực lớn, để cô ta mặc áo trễ ngực, còn có thể chơi trò đóng giả nhân vật, là một biện pháp cực tốt để giảm bớt áp lực.

Lời nói của Gia Đằng khiến cho Đường Kiến bừng tỉnh, nhìn Gia Đằng trước mặt vì không nhận được câu trả lời của hắn mà thấy không vui, Đường Kiến vội nói: "Tôi biết Gia Đằng thiếu gia luôn có hứng thú với người này. Cho nên, tôi nghĩ, muốn hợp tác với Gia Đằng thiếu gia."

Ngay sau đó, Đường Kiến trình bày toàn bộ kế hoạch mà mình đã vạch ra. Đương nhiên, trong kế hoạch của hắn sẽ không để lộ ra tình cảnh hiện tại của hắn. Dù sao, trong lúc đàm phán, khí thế càng mạnh, lý lẽ càng rắn chắc, thì càng có khả năng đạt được kết quả đàm phán tốt nhất.

Nghe xong lời của Đường Kiến, Gia Đằng cầm lấy tờ giấy, xem qua. Nói đến giấy, kỳ thực là một bức ảnh chụp, trên ảnh là một thiếu nữ, mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, chỉ là mặt không biểu cảm, thoạt nhìn giống như một con búp bê tinh xảo, không có cảm xúc của con người. Bộ dáng này của Lãnh Tâm Nhiên, Gia Đằng đã quá quen thuộc. Lần đó lúc nhìn thấy, hắn chỉ biết đây là bộ mặt thật của cô gái Trung Hoa này. Nói ra thì, quả thật hắn cảm thấy rất hứng thú với cô gái này. Phụ nữ của nước N phần lớn đều ngoan ngoãn nghe lời, đối với mệnh lệnh của đàn ông, phần lớn đều có thái độ phục tùng.

Từ nhỏ đến lớn, những cô gái hắn gặp trên cơ bản đều là như vậy. Nhưng mà, lần đó, ở sân tennis, hắn đã gặp được một nữ sinh khác xa những người đó, vẻ mặt luôn lạnh lùng, lúc chắn trước mặt nam sinh kia cũng không chút do dự, giống như không có gì đáng ngại. Khiến cho hắn giật mình chính là thân thủ của nữ sinh kia, ở trong nước nghe được tin Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị thương hắn cũng rất bất ngờ, nhưng mà hiện tại, nhìn thấy nữ sinh này, hắn nghĩ hắn đã biết được đáp án.

Thấy Gia Đằng nhìn chằm chằm tấm ảnh đến ngẩn người, Đường Kiến đắc ý trong lòng, sau đó lại lấy từ túi áo ra một tấm ảnh chụp khác. Trên ảnh chụp vẫn là cùng một người, nhưng khác với tấm hình lúc nãy, cô gái trong ảnh này đang cười.

Đúng vậy, tuy rằng nụ cười không rõ, chỉ là khóe miệng hơi cong lên. Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô thật sự đang cười. Đôi mắt lấp lánh như sao trời kia, cũng nhiễm lên sắc thái đẹp đẽ nhất thế gian, bộ dạng này của cô, so với vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của cô, lại càng tăng thêm vài phần ý vị. Nếu nói khi nhìn thấy tấm ảnh trước của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng Gia Đằng chỉ gợn lên chút sóng, vậy thì, khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như tiên tử trong tấm ảnh này, hắn đã thật sự động lòng rồi!

Khóe miệng hơi gợi lên, có ý tứ, không nghĩ tới một người lạnh lùng như thế, lúc cười lên lại có sức quyến rũ lớn như vậy, giống như ánh mặt trời mùa đông, ấm áp mà mê người.

"Được rồi, nói ra điều kiện của cậu đi."

Rốt cuộc Gia Đằng cũng đưa ra quyết định.

Nghe được lời của Gia Đằng, Đường Kiến mới thầm thở nhẹ ra một hơi, tự biết nước cờ của mình, xem ra đã thật sự đi đúng chỗ rồi!

"Kỳ thực cũng không có điều kiện gì, chỉ muốn cho Gia Đằng thiếu gia vui vẻ, nên đưa Lãnh Tâm Nhiên cho ngài mà thôi."

Đường Kiến mỉm cười, khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn này, trong một khắc này, bị che phủ bởi một tầng sương lạnh đầy ác độc.

Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên là không biết chuyện này. Mỗi ngày cô đều bộn bề nhiều việc. Khơi mào mâu thuẫn giữa Hắc Quỷ và Huyết Ưng, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ là một người phụ trách của Hắc Quỷ bị chết trên địa bàn của Huyết Ưng, hơn nữa, còn là chết trên giường. Ngoại trừ người đã chết kia, trong phòng chỉ còn một tiểu thư đang run rẩy.

Mà căn cứ theo lời chỉ chứng của tiểu thư kia, người phụ trách này, là bị đột tử sau khi dùng một loại thuốc. Mà loại thuốc kia, là do chủ quán cung cấp!

Lời chỉ chứng này, thật hiển nhiên đã nói rõ một chuyện.

Cái chết của người phụ trách này không phải là việc ngoài ý muốn, mà là bị mưu sát. Người mưu sát hắn, tất nhiên là người trong quán kia, mà cái quán kia lại thuộc quyền quản lý của Huyết Ưng. Mẫu thuẫn bắt đầu từ đây.

Từ lâu quan hệ giữa Huyết Ưng và Hắc Quỷ đã không tốt. Có nguyên nhân sâu xa từ trước, lại có ngòi nổ lần này, mâu thuẫn trở nên hết sức căng thẳng. Mấy ngày qua, hai bang phái không biết đã sống mái với nhau ngoài sáng trong tối biết bao nhiêu lần rồi. Tuy rằng Huyết Ưng có tính chất trường học, nhưng lực lượng chủ chốt không phải là học sinh, mà là những thành viên giới hắc đạo.

Tuy rằng quan hệ giữa hai phái luôn không tốt, nhưng lại có trở ngại là cục diện chân vạc, nên luôn nỗ lực duy trì sự cân bằng, nhường nhịn nhau. Nhưng mà hiện tại, xảy ra chuyện lần này, hơn nữa cộng thêm tác động từ bên ngoài, liền trực tiếp khiến cho sự tình phát triển đến tình cảnh không thể vãn hồi.

Đi tìm Gia Đằng, cũng là do không còn cách khác.

Tuy rằng Đường Kiến đã sớm nghĩ đến chuyện thôn tính hai phái xung quanh, nhưng không phải hiện tại, ít nhất là phải đợi đến khi hắn tốt nghiệp. Hiện giờ thực lực của Huyết Ưng còn chưa thật sự phát chiển, thời gian là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Thậm chí hắn đã nghĩ đến chuyện, một khi đã chuẩn bị đầy đủ, nên chọn ai làm đối tượng khai đao.

Hiện giờ xảy ra chuyện này tuyệt đối đã vượt quá tính toán của hắn, thế nên cuối cùng, hắn không thể không tìm Gia Đằng để hợp tác. Hắn không quá hiểu biết thân phận, bối cảnh của Gia Đằng, nhưng có thể xác định, Gia Đằng không phải người thường. Hơn nữa, thậm chí có khả năng còn cao hơn cả thân phận con trai đại thần nội các của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.

Vừa tan học, Lãnh Tâm Nhiên liền nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Sau đó, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc giải thích cho bọn Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên đã phóng thẳng ra ngoài.

"Công tử, người thật sự muốn xuống xe ở đây sao?"

Nhan Viêm lại hỏi vấn đề anh ta đã hỏi mấy trăm lần.

Người đàn ông được gọi là công tử không có vẻ gì là không kiên nhẫn, nhưng cũng không trả lời, dùng sự trầm mặc để nói lên thái độ của mình.

Đến cuối cùng, Nhan Viêm đành phải bất đắc dĩ thở dài, tỏ vẻ thỏa hiệp.

Tính khí của công tử xem như là tốt, nhưng mà, một khi công tử thật sự quyết định muốn làm chuyện gì, thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi. Quyết định của anh, chỉ cần đã đưa, thì không có khả năng sửa đổi.

Hiện giờ, công tử của bọn họ, công tử phong thần tuấn lãng còn anh tuấn mê người hơn cả minh tinh của bọn họ, thế nhưng lại nói muốn đi một mình? Đi một chút cũng thôi đi, lại còn không cho anh ta đi theo.

Nhan Viên cúi gằm mặt, gục lên tay lái, nhìn người mặc đồ trắng kia dần dần đi xa, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không còn cách gì.

Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy mình thật sự đen đến tận mạng rồi!

Nhận được điện thoại nói đã tìm được chút manh mối liên quan đến chuyện nội gián trong Diêm Môn, cô ôm cõi lòng đây chờ mong chạy qua, không nghĩ tới vừa khéo bắt gặp hai bang phái đang sống mái với nhau, đúng là hai bang phái trong kế hoạch của cô. Chuyện này còn chưa tính, nếu chỉ đơn thuần là sống mái với nhau thì thôi đi, những người đó thế nhưng còn lấy quần chúng vô tội để khai đao, bắt mấy con tin làm tấm chắn. Hành động này, thành công châm lên ngọn lửa giận của Lãnh Tâm Nhiên.

Thế giới hắc đạo, vốn là một thế giới không thể lộ ra ngoài sáng, vì sẽ có rất nhiều người khinh thường. Nhưng mà, trong cái thế giới mà Lãnh Tâm Nhiên yêu thích này, có một số nguyên tắc vẫn phải tuân thủ.

Bang phái sống mái với nhau thì rất bình thường, nhưng phải tận lực giảm bớt nguy hiểm cho quần chúng. Quan trọng hơn là, tuyệt đối không thể đem quần chúng vô tội kéo vào trận chiến. Mà hiện tại, hành động đó của bọn họ, vừa khéo đã chạm đến lớp vảy ngược của Lãnh Tâm Nhiên.

Đặc biệt là khi nhìn thấy một người mẹ dẫn theo hai đứa con, vì bảo vệ con mình mà bị trúng đạn, sau đó thi thể bị giẫm đạp một cách vô tình, lực nhẫn nại của Lãnh Tâm Nhiên đã đạt đến cực hạn.

Mấy người kia, giết chết người mẹ còn chưa tính, thế nhưng còn muốn bắt mấy đứa nhỏ này khai đao.

Hết thảy chuyện này, chỉ bởi vì bọn bọ ngấp nghé địa bàn của đối phương.

Sự tồn tại của một bang phái, rất nhiều khi là dựa vào việc thu phí bảo hộ để duy trì. Nếu không thể phát triển nghề phụ của mình, vậy cũng chỉ có thể thu phí bảo hộ của những người xung quanh. Đã thu phí bảo hộ, vậy thì phải làm tốt những chuyện nên làm, bảo vệ tốt an toàn cho bọn họ. Nhưng mà hiện tại, những người này, chẳng những không thể bảo vệ cho mọi người được an toàn, mà còn đem bọn họ ra làm lá chắn.

Người của Huyết Ưng cũng không ngoại lệ, không làm tổn thương người vô tội là đạo lý cơ bản, nhưng những người này, đã giết người đến mờ mắt, căn bản mặc kệ cái gì mà vô tội với không vô tội, nhìn thấy người liền giết, thậm chí còn giết đến hưng phấn, hưng phấn đến mức toàn bộ máu trong người đều sôi trào!

Mắt thấy cây dao của một người trong số họ sắp rơi xuống người một đứa bé bị dọa ngốc, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được nữa mà nhảy ra. Đầu tiên cô ném một hòn đá đánh rơi dao của đối phương, sau đó dùng một cước đá văng đối phương, để hai đứa bé núp sau lưng mình. Sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên cũng không gây chú ý lắm. Hiện giờ trong trường hợp này, có nhiều người lắm, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là máu, bốn phía đều là một màu đỏ tươi. Đột nhiên xuất hiện một người như vậy, căn bản không thể hấp dẫn được sự chú ý của những người khác.

Nhưng mà, không hấp dẫn được sự chú ý của những người khác, nhưng hấp dẫn sự chú ý của mấy người trước mắt thì vẫn có khả năng. Người bị Lãnh Tâm Nhiên đá bay kia còn chưa kịp đứng lên đã bị người khác trực tiếp chém một dao mà ngất đi. Lãnh Tâm Nhiên còn chưa đi tới, mấy anh em của người kia sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đã cầm dao xông vào người cô. Lãnh Tâm Nhiên hiện tại là tay không ra trận, mà còn phải bảo vệ hay đứa nhỏ vô tội, bó tay bó chân, căn bản không thể phát huy được bản lĩnh lúc bình thường. Cũng may hai đứa nhỏ này cũng tương đối thông minh, thấy Lãnh Tâm Nhiên hành động như thế liền biết cô đến cứu tụi nó. Sau khi thấy Lãnh Tâm Nhiên kiêng dè thì kéo đứa em đang ngồi trên đất của mình chạy nhanh như chớp đến một nơi an toàn.

Sau khi xác định hai đứa nhỏ đã đến được chỗ an toàn, áp lực của Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng nhẹ đi. Cô nhìn mấy người trước mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh đầy tà mị.

Một cước giẫm lên chuôi dao lúc trước bị hòn đá đánh rơi, cũng không nhìn rõ được cô đã làm thế nào, dù sao thì đến khi những người đó thấy rõ tình cảnh, trên tay Lãnh Tâm Nhiên đã cầm một con dao, hàn quang bắn ra bốn phía.

Cục diện bị đảo lộn trong chớp mắt. Lúc trước Lãnh Tâm Nhiên luôn né tránh, phòng thủ, rốt cuộc cũng đã chọn tiến công. Con dao ở trong tay cô, giống như được ban cho sinh mệnh mới, bay múa rất sống động. Động tác nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, cộng thêm thân thủ sâu không lường được, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, mấy người chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn toàn chỉ biết dựa vào sức mạnh để đánh nhau này căn bản không có một chút lực uy hiếp. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp vung dao lên, lấy khí thế gặp thần giết thần, gặp phật chém phật đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy. Nhưng mà, biểu hiện ưu tú là phải chịu báo ứng.

Báo ứng lớn nhất chính là, sau khi Lãnh Tâm Nhiên giải quyết xong mấy kẻ vây quanh mình lúc trước, thì cô lại bị một nhóm người khác vây quanh. Hơn nữa, nhóm người này, so với đám trước còn đông hơn, hùng hùng hổ hổ, thoạt nhìn có vẻ đã xem Lãnh Tâm Nhiên trở thành người của Hắc Quỷ.