Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 182: Quan tâm sẽ bị loạn




Thẩm Quân cũng bị khung cảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên được Dạ Mộc Thần ôm nên không thấy rõ mặt, nhưng dáng vẻ ngã xuống giữa không trung và máu tươi nhỏ dọc theo cổ tay cô cũng đủ khiến cho hô hấp của anh trở nên dồn dập.

Anh lập tức lấy di động ra gọi cho bác sĩ tư nhân của mình, cúp điện thoại, Thẩm Quân bước lên: “Tâm Nhiên có sao không?”

Khuôn mặt của Dạ Mộc Thần đen lại, tuy bề ngoài thì trấn tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang sợ hãi không thôi, cứ như thể đã đến ngày tận thế vậy. Anh đã thề sẽ không để cô bị thương nữa, vậy mà hiện tại, không chỉ riêng lúc trước mà ngay cả sau khi cô sống lại, cô vẫn không ngừng bị thương. Giờ thì, cô chỉ mới bị bắn lén có vài ngày thì lại bị người khác ám toán!

Nhìn lướt qua căn phòng hỗn loạn tột cùng, Dạ Mộc Thần cẩn thận ôm lấy người trong ngực, lại đạp thêm một cước lên người tên đang nằm trên đất, xoay người đi về phía cửa: “Căn phòng này bừa bộn quá, tôi sang phòng bên cạnh. Tạm thời anh cứ phụ trách phòng này đi, đợi lát nữa sẽ có người đến dọn dẹp.”

Mặc dù rất lo lắng cho Tâm Nhiên nhưng Thẩm Quân biết sự sắp xếp của Dạ Mộc Thần mới thỏa đáng nhất. Khi Dạ Mộc Thần bước ngang qua người anh, anh nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đang gục trong ngực anh ta, thần sắc tái nhợt không chút ý thức. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người luôn tràn đầy tinh lực như Lãnh Tâm Nhiên có dáng vẻ yếu ớt như thế, đột nhiên cảm thấy đau đớn tột cùng. Không liên quan đến tình yêu, mà chỉ vì anh đã sớm xem Lãnh Tâm Nhiên như người thân của mình, em gái của mình, giờ thấy người thân bị thương, đương nhiên trong lòng cũng không thấy dễ chịu.

Mặc dù thủ đoạn của Thẩm Quân trên thương trường rất lợi hại, lúc nên xuống tay thì xuống tay, tuyệt không mềm lòng chút nào. Nhưng đó đều là thủ đoạn giết người không thấy máu, anh luôn mang lại cho người ta cảm giác mình là một công tử sang trọng, lễ độ. Nhưng mà hiện tại, nhìn khung cảnh nhơ nhớp trong phòng, lại nhìn tên đàn ông đang co ro, thoi thóp trên đất, đôi mắt lạnh lùng của anh nhíu lại, trong lòng sinh ra ý niệm giết người ít khi xuất hiện.

Giơ chân đá văng người trên đất, Thẩm Quân nhận ra người này chính là gã đàn ông vừa nãy có trò chuyện vài câu với Lãnh Tâm Nhiên trong bữa tiệc, hình như là Đường Kiến – bang chủ của Huyết Ưng. Hiện giờ, cảm giác của anh chính là hận không thể nghiền tên này thành tro! Chỉ có điều khi nhìn thấy thảm trạng của đối phương thì vẫn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, đáng tiếc, ngoài điều đó ra thì không có chút thương hại nào.

Đường Kiến nằm trên đất đã hôn mê, cánh tay của hắn đã bị người khác bẽ gãy, hai cánh tay lỏng lẽo lay động giữa không trung, cằm cũng bị tháo khớp. Thẩm Quân nhạy bén phát hiện, dưới hạ thân hắn có chút khác lạ, máu tươi trên đất phần lớn đều chảy ra từ hạ thân của hắn. Ngoại trừ những vết thương bên ngoài này thì bộ dạng của hắn cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, khóe miệng trào máu. Thẩm Quân biết, cho dù hắn có chiếm được chút tiện nghi của Tâm Nhiên, thì cũng phải bỏ ra cái giá thê thảm nhất để bù lại.

Nhưng dù vậy thì vẫn không có cách nào dập tắt được ngọn lửa căm hận đang trào dâng trong lòng anh.

“Thẩm tiên sinh, thiếu gia mời ngài qua đó, chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Hai người đàn ông mặc vest đen đi tới trước mặt Thẩm Quân, cung kính nói.

Thẩm Quân gật đầu một cái, nhìn người trên đất một lần cuối bằng ánh mắt như nhìn vật chết rồi xoay người rời đi không chút do dự. Anh biết, cho dù người này có thân phận thế nào, bối cảnh của hắn hùng mạnh đến đâu thì khi chọc giận Dạ Mộc Thần, kết quả đều chỉ có một – sống không bằng chết!

Ra khỏi căn phòng, trước cửa đang có một đám vệ sĩ mặc vest đen canh giữ. Lãnh Tâm Nhiên vừa ra ngoài đã có người dẫn anh đi đến một căn phòng ở trên lầu.

Gõ cửa bước vào, Dạ Mộc Thần đang ngồi ngẩn người bên giường. Trong căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ hai người bọn họ thì còn có một người đàn ông đang làm kiểm tra cho Lãnh Tâm Nhiên, tay anh ta đặt cạnh một cái rương nhỏ đang mở nắp, bên trong rương là những dụng cụ y tế tinh xảo. Lúc này anh ta đang cầm một vật gì đó để kiểm tra số máu vừa rút ra từ người Lãnh Tâm Nhiên.

“Làm phiền Thẩm tiên sinh kể lại chi tiết chuyện này một lần được không? Người lúc nãy là ai?”

Không đợi Thẩm Quân mở miệng, Dạ Mộc Thần đã nói trước, như thể có mắt ở sau lưng vậy.

Thẩm Quân sửng sốt một chút, không lập tức trả lời vấn đề của Dạ Mộc Thần mà đi tới bên giường, nghiêm túc nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang chìm vào hôn mê, chứng kiến cảnh tượng hai cổ tay cô đều bị quấn một lớp băng dày thì lại càng đau lòng hơn. Anh biết, vết thương trên cổ tay đều do vết dây trói tạo ra, anh nhớ đến sợi dây thừng bị đứt trên giường, trên dây còn dính vết máu, chỉ vậy thôi cũng đã có thể thấy được lúc ấy cô đã tốn nhiều sức đến mức nào mới có thể thoát ra được.

Thẩm Quân không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bởi vì chỉ cần hồi tưởng lại, lửa giận lại như núi lửa phun trào. Hiện giờ, tâm tình của anh rất nặng nề, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên tràn ngập vẻ thương tiếc và đau lòng.

“Tâm Nhiên sao rồi? Điều tra ra được thuốc mà cô ấy uống là thuốc gì chưa? Có ảnh hưởng gì đến cơ thể của cô ấy không?” Thẩm Quân lo lẳng hỏi.

Cảm nhận được sự lo lắng của Thẩm Quân, mặc dù biết rõ chuyện này không có liên quan gì tới anh ta, thậm chí nếu như lần này Nhiên không đi cùng anh ta, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa biết cô đã gặp chuyện không may, vậy thì tình huống sẽ càng thêm nguy hiểm. Thế nhưng, biết thì biết như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Nhiên bị thương khi ở cạnh anh ta thì anh lại có cảm giác giận chó đánh mèo.

Giấu suy nghĩ phiền não đi, nhìn người đang cau mày ngủ say trên giường, Dạ Mộc Thần mới lạnh lùng mở miệng: “Không nguy hiểm đến tính mạng, còn những vấn đề khác thì phải kiểm tra thêm nữa mới biết. Người kia rốt cuộc là ai?”

“Hắn tên là Đường Kiến, là bang chủ của Huyết Ưng, bởi vì chuyện của bang phái nên có chút khúc mắc nhỏ với Tâm Nhiên. Lần trước Tâm Nhiên bị thương cũng vì hắn.”

Thẩm Quân nói ra tất cả những chuyện mình biết. Chỉ đáng tiếc, đối với những chuyện trong hắc đạo anh cũng không biết được mấy. Bình thường, chủ yếu là Lãnh Tâm Nhiên để anh quản lý chuyện của công ty, còn những chuyện này rất ít khi cho anh tham dự vào. Ngay cả những điều này cũng đều là do anh chủ động hỏi cô mới biết được.

“Đường Kiến?”

Nghe cái tên không tính là quen thuộc, con ngươi màu lam của Dạ Mộc Thần phủ lên một lớp lửa giận không thể tán đi. Lúc nghe tới Huyết Ưng, ngược lại anh khiến anh nhớ tới một chuyện. Lúc Nhiên gặp chuyện không may anh đang ở nước ngoài nhưng vẫn nghe được Nhiên bị liên lụy vào một trận đánh nhau giữa các bang phái, thậm chí còn bị tay bắn lén để mắt tới. Lúc ấy anh đã sai người đi điều tra hai bang phái nhỏ kia. Những chuyện này, trong mắt anh chỉ là những chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, anh cũng không đề cập đến với Nhiên. Không ngờ, thậm chí lại còn có người không sợ chết, dám đi nhổ ria bên miệng cọp!

“Ừ, đúng vậy.”

Thẩm Quân gật đầu.

Một hồi sau, hai người cũng không còn gì để nói. Mãi cho đến khi người đàn ông đang làm kiểm tra báo cáo kết quả thì bầu không khí trầm mặc này mới bị đánh vỡ.

“Thiếu gia, trên người tiểu thư chỉ có thành phần của thuốc ngủ và thuốc giãn cơ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao, không có tổn hại lớn đối với cơ thể.”

Người đàn ông hơi cúi đầu, báo cáo chi tiết kết quả mình vừa thu được.

Vậy mà, cái kết quả mà theo ý anh ta là rất tốt này lại khiến cho khuôn mặt của Dạ Mộc Thần chìm sâu xuống: “Không tổn hại lớn, vậy nghĩa là có hại sao?”

Người đàn ông hoảng sợ, cúi đầu không biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Cân nhắc cả buổi, mới thận trọng trả lời: “Vậy thì phải kiểm tra kỹ hơn nữa mới biết được. Hiện giờ dụng cụ trên tay tôi quá ít…” Cũng may vị bác sĩ mà lúc trước Thẩm Quân gọi chạy tới rất nhanh, thậm chí anh ta còn chưa kịp nói vài câu với Thẩm Quân đã bị gọi đến kiểm tra vết thương cho người trên giường rồi.

Việc kiểm tra của bác sĩ kết thúc rất nhanh, anh ta cuốn ống nghe lại, nhìn lên khuôn mặt lo lắng của hai người đàn ông. Trong hai người, anh chỉ biết Thẩm Quân, nhưng nhìn dáng vẻ như đang kiêng kị của Thẩm Quân đối với người đàn ông trẻ tuổi hơn bên cạnh anh ta, anh đoán ngay ra được thân phận của người đàn ông này không tầm thường.

“Vị tiểu thư này chỉ bị ngoại thương, không nguy hiểm đến tính mạng. Vết thương trên tay và chân đối phương tương đối nghiêm trọng, cho nên trong một thời gian ngắn không thể cầm vác vật nặng, cần phải đặc biệt chú ý một chút.”

Nghe thấy thế, hai người mới xem như thật sự yên lòng.

Nhớ tới nơi này không phải là địa bàn của mình, nếu như không phải vừa nãy mãi lo cho vết thương của Lãnh Tâm Nhiên thì Dạ Mộc Thần đã đưa cô đến bệnh viện tư nhân của mình rồi.

“Bây giờ ngồi xe có ảnh hưởng đến vết thương của cô ấy không?”

Thấy người đàn ông trẻ tuổi kia lên tiếng, bác sĩ than thầm trong lòng rằng dáng người của đối phương thật tuyệt, chỉ ngồi một chỗ thôi cũng đã vô cùng nổi bật rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không quên trả lời câu hỏi của anh: “Có thể, chỉ cần lái chậm lái chắc một chút là được.”

“Sao cô ấy còn chưa tỉnh lại?”

Thật đúng là quan tâm nhiều sẽ bị loạn, bởi vì quan tâm quá nhiều, cho nên dù bác sĩ đã nói là không sao nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn không yên lòng.

Chỉ tại khung cảnh trong căn phòng kia quá kinh khủng, khắp nơi đều tan hoang, không cần nghĩ cũng biết nhất định đã trải qua một trận ác chiến. Thử nghĩ xem lúc đó Tâm Nhiên vừa bị trói vừa bị bỏ thuốc mà vẫn có thể đấu một trận ác chiến với người khác, Thẩm Quân vừa hồi tưởng lại tình cảnh nguy hiểm lúc đó vừa có cái nhìn mới về mức độ mạnh mẽ của bà chủ nhỏ nhà mình, sau lưng không nhịn được mà thấm ra một tầng mồ hôi.

Tình huống lúc đó, ai ai cũng biết Đường Kiến muốn làm gì. Nếu như lúc ấy có gì bất trắc, nếu như người đắc thủ không phải là Tâm Nhiên, nếu lúc bình thường Tâm Nhiên không cố công nâng cao thực lực của mình, vậy thì hậu quả thật khó mà lường được.

“Đến bệnh viện.” Nhận được lời khẳng định của bác sĩ, Dạ Mộc Thần nhanh chóng đưa ra quyết định. Giây kế tiếp, anh lền cúi người bế Lãnh Tâm Nhiên lên, động tác thật nhẹ nhàng, khiến cho vị bác sĩ kia thầm than không thôi. Chỉ là, chuyện lần này thật khiến Thẩm Quân chứng kiến được thực lực của vị môn chủ Diêm Môn này. Từ lúc bọn họ đánh ngất quản lý đến khi giương cờ nổi trống kéo một đám người tiến vào khách sạn, không hề có ai ngăn cản, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không có. Dĩ nhiên, cũng có khả năng là đã báo cảnh sát nhưng không thành công.

Có thể hành động ngang ngược ở bất cứ nơi nào như thế cũng chỉ có người có thực lực thực sự mà thôi.

Bọn họ rời khỏi khách sạn bằng cửa sau, hai vệ sĩ đi đằng trước, Dạ Mộc Thần đi chính giữa, Thẩm Quân đi theo đằng sau. Vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy một hàng xe hơi dài màu đen, thấy Dạ Mộc Thần, một nhóm người từ trên xe bước xuống, cung kính hành lễ với anh. Hành động phô trương đến mức này thì cho dù có là người có kiến thức rộng rãi như Thẩm Quân cũng không nhịn được phải cứng lưỡi, chứ nói chi đến vị bác sĩ sắp bị đám người xã hội đen trước mặt dọa ngất.

Đi tới xe, đầu tiên là Dạ Mộc Thần cẩn thận đặt người trong ngực nằm xuống ghế sau, sau đó mới nói với Thẩm Quân: “Chuyện ở đây giao lại cho anh, tôi đưa Nhiên tới bệnh viện trước. Chuyện của người kia anh không cần phải lo, sẽ có người xử lý ổn thỏa. Chuyện hôm anh, cám ơn anh.”

Nói xong, anh xoay người lên xe, dịu dàng kéo người đang hôn mê tựa sát vào lòng mình.

Xe khởi động rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Thẩm Quân vẫn có cảm giác như vừa nằm mộng. Mặc dù là người có tiền, những chuyện như dọa dẫm, vơ vét… anh cũng từng trải qua không ít, nhưng như hiện tại thì vẫn là lần đầu tiên.

“Công tử.” Trong đại sảnh, bữa tiệc vẫn diễn ra náo nhiệt như cũ, màn nháo loạn trên phòng nghỉ cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của những người dưới này, ít nhất thì ngoài mặt là như thế. Những phục vụ kia cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Văn Nhân Gia bước từ trên lầu xuống, trên khuôn mặt văn nhã, tuấn tú lộ ra thần sắc nóng nảy. Tìm được công tử đang bị vây giữa đám người, anh đi tới ghé vào lỗ tai công tử, nhỏ giọng nói.

Công tử đang đeo mặt nạ nên không nhìn rõ cảm xúc, chỉ là sau khi nghe Văn Nhân Gia nói xong thì tay cầm ly rượu hơi cứng lại. Sau khi tỉnh hồn lại, nhìn đám người nịnh nọt, bợ đỡ đang vây quanh mình, anh nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải xử lý, không thể tiếp mọi người được.”

Hội trưởng hội Thương Minh không phải là nhân vật ai ai cũng có thể gặp. Mặc dù Thương Minh được xem như một tổ chức thần bí ít người biết đến, nhưng ở một cái nơi mà không một ai là người bình thường này, số người biết đến nó tự nhiên cũng sẽ tăng lên.

“Công tử cứ lo chuyện của mình trước đi.”

“Ha ha, không cần nóng vội không cần nóng vội.”

“Đúng vậy đó, chúng ta có nhiều thời gian, hội trưởng cứ lo chuyện của mình trước đi.”

Lời nói của công tử, không ai dám phản bác, chỉ có một vài giọng nịnh hót vang lên.

Dẫn theo Văn Nhân Gia đi đến một góc khuất vắng người, lúc này công tử mới lên tiếng: “Cậu nói đi, có chuyện gì?”

Văn Nhân Gia nhìn quanh bốn phía, thấy chung quanh không có ai nghe lén mới yên tâm nói: “Tâm Nhiên đã xảy ra chuyện, vừa rồi tôi lên lầu xem, mới biết là có người đã bỏ thuốc Tâm Nhiên.”

“Là ai?”

Giọng nói luôn luôn ôn nhã của công tử chợt trở nên lạnh lẽo.

“Đường Kiến. Chỉ là Dạ Mộc Thần – môn chủ Diêm Môn, tới dẫn Tâm Nhiên đi rồi. Hình như Tâm Nhên bị thương, tên Đường Kiến kia cũng bị thủ hạ của Dạ Mộc Thần dẫn đi. Tôi nhìn khung cảnh của căn phòng kia, bên trong khắp nơi đều là máu, trên giường còn có đoạn dây thừng bị bứt đứt. Tên Đường Kiến đó, sớm biết thế này thì…”

Văn Nhân Gia nghĩ đến cảnh tượng mình thấy được trong phòng thì lửa giận lại trào lên, mặt nhuộm đỏ, hận không để đạp tên tạp chủng đó mấy đạp.

“Chuyện tôi nhờ các câu đi thăm dò, đã điều tra được đến đâu rồi?”

Công tử không bình luận câu nào về chuyện này, mà lại hỏi một vấn đề dường như không hề có liên quan.

“Đã tìm được người rồi, chỉ có điều muốn điều tra rõ mọi chuyện thì cần phải có chút thời gian. Người kia lo là chúng ta sẽ gây bất lợi cho Tâm Nhiên nên vẫn mạnh miệng không chịu thỏa hiệp. Nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”

Văn Nhân Gia nói.

Công tử gật đầu: “Chuyện này đừng để lộ ra ngoài. Cậu tự xử lý đi, tôi không hy vọng nghe được những lời đồn có liên quan đến chuyện này.”

Nghĩ đến cô gái khiến cho trái tim mình rung động kia, công tử hạ giọng căn dặn.

“Vâng.”

“Chúng ta trở về thôi. Ở đây cũng không còn chuyện gì nữa.”

“Để tôi đi nói lại với bọn họ.”

Đến bệnh viện tư nhân của mình, sau khi nhận được đáp án rõ ràng chứng minh Nhiên không bị nguy hiểm đến tính mạng, Dạ Mộc Thần mới có tâm tình đi xử lý những chuyện khác. Tên Đường Kiến đó tuyệt đối không thể giữ lại. Còn cả Huyết Ưng gì đó, cũng phải bị xóa bỏ. Mặc dù phần lớn thế lực của Diêm Môn đều đã chuyển ra nước ngoài, nhưng chút chuyện nhỏ này vẫn có thể xử lý được.

Anh cầm điện thoại lên, gọi đi: “Đừng giết chết, tôi muốn cái gọi là sống không bằng chết.” Lãnh Tâm Nhiên không biết mình đã ngủ mê bao lâu, đến khi ý thức khôi phục lại, cô bắt đầu hồi tưởng lại những việc xảy ra trước khi mình bị hôn mê. Lúc Đường Kiến chuẩn bị hôn cô, cô chịu đựng cơn đau mà bứt đứt sợi dây, vung một cái tát tới. Nhân sơ hở khi đối phương chưa kịp phản ứng, cô nhanh chóng bứt đứt bên dây còn lại. Chỉ là, bởi vì bị bỏ thuốc, cho nên ý thức của cô vẫn rất mơ hồ, cả người vô lực. Nếu như không phải cô cắn răng gồng mình chống đỡ, chỉ sợ đã không thể chịu nổi. Nếu như là bình thường, dù có mười Đường Kiến cũng không phải là đối thủ của cô. Chẳng qua do tình huống lúc đó đặc biệt, nên có một lúc thiếu chút nữa đã bị hắn đè xuống giường chiếm tiện nghi. May mắn là cô đạp một cước làm gãy “mệnh căn” của hắn, cô mới giành được thắng lợi.

Sau khi đánh Đường Kiến tới mức hắn không còn khả năng chống trả, tất cả sức lực của cô như bị rút hết. Tia lý tri sau cùng còn sót lại hình như cô nghe được giọng nói của Thần. Cô không hoài nghi mình gặp ảo giác. Thẩm Quân làm việc cô nhất định yên tâm. Cho nên chắc chắn Thẩm Quân sẽ phát hiện ra mình gặp chuyện, mà sau khi biết mình gặp chuyện, anh ta gọi cho Thần cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nhớ tới tất cả mọi chuyện trước khi hôn mê, Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày lại theo bản năng, vừa nghĩ tới những chỗ bị Đường Kiến chạm qua, cô đã cảm thấy ghê tớm không chịu được. cảm giác buồn nôn từ từ kích thích cô mở mắt.

Trần nhà trắng tinh, giường đệm trắng tinh, vách tường trắng tinh, rèm cửa sổ cũng trắng tinh, đây là thế giới hoàn toàn chìm ngập trong màu trắng. Vừa nhìn khung cảnh xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên liền thở phào nhẹ nhõm. Cô biết bây giờ mình đang ở bệnh viện. Mặc dù không thích cái nơi có quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt này, nhưng mà hiện tại cô cũng không để tâm nhiều đến những chuyện đó.

Cảm thấy hình như có người đang nằm bên giường, cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thần đang dựa vào cạnh giường ngủ say, dung nhân tuấn mỹ, đôi lông may khẽ nhíu, và cả quầng thâm dưới mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên trào lên một nỗi thương tiếc, cô biết, mình lại để anh phải lo lắng.

Cô chống người định ngồi dậy, thế mà chỉ vừa động nhẹ thôi thì người đang tựa vào mép giường để ngủ kia đã tỉnh. Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi màu lam kia thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bằng sự quan tâm: “Em tỉnh rồi. Có cảm thấy không khỏe ở đâu hay không?” Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, để đối phương đỡ dậy, điều chỉnh tư thế rồi dựa người vào gối: “Thật xin lỗi đã khiến anh lo lắng.”

Dạ Mộc Thần thuận thế ngồi xuống mép giường, để Lãnh Tâm Nhiên tựa vào ngực anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô: “Chuyện này anh sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính sổ hết một lượt với em. Em đã đồng ý với anh cái gì, vừa nói sẽ không để mình bị thương thì liền xảy ra chuyện này, có phải muốn anh đánh đòn mới chịu nhớ lâu hay không?”

“Xì.”

Không ngờ một công tử có hình tượng cao quý như Thần lại nói ra một câu hài hước như thế, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được nữa, lập tức bật cười một tiếng. Lúc chỉ có hai người bọn họ, bọn họ đều sẽ trở nên khác với lúc thường.

Hai người không tiếp tục giữ bộ mặt lạnh lùng, cũng không trưng ra khuôn mặt than thường thấy kia nữa, muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, giống như người bình thường vậy. Nhưng mà, đây là đặc quyền mà bọn họ dành riêng cho đối phương, cũng chỉ có đối phương mới nhìn được một mặt đó cũng mình.