Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 195




"Ăn xong rồi , hay là đám bọn mình giới thiệu bản thân cho xã trưởng biết đi. Xã trưởng bình thường bận rộn như vậy, tôi nghĩ nhất định sẽ không nhớ rõ chúng ta." Diêu Vũ dẫn đầu bọn họ lên tiếng trước,đối với Lãnh Tâm Nhiên cũng hơi hiểu rõ hơn một chút.

Bình thường Lãnh Tâm Nhiên phần lớn thời gian đều bận rộn công việc, chỉ thời điểm rảnh rỗi một chút mới có thể tới trường học. Nhưng làm cho người ta khó hiểu là đối với chuyện cô ít khi lên lớp, ban lãnh đạo nhà trường và chủ nhiệm lớp đều không ý kiến . Có lời đồn là vì Lãnh Tâm Nhiên có quan hệ với trường học, về phần tin đồn thực giả, không ai có thể chứng thực được.

Chỉ là, mặc kệ những tin tức này như thế nào, trong lòng anh, cô gái vẫn chưa tới mười tám tuổi này thật rất lợi hại. Diêu Vũ cũng từng được xem là "Thiên tài." Nhưng từ khi gặp được Lãnh Tâm Nhiên, anh mới nhận ra rằng “thiên tài”- hai chữ này không phải ai cũng có thể chịu nổi .

"Tôi là Diêu Vũ, tôi nghĩ xã trường vẫn có chút ấn tượng với tôi”. Anh bắt đầu giới thiệu về mình: "Tôi học biên kịch. Nhưng bây giờ tôi đang suy nghĩ đổi ngành học."

Ngồi bên cạnh Diêu Vũ , một thanh niên có vóc dáng nhỏ gầy tiếp tục tự giới thiệu: "Tôi là Đặng Quân, học ngành tài chính học, là sinh viên năm ba đại học Yến Kinh."

"Tôi là Ngô Công, là sinh viên năm 3 đại học Yến Kinh, học kinh tế quốc tế."

"Tôi là Tạ Cương, là sinh viên năm tư, sắp tốt nghiệp, cũng học tài chính học."

Đợi đến bốn người tự giới thiệu về mình, Lãnh Tâm Nhiên mới thu hồi ánh mắt quan sát: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên, tôi bình thường ít ở trường học , có chuyện có thể tìm mấy người bọn họ. Dĩ nhiên, cũng có thể trực tiếp liên lạc với tôi , đây là số điện thoại di động của tôi, nhưng tôi hi vọng chuyện bình thường nên liên lạc bọn họ là được, bởi vì bình thường tôi không ở một chỗ cố định, nếu là chờ tôi tới đây giải quyết e là rằng không kịp”.

Bọn người Diêu Vũ đều gật đầu, trong lòng đối với Lãnh Tâm Nhiên lại tăng lên mấy phần tò mò, dĩ nhiên cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói chính là bình thường có chuyện tốt nhất không cần liên lạc cô.

"Hello, cục cưng bé nhỏ!"

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tâm Nhiên vừa nói “vào đi” thì một giọng đàn ông thật ngọt ngào truyền tới, Triệu Nghị và mấy người có mặt đều không nhịn được cùng nhau rùng mình một cái.

Theo sau cái âm thanh ủy mị này, một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp màu trắng xuất hiện ở trước mặt mọi người, người này khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo được coi là tuấn tú, chỉ là chẳng biết tại sao đều khiến cho người ta có cảm giác quái dị.

Nhìn người này, Triệu Nghị và Lăng Vũ lại theo bản năng nhích lại gần nhau , cố cách vị kia càng xa càng tốt.

"Helen, đã lâu không gặp." Lãnh Tâm Nhiên hơi mỉm cười chào hỏi.

Helen trực tiếp đi vòng qua mọi người, đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên , chỉ là vừa nhìn thấy Lam Kỳ Nhi ngồi bên cạnh cô hai mắt lập tức tỏa sáng, nhanh nhẹn xông tới: "Oh, lại có thêm một cục cưng bé nhỏ đầy khả ái."

Lam Kỳ Nhi bị dọa đến giật mình, cô chưa từng thấy người nào kỳ quái như thế, nhìn gương mặt càng ngày càng đến gần theo bản năng muốn đưa tay lên tát một cái. Chỉ là ý tưởng của cô chưa kịp thực hiện Lãnh Tâm Nhiên chẳng biết lúc nào đã đứng lên ngăn ở trước mặt hai người, một tay bắt được tay Lam Kỳ Nhi, một tay đẩy khuôn mặt kia ra xa, ngăn trở ý định sấn tới của người nào đó.

"Cục cưng bé nhỏ!" Helen ngước cặp mắt tràn đầy ủy khuất nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

"Đây là bạn học của tôi, không nên động tay động chân." Lãnh Tâm Nhiên hiểu rõ tính tình người bạn này , cho nên vừa nhìn thấy ánh mắt của anh quét về phía Lam Kỳ Nhi liền ra tay ngăn lại. Nếu không, chỉ sợ Lam Kỳ Nhi sẽ bị người này dọa cho khóc mất thôi.

Nhưng khi lòng bàn tay truyền đến xúc giác ấm áp khác thường , vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên bỗng trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần: "Nếu như anh không muốn sáng sớm ngày mai lúc thức dậy thấy thiếu một cánh tay một cái chân thì lập tức rụt cái lưỡi ghê tởm kia về cho tôi!"

Lời vừa nói ra, đầu mọi người đầy vạch đen. Triệu Nghị và Lăng Vũ lập tức đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng đánh đòn kia, cư nhiên dám vô lễ với nữ vương? Thật là không muốn sống đúng không!

Helen chợt nhớ tới người đàn ông thật sự đáng sợ của cô, rùng mình một cái, lập tức nghe lời lui về phía sau mấy bước, cười tươi lấy lòng: "Cục cưng, sao em lại đột nhiên tới đây? Nếu biết trước thì anh đã không xuống bếp, chỉ nấu riêng cho mình em ăn thôi”.

Lãnh Tâm Nhiên cứ để mặc cho Triệu Nghị cầm khăn giấy lau lòng bàn tay của mình, hướng mắt nhìn về bọn người Diêu Vũ vẫn còn đang ngây ngốc nhìn: "Xem ra thị lực của anh lại giảm xuống, không phải một mình, mà là một nhóm người!"

Helen nhìn lướt qua bên kia một lượt, sau đó vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi: "Đàn ông đều là loại xấu xa. Cục cưng bé nhỏ sao em lại có thể ở cùng bọn họ ? Thật là đáng ghét quá đi , nghĩ tới phải nấu cho bọn họ ăn , làm anh thật không vui tý nào”

Nghe giọng nói nũng nịu hờn dỗi của Helen,tất cả người có mặt trong phòng đều rùng mình , sau ót đầy vạch đen—thật sự quá đả kích người. Đây là lời thốt ra từ miệng một người đàn ông trưởng thành sao, lại còn nói đàn ông đều là xấu xa, vậy chẳng lẽ anh ta không phải là đàn ông ? Vậy anh ta là gì đây ….thật biến thái a! Đây là lời nói chung trong lòng của đám người Diêu Vũ và Triệu Nghị.

Lãnh Tâm Nhiên đã sớm biết tính tình của Helen nên lời anh nói cô cũng không có cảm giác đặc biệt gì, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt : "Tôi không nói nhất định phải ăn món ăn anh làm, anh có thể lựa chọn không làm. Nói xong rồi , tâm tình tốt hơn chưa?"

Helen bày ra nét mặt uất ức tới cực điểm, thậm chí còn từ trong túi móc ra khăn tay trắng, lau lau mắt: "Không được..anh làm sao có thể tàn nhẫn đối với cục cưng như vậy? Cho dù cả ngày tâm tình không tốt, anh cũng làm những món ngon nhất cho cục cưng thưởng thức nha!"

Bọn người Triệu Nghị thật muốn khóc, bọn họ đang suy nghĩ, nếu tên yêu nghiệt này còn tiếp tục nói nữa, bọn họ nhất định sẽ không kiềm chế được , bữa ăn này nhất định không thể ăn ngon rồi!

"Ừ, vậy anh đi làm đi."

Đối mặt với Helen, Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gặp chiêu phá chiêu, tóm lại, mặc kệ tên yêu nghiệt này nói lời nói kinh người gì, cô chỉ có thể “lấy bất biến ứng vạn biến” mà đáp trả lại. Thậm chí, từ đầu tới đuôi, đều là cô chiếm thế thượng phong.

"Được rồi. . . Cục cưng thật nhẫn tâm mà. . . Anh đang nấu ăn, vừa nghe nói cục cưng bé nhỏ tới liền bỏ hết việc lên đây gặp em liền. . . Thôi anh đi trước, cục cưng bé nhỏ không cần nhớ anh, lần sau gặp lại, bye. . . . . ."

Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của bọn Triệu Nghị từ khi Helen xuất hiện, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ cong lên: "Không tệ, bọn họ đều đã ăn no."

Helen khẽ lướt nhìn một lượt, khinh thường bĩu môi: "Đàn ông đúng là sinh vật xấu xa, thô lỗ, không có hình tượng chút nào."

Triệu Nghị tức giận: "Chẳng lẽ ngài đây không phải là đàn ông?"

Helen căm tức nhìn Triệu Nghị: "Tôi và các cậu không giống nhau.”

Thấy không khí ngay càng căng thẳng. Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói: “Helen, hôm nay cảm ơn anh, lần sau có cơ hội, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Helen rất để ýđến mặt mũi Lãnh Tâm Nhiên, biết cô đang muốn làm dịu không khí, gật đầu đồng ý:“Được, người kia của em không tới à?” không xuất hiện là tốt nhất, như vậy anh và cục cưng bé nhỏ mới có được thế giới hai người ấm áp.

Cảm nhận được sự mong đợi trong lời nói của Helen. Lãnh Tâm Nhiên cười như khôngcười nhìn anh: “Anh cảm thấythế nào?”

Helen chỉ biết cười khổ, quệt mồm bất mãn lẩm bẩm: “Biết hai người bọn em ân ái rồi, thiệt là,không nên khoe khoang trước mặt người cô đơn như anh.”

Đối với tính khí trẻ con của Helen,Lãnh Tâm đã sớm biết qua, nên thấy thái độ của anh như thế cô cũng không có gì ngạc nhiên. Nhìn đồng hồ đeo tay, bữa cơm này khá tốn thời gian, sắp tới hai giờ rồi, cũng may bọn họ đều ra sớm, không thì buổi chiều cả đám đều phải vắng mặt rồi, “Helen, chúng tôi đi trước đây, chiều nay bọn họ còn phải thi. Lần sau có cơ hội chúng ta gặplại.”

Lãnh Tâm Nhiên chủ động đứng dậy nói lời tạm biệt.

Helen mặc dù không muốn, nhưng cũng không phải người không hiểu tình lý, chỉ đành phải quệt mồm đồng ý: ‘Tốt thôi….”

Mấy người Triệu Nghị lại rùng mình một cái.

“Tính tiền!”

đi tới quầy thu ngân, Lãnh Tâm Nhiên trựctiếp đưa thẻ cho nhân viên. Thu ngân còn chưa kịp hỏi gì, liền nghe âm thanh của ông chủ: “Giảm giá chocô ấy. Đây là bạn tôi.”

“Dạ ông chủ.”

Đối với chuyện giảm giá như vậy, Lãnh Tâm Nhiên cũng không từ chối. Giữa cô và anh đều xem nhau là bạn tốt, đối với ý tốt của bạn, cô sẽ không cự tuyệt, nhưng khi có cơ hội cô sẽ hoàn trả lại.

“Vậy chúng tôi đi trước, Helen hẹn gặp lại!”

Nhận lại thẻ thanh toán, Lãnh Tâm Nhiên vẫy tat chào Helen rồi bước ra cửa.

Ngoài cửa đứa bé giữ của đã sớm đi lái xe tới đây, xem ra là Helen đã sớm an bày rồi. Ngoài chiếc xe Lamborghini màu trắng của Lãnh Tâm Nhiên, hai chiếc xe khác đều được lái tới, tài xế đang ngồi ở trong xe chờ.

“Các anh đã ăn trưa chưa?” Lãnh Tâm Nhiên gật đầu chào hỏi, trước cô đã an bài cho họ dùng bữa trong nhà hàng, hóa đơn được tính cho cô.

“Cảm ơn Lãnh tiểu thư, chúng tôi đã ăn rồi.”

một người tài xế thấy Lãnh Tâm Nhiên bước đến, chuẩn bị từ trên xe bước xuống chào hỏi. Nhưng bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn lại, thái độ của anh đối với cô vẫn làcực kỳ cung kính và thêm phần cảm kích. Anh đương nhiên nhìn ra được, hôm nay làd Lãnh tiểu thư chiêu đãi bạn bè ăn cơm, nhưng cô vẫn an bài tốt cho bọn họ. Vốn bọn họcòn nghĩ sau khi đưa người đến nơi thì tùy tiện tìm chỗ ăn cơm gần đó, nhà hàng cao cấp “Tương chi vị” này không phải chỗ dành cho họ. Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị lái xe đi, đứa bé giữ cửa chạy tới đây ngăn bọn họ lại, nói Lãnh tiểu thư đã cho chuẩn bị chỗ ngồi cho bọn họ. không thể không nói, thời khắc đó, trong lòng bọn họ thật sự rất cảm động.

Ngồi vào chỗ tài xế, Lãnh Tâm Nhiên quay đầu lại hỏi mấy người bên trong xe: “Các cậu kế tiếp có tính toán gì? Trở về trườg học hay là có kế hoạch khác?”

“Tâm Nhiên, mình muốn đến chỗ Thẩm đại ca.” Lam Kỳ Nhi mở miệng đầu tiên. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu đáp ứng. Theo Thẩm đại ca, Lam Kỳ nhi đã học tập rất nghiêm túc, cũng rất có thiên phú, đợi một thời gian, chỉ cần rèn luyện tính tình mạnh mẽ hơn là có thể ủy thác trách nhiệm nặng nề rồi.

“Sư phụ,Kỳ Nhi có phải đang vừa làm vừa học ở công ty không? Vậy mình có thể cũng như thế được không? Đối với chuyện của công ty tớ cái gì cũng không hiểu, trước kia lúc ở nhà cũng không có chú ý,hiện tại nếu đã quyết định đi gia nhập công ty thì phải bắt đầu học tập thôi.” Lăng Vũ biểu hiện vô cùng quyết tâm.

Triệu Nghị Lên tiếng theo: “Mình cũngmuốn.”

Lãnh Tâm Nhiên im lặng suy nghĩ, chuyện mình làông chủ giấu mặt Lam Kỳ Nhi đã biết được rồi. Mà đối với Triệu Nghị, Lăng Vũ và cô quan hệ lại càng mật thiết thìcàng không cần thiết phải che giấu. Hơn nữa Triệu Nghị và tiểu Vũ cả hai đều là người thông minh, nếu họn họ bây giờ muốn học, vậy nhất định sẽ có thu hoạch: “Vậy thì tốt, mình sẽ đưa các cậu qua đó.”

Hỏi xong ba người phía sau, Lãnh Tâm Nhiên lại quay đầu nhìn về phía Đông Phương Hiểu Diệc ngồi bên cạnh: “Hiểu Diệc, cậu thì sao? Trở về trường học hay là...”

Đông Phương Hiểu Diệc chần chừ một lúc, nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái, cắncắn môi: “Mình muốnvề nhà mộtchuyến, Tâm Nhiên đưa mình về nhà được không?”

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. trong lòng càng đoán được mục đích Hiểu Diệc về nhà lúc này : “Ừ. Cậu nói địa chỉ cho mình, tớ đưa cậu về nhà trước, sau đó sẽ đưa bọn họ đế công ty.”

“Cám ơn Tâm Nhiên.”

Đông Phương Hiểu Diệc mỉm cười ngọt ngào.