Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 97: Bị thương




“Huyên Huyên, hu hu hu…” Hoàng Ngọc Oánh khóc bù lu bù loa.

“Oánh Oánh, không sao rồi, đừng sợ. Những tên khốn nạn kia đã bị mình đánh chạy đi rồi.”Hạ Du Huyên nhẹ nhàng thở dài.

“Ừm.” Cũng may, trên người Hoàng Ngọc Oánh không có thương tổn gì nhiều, quần áo cũng không bị tổn hại, xem ra Hạ Du Huyên tới cực kỳ đúng lúc a.

Một giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hoàng Ngọc Oánh mang theo một chút sợ hãi, nhìn về phía sau Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên nhíu mày, quay đầu lại.

Khi Phác Cận Huệ thay xong quần áo đi ra, đúng lúc đụng phải Hạ Du Huyên đang tức giận laora ngoài. Ha… Rốt cuộc cũng bị Lãnh thiếu vứt bỏ a, cơ hội tốt như vậy, không tận dụng triệt để làm sao được?

Cho nên cô ta vẫn luôn đi theo sau Hạ Du Huyên. Một mình cô ta, hơn nữa lại còn là sát thủ, thừa sức đối phó với con nhóc này.

Trong lòng Hạ Du Huyên mang theo một chút khẩn trương, chết tiệt, tại sao lại đụng phải loại đàn bà này?

Nếu đề Oánh Oánh bị thương thì phải làm sao bây giờ?

Hạ Du Huyên cố giả bộ bình tĩnh cười lạnh “Thư ký Phác, Lãnh thiếu trả lương cho cô quá ít hay sao? Cư nhiên trong giờ làm việc lại đi theo dõi tôi?”

Phác Cận Huệ cố gắng đem lửa giận áp xuống, cười lạnh nói “Ha ha, bị Lãnh thiếu vứt bỏ sao?Chậc chậc… Thật thảm thương a.”

“Cho dù tôi có bị vứt bỏ, cũng không tới phiên cô ở bên cạnh anh ấy.”Hạ Du Huyên nhếch môi.

“Vậy sao?” Một giây sau Phác Cận Huệ móc ra một khẩu súng bên hông, là hàng thật!

Hướng vào lòng ngực Hạ Du Huyên “Cô nói xem, tôi phải bắn chết cô, hay là giữ lại mạng cô để từ từ hành hạ đây…?”

Đối diện với họng súng đen ngòm, Hạ Du Huyên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô biếtPhác Cận Huệ là sát thủ, bản thân cô không thể đụng đến cô ta dù chỉ là một chút lông tơ, cho nên, chỉ có thể trốn. Mang theo Oánh Oánh trốn đi.

“Chậc, cô nói cô là một sát thủ, thế nhưng lại dùng súng để đối phó với một người dù chỉ một chút da lông cũng không bằng cô là tôi hay sao? Nếu như bị truyền ra ngoài sẽ thành một câu chuyện cười mất thôi.”

“Cô…” Phác Cận Huệ ngẫm lại cũng đúng, dắt lại khẩu súng vào bên hông, cũng vào lúc này,Hạ Du Huyên nhanh chóng ném bình thủy tinh vào người Phác Cận Huệ, một cước đá bay khẩu súng bên hông.

Dù thế nào đi nữa Phác Cận Huệ cũng đã được huấn luyện qua, chỉ dùng một cước, nhanh chóng đá bay Hạ Du Huyên xuống đất, thế nhưng vẫn chưa hả giận, cô ta tiếp tục hung hăng đạp xuống bụng cô mấy cái, còn bàn tay lại ngoan độc vung lên tát vào mặt cô mấy bạt tai vang dội.

Từng tia máu từ khóe miệng Hạ Du Huyên chảy xuống hai tay ôm bụng, mồ hôi lạnh dọc theo vầng trán ròng ròng chảy xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Phác Cận Huệ.

“Sao vậy, bộ muốn ăn tươi nuốt sống tôi sao? Ha ha, thực buồn cười.”Phác Cận Huệ lại lấy khẩu súng ra, nhắm đúng Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên bảo vệ Hoàng Ngọc Oánh ở phía trước, không một chút biếu tình.

Hoàng Ngọc Oánh lúc này mới cầm một cục gạch bên cạnh lên, ném thẳng về phía Phác Cận Huệ từ nãy giờ vẫn chưa đề ý đến cô, ném trúng vào giữa đầu gối Phác Cận Huệ, khiến cho cô ta chật vật ngã sấp xuống đất.

Thừa dịp lúc này, Hoàng Ngọc Oánh kéo Hạ Du Huyên đứng dậy chạy như điên.

Phác Cẩn Huệ lại càng thêm tức giận, đứng dậy, cầm súng hướng thẳng về phía bóng lưng đang chạy, nổ súng.

‘Đoàng’ một tiếng…..