Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 133: Đảo địa ngục 1




Đảo địa ngục

Mái tóc màu đỏ rượu của cô được cố định bởi một chiếc kẹp tóc màu bạc sáng như trăng rằm, cột thành hình đuôi ngựa đơn giản. Tóc mái trước trán có chút lộn xộn, mang theo một độ cong nhất định, khuôn mặt trái xoan, hai hàng mi cong vút đen tuyền, ánh mắt lấp lánh có hồn, đôi mắt màu hồng mang theo một chút lãnh khí. Cánh mũi thon dài, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch.

Toàn thân quân trang đen tuyền, mang theo khí thế lão luyện.

Đứng trước lối vào của đảo địa ngục rậm rạp u tối, khóe miệng Hạ Du Huyên mang theo một độ cong nhất định. Dưới sự chiếu rọi của vầng trăng sáng, nụ cười ấy dường như vô cùng ác nghiệt.

"Đảo địa ngục. Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi sẽ khiến cho hai người sống không bằng chết." Tính cách hồn nhiên ngày nào của Hạ Du Huyên giờ đã không còn.

Biểu tình trên mặt vô cùng lãnh khốc, giống như một nữ ác ma.

Từng bước từng bước tiến vào đảo địa ngục.

Nghênh đón cô là một đàn quạ đen đông nghịt.

"Cạc cạc cạc." Toàn bộ đều muốn bay ra ngoài, số lượng vô cùng nhiều, có không ít con trực tiếp bay thẳng về hướng Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên không tránh khỏi hoảng sợ. Trên cánh tay đều đã bị đàn quạ mổ lên đầy những vết máu.

Cô khẽ nhíu mày. Mặc kệ đi, cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong.

'Cạch cạch' 'Cạch cạch'

Bàn chân dẫm lên những cành cây khô, phát ra âm thanh.

'Oa oa ~ ~'

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên bỗng giật mình: Sói? !

Hạ Du Huyên đi đến gần một thân cây, bên cạnh bàn chân xuất hiện một con rắn nhỏ yếu ớt.

Thân rắn rất đẹp, tựa như san hô.

Hạ Du Huyên tiến lại gần, cho dù con rắn này khá yếu ớt, thế nhưng trên thân nó vẫn thoát ra luồng khí thế vô cùng oai hùng.

"Mọi người đều nói, cái gì càng đẹp thì càng độc, tựa như cây thuốc phiện." Hạ Du Huyên không hề sợ hãi chút nào, đem con rắn ôm vào trong ngực.

"Được rồi, nhóc con, chị gọi em là Su Su nhé, thấy thế nào?" Hạ Du Huyên giống như đang hỏi ý kiến con rắn.

Con rắn nhỏ cuộn mình trong lòng Hạ Du Huyên, tựa hồ rất thích tiếp xúc với cô.

"Ừm, nhìn bộ dạng em cũng khá hài lòng. Được rồi, về sau, em chính là bạn chị. . ." Từ khi gặp chuyện không may, Hạ Du Huyên khó có được một nụ cười chân thật như giờ này.

'xoẹt xoẹt' Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn.

Hạ Du Huyên lấy gói thuốc ra, giúp Su Su cầm máu.

"Su Su, ai làm tổn thương em nghiêm trọng như vậy a." Hạ Du Huyên than thở, đau lòng nhìn Su Su.

"Xong rồi, thuốc anh trai đưa cho thật hữu dụng. Nhóc con, nhìn xem, vết thương trên người em đều đã khá hơn rồi đó." Hạ Du Huyên hài lòng nhìn qua từng vết ngưng kết trên miệng vết thương.

Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn: Ân Ân, chủ nhân giỏi quá!

"Trời cũng đã muộn như vậy rồi, chúng ta trước ngủ một lát đã." Nói xong, Su Su từ trong lòng nhảy xuống mặt đất, dẫn Hạ Du Huyên tiếp tục đi về phía trước.

Su Su bò lên một thân cây cao lớn, hướng về phía Hạ Du Huyên đang đứng dưới mặt đất, khạc ra lưỡi rắn: Chủ nhân, mau lên đây đi.

Mặc dù vừa mới quen nhau, thế nhưng lại giống như một đôi bạn thân vô cùng ăn ý.

Hạ Du Huyên nhếch môi, cười nhẹ "Em muốn chị chèo lên đó?"

Su Su lắc lắc thân rắn.

"Được rồi, chị lên đây." Đúng vào lúc Hạ Du Huyên muốn chèo lên cây, lại phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường.

Xoay người lại, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi.

Trong màn đêm đen kịt, lại xuất hiện từng cặp rồi từng cặp con ngươi đỏ au.