Nửa Đời An Nhiên

Chương 5: Gả cho tôi




Gần cuối tháng, trường học nghỉ hè, Nghị Nhiên không cơ hội lại cả ngày nhìn thấy Cố Thái đáng yêu, càng không thể nhìn thấy chú Cố trầm tĩnh lạnh lùng.

Bạn bè đã kết hôn của cô đột nhiên trở nên nhiều lên, mà hôn lễ Đường tỷ liền làm ở hội sở* nổi tiếng nhất của thành phố S "Hạc Công Quán", tuy nói đối phương đã kết hôn lần hai, nhưng lần này lại tìm được một người đàn ông tốt, gia thế tướng mạo đều coi như không tồi, người một nhà cũng hết sức vui mừng.

*[会所]: Nơi tụ tập giải tí, họp hành hoặc đoàn thể tổ chức như guild,...Chương trước mình thấy không cần giải thích mà làm editor có trách nhiệm thì nên giải thích chút:">

"Hạc Công Quán" có một ngôi biệt thự kiểu Tây và bãi cỏ để cung cấp nghi thức kết hôn cho tân nhân, còn có khách sạn kiểu Tây xa hoa, tính tư mật cực cao có thể làm tiệc rượu, Nghị Nhiên mới vừa đẩy cửa phòng hóa trang ra, liền nghe thấy Đường tỷ cất cao giọng nói: "Bra ẩn của tôi đâu? Các cô đều tìm cho tôi a, bộ trang phục một lát kính rượu phải mang!"

Tân nương tử đều là "Tam nương liều mạng", Nghị Nhiên cũng cảm thấy thấu hiểu sâu sắc, lúc này Đường tỷ chú ý tới cô, đột nhiên lại hỏi: "Tiểu Nhiên, buổi sáng bra của chị không phải để em giữ sao?"

Nghị Nhiên hơi sửng sốt, tâm nói không phải chị kêu em buổi chiều liền giao cho trợ lý hôn lễ sao, nhưng mắt thấy không có biện pháp cùng tân nương tử giảng đạo lý, cô đành phải nói: "Em đi hỏi một câu, khả năng đặt ở phía trước nơi cử hành nghi thức."

"Vậy em còn không nhanh lên đi?! Lập tức liền đến thời gian, sắp không kịp rồi!"

Nghị Nhiên bị đối phương rống một câu lớn như vậy, tâm tình tức khắc cũng trở nên có chút không tốt, nhưng lại không thể lập tức phát tác, đành phải vội vàng gật đầu nói đã biết.

Từ tiệc rượu khách sạn đến nhà kiểu Tây lộ trình ước chừng mười phút, khi chạy đương nhiên sẽ càng mau một chút, lúc này mặc dù Nghị Nhiên mặc váy màu thủy lam, cũng mặc kệ hình tượng gì đó, một đường chạy mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc, cuối cùng kịp thời gian dự định đưa nội y cho cô dâu.

Nhưng cô càng nhanh càng là hoảng không nhìn đường, mắt thấy đang muốn đi lên cầu thang đầu tiên bên ngoài khách sạn, lại không cẩn thận trật mắt cá chân, thời điểm thân thể ngã về phía trước, ngay cả túi trong tay đều ném ra ngoài, cả người chật vật bất kham không nói, chân lại càng đau đến giống như kim đâm.

Cô ngã đồng thời đau đến la lên một cái, đương nhiên cũng khiến cho người qua đường xung quanh chú ý đến.

Cho nên nói, có chút thời điểm, thật đúng là nói không rõ mị lực của "Duyên phận".

Nếu bạn chưa từng cùng anh ấy tương ngộ, liền tính xem cùng một phong cảnh, cảm thụ cùng một hồi mưa lác đác gió nhè nhẹ, đi khắp sông sông núi núi, chờ đến bao lâu bạn cũng gặp không được anh ấy.

Mà khi bạn thật sự đã gặp anh ấy rồi, thành phố bạn sống liền trở nên rất nhỏ bé, đến nơi nào đều có thể cảm giác được thanh âm của anh ấy, cũng thấy được bóng dáng của anh ấy.

Nghị Nhiên ngã nhất thời có chút choáng váng đầu, trong đầu lập tức có chút loạn, chờ vài giây mới định thần lại, nhìn đến bên người mình nhiều ra một đôi giày da sạch đến không nhiễm một hạt bụi, cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi giày, tức khắc ngẩn người.

Đối phương hiển nhiên kinh ngạc giống cô, nhưng ngay lập tức trở lại với một nụ cười như thường.

"...... Cố, Cố đạo?! Khéo như vậy, ở chỗ này cũng gặp được anh!"

"Ừ, tới tham gia hôn lễ." Cố Đình Xuyên nói, trước đem cô nâng dậy, trợ lý Tiểu Triệu của anh thế Nghị Nhiên nhặt túi lên.

Hôm nay buổi sáng, anh mới vừa tham gia xong hôn lễ của "Nam thần" Hạ Dương từ đảo Bali bay trở về, buổi tối lại mã bất đình đề* mà tới tham gia hôn lễ trưởng tử của bạn thân.

*[马不停蹄]: Ngựa không ngừng vó, ý chỉ sự gấp gáp, vội vã.

Anh ăn mặc không phải long trọng giống như đi tham gia "Giải Thưởng Cây Bạch Dương", nhưng cũng là quy quy củ củ mà mặc tây trang màu tối, nói vậy người tham dự cũng nhiều là nhân vật nổi tiếng trong các giới.

Lúc này Cố Đình Xuyên như cũ trường thân ngọc lập*, mặc kệ khi nào trên người luôn có một trầm tĩnh trấn định, bình thản ung dung anh tuấn, Nghị Nhiên cho rằng điểm này thật là phi thường làm người mê muội.

*[长身玉立]: ban đầu dùng để miêu tả thân hình thon thả như ngọc của người phụ nữ mà trải qua thời gian dài thì " ngọc lập " miêu tả dáng người mạnh mẽ, rắn chắc, thẳng tắp của đàn ông.

Anh cúi đầu xem kỹ, nói: "Thế nào, trước tiên nhìn xem chỗ đau ở đâu đã."

Phát hiện mu bàn chân phải của cô nâng cách mặt đất đã sưng thành một cụt lớn, khẳng định là bị tổn thương đến xương, trên hai cánh tay cũng có một ít trầy da và đọng máu, nhưng không đáng ngại.

Theo bản năng, ánh mắt anh nhìn đến mạt ngực váy của cô bởi vì ngã mà trượt xuống một đoạn, vốn dĩ đã bị phác hoạ ra vòng ngực đầy đặn càng thêm miêu tả sinh động, mê người lại không □□*, ngược lại có loại mỹ cảm cảnh xuân hiện ra.

Nghị Nhiên cũng cảm giác được ánh mắt đối phương có chút không đúng, cô vội vàng nghiêng đi chút, điều chỉnh độ cao của váy, Cố Đình Xuyên cũng chú ý tới động tác của cô, hơi hơi quay đầu đi, vẫn đứng ở bên người như cũ để cô có thể tùy thời mượn lực.

Anh từ trước đến nay đúng mực rõ ràng, tiến thối có độ, tựa như sau Nghị Nhiên lại chính miệng nói với anh như vậy -- Anh thật là một người đàn ông ôn nhu lại lạnh nhạt.

Đại đạo diễn trăm công ngàn việc - Cố Đình Xuyên, giờ phút này kiên nhẫn mà đỡ cô, ngữ khí trầm thấp nghiêm túc: "Chân của cô nên đến bệnh viện chụp x-quang, hiện tại có thể đi không? Trước tìm chỗ ngồi một lát."

Nghị Nhiên cũng rất muốn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ tạm, trên chân co giật đau đớn, cũng không có sức, gần như là nửa cái thân mình đều dựa vào thân thể của anh, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ ấm ấm của cơ thể cuồn cuộn không ngừng truyền đến, hiện tại cô chỉ muốn hít không khí mới mẻ, nhưng ánh mắt chạm đến túi trên tay Tiểu Triệu, cô lập tức nói: "Không được a, tôi phải tặng đồ cho cô dâu, chị ấy còn chờ đâu!"

Cố Đình Xuyên lên tiếng, thanh âm như cũ bình đạm phân phó: "Nói cho Tiểu Triệu ở tầng mấy, để cậu ấy đưa lên đi."

Nghị Nhiên còn không kịp phản ứng, cô đã từ Cố Đình Xuyên tự mình đỡ, nhảy lên cầu thang.

Hai người đi đến sảnh ở lầu một, tìm được một chỗ sô pha hẻo lánh ngồi xuống, cô cảm thấy khiếp sợ khi nhớ lại một loạt chuyện vừa xảy ra.

Bàn tay rõ ràng từng khớp xương của anh vẫn luôn giữ chặt cổ tay cô, thân cũng so với cô cao một chút, đêm nay cô mặc cũng ít, cử động của cô sẽ cọ xát đến cánh tay và ngực anh, thậm chí có một loại ảo giác đã bị đối phương ôm ở trước ngực, khi da thịt dán vào, cảm giác được độ ấm lẫn nhau, từ ấm áp trở nên chậm rãi nóng bỏng.

Mặc dù hôm nay áo sơ mi của anh mặc đến không chút cẩu thả, lại vẫn là có thể làm cô liên tưởng đến dáng người khi đó to lớn lại mỹ diệu.

Nghị Nhiên quay đầu nhìn ánh đèn trong đại sảnh sáng rực, mà nơi bọn họ ngồi hơi tối hơn một ít, có ánh trăng từ cửa sổ ở mái nhà chiếu vào, phản chiếu ra vầng sáng nhạt, còn có bụi trần rất nhỏ.

Giờ phút này, tia sáng tỏ ra bốn phía lại không thắng nổi nồng đậm trong mắt Cố Đình Xuyên, đôi mắt phong tư thanh nhã kia lắp đầy thân ảnh của cô, có một khắc, thậm chí có thể cho người ảo giác ôn nhu lại dạt dào tình cảm.

Nghị Nhiên trong lòng nóng bỏng, khẩn trương quay đầu đi nhìn trang trí khắp nơi của hôn lễ, nơi tiếp khách dùng tông màu hồng nhạt, cảnh tượng mộng ảo vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng làm cô cảm thấy trong lòng mỏi mệt.

Loại cảm giác này cô đã sớm quen thuộc, công việc có chút áp lực, cũng có mong muốn kết hôn...... Con người là vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn ngay, huống chi trên tiền đề Đường tỷ thất bại một lần hôn nhân, còn có thể lần nữa tìm được chồng, cái này làm cho cô bỗng nhiên đối với chuyện "Kết hôn" này cuồng nhiệt nhiều một chút, đặc biệt là còn cho cô gặp trận hôn lễ long trọng này, Đường tỷ mỗi ngày đều biến đổi đa dạng khoe với bạn bè trong giới......

Cảm giác đau đớn trên mu bàn chân càng thêm nghiêm trọng, Nghị Nhiên nhấp môi, đôi mắt có chút ướt át, nhưng cô cũng đều lớn như vậy rồi đương nhiên vẫn cố kiềm nén lại nước mắt.

"Rất đau sao?" Cố Đình Xuyên thấy vẻ mặt cô thống khổ, cúi đầu nhìn mu bàn chân, nói: "Phải đi chụp x-quang, xem xương cốt có làm sao hay không."

Nghị Nhiên gật gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn Cố đạo. Ngẫm lại chúng ta cũng rất có duyên, khi đó tôi còn cố ý chạy tới xem anh bước trên thảm đỏ, quả thực tựa như fangirl của anh vậy."

Cố Đình Xuyên nghe hai chữ này, suy nghĩ không khỏi nhớ tới một nữ sinh khác cũng nói với anh từ này, chẳng qua, anh cũng không biết ngay lúc đó đối phương sớm đã là "fangirl" của người khác.

Trong đầu nhớ lại không lâu trước đây mới nhìn đến pháo hoa và bể bơi, cùng với một đôi hạnh phúc không coi ai ra gì, trong lòng anh vừa động, không nhanh không chậm mà nhìn về phía Nghị Nhiên: "Cô không có người thích sao?"

Nghị Nhiên lắc lắc đầu, thần sắc bỗng nhiên có chút cô đơn: "Giống như không gặp được người quá đặc biệt, nói đến cũng là một loại tiếc nuối đi, đến bây giờ cũng chưa có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt."

Cố Đình Xuyên thong thả ung dung cởi áo khoác, đắp ở cổ tay, thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa: "Như thế nào sẽ, vậy những người bạn khác bên cạnh cô?"

"Nhưng thật ra đều có đối tượng, ồ, trong đó có một người đặc biệt kỳ ba*." Nghị Nhiên bỗng nhiên hứng thú đề cao một chút, ngón tay khoa tay múa chân nói: "Anh biết không, tôi có một cô bạn buổi tối nằm mơ, mơ thấy chính mình thích một nam sinh ngày thường căn bản không quen biết, sau khi tỉnh, cô ấy liền điên cuồng theo đuổi đối phương, hiện tại đều đã kết hôn có con."

*[奇葩]:Nhiều nghĩa nhưng mình lấy nghĩa chính thôi. Hình dung một người làm ra hành động không phải người bình thường làm được, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ.

Trên mặt Cố Đình Xuyên nở một nụ cười: "Rất có ý tứ."

"Đúng vậy, tình yêu luôn có đủ muôn hình vạn trạng, đáng tiếc không biết khi nào mới đến tôi." Nghị Nhiên thử giật giật cánh tay cùng hai chân của mình, cảm giác được trừ bỏ bị thương ở ngoài, mặt khác cũng còn tốt.

Cố Đình Xuyên dường như cũng không vội phải đi, ngồi ở một bên kiên nhẫn dựa vào lưng ghế, đôi mắt nhìn ánh trăng nơi xa, cũng không biết là đang tự hỏi cái gì.

Nghị Nhiên liền tiếp tục nói: "Đừng nói là chị của tôi kết hôn hai lần, một người bạn độc thân cuối cùng của tôi cũng muốn kết hôn rồi, có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu tôi không gặp được người kia thì sao?"

Vậy cũng không thể liền hoa thời gian cả đời đi chờ đợi được.

Nói xong câu đó ý thức được có chút giống oán giận, cô cũng không biết như thế nào ngã một cái liền rơi mất não, cô thậm chí còn nói chuyện với anh như một "người bạn".

"Cố đạo, gần đây Cố Thái có hoàn thành bài tập về nhà tốt không?"

Xem cô thay đổi đề tài, Cố Đình Xuyên cũng rất phối hợp mà trả lời, thanh âm mát lạnh mà thả lỏng: "Có đôi khi tôi trở về sớm sẽ kiểm tra, nhưng nó có gia sư, cho nên không có vấn đề gì."

"Cha mẹ em ấy đâu? Như thế nào......"

Cố Đình Xuyên giương mắt nhìn cô, bình đạm nói: "Bọn họ đang náo ly hôn."

Nghị Nhiên giống như đầu quả tim bị người nhéo một chút, thay Cố Thái cảm thấy khó chịu. Cô không thể không làm một ít suy đoán, tổng cảm thấy vấn đề hôn nhân của cha mẹ có phải đối với con cái cũng sinh ra ảnh hưởng hay không.

Cô đang lo lắng có muốn cùng anh nói nhiều một chút về đề tài con cái hay không, người đàn ông cười một chút, thân mình hơi hơi nghiêng, thế nhưng có chút lười biếng cùng gợi cảm, giống như cùng bộ dáng ngày thường nhìn thấy cũng là hoàn toàn bất đồng, anh thuận miệng nói tiếp: "Cho nên, cô xem, trong hiện thực hôn nhân tồn tại rất nhiều phiền toái."

Cô nhún vai, tỏ vẻ đồng ý nhưng lại không thèm để ý: "Ai, tôi biết a. Nhưng là, tôi còn muốn kết hôn."

Nghị Nhiên nói xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu làm bộ liền phải đứng lên, vẫn là bị đại đạo diễn bên cạnh đỡ một phen, cô nói: "Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, tôi phải đi."

Cố Đình Xuyên rất có phong độ mà đề nghị: "Cô đi không dễ, tôi đỡ cô đi lên."

Lần này cô kiên quyết cự tuyệt: "Nếu để cho người khác nhìn thấy anh, vậy còn không phiền toái, anh đây là " làm trở ngại chứ không giúp gì ". Không bằng đưa tôi đi ngồi thang máy đi, dù sao người nhà tôi đều ở trên lầu."

Cố Đình Xuyên cũng không kiên trì, liền thuận tay đỡ cô lên, chờ hai người tới cửa thang máy, anh buông lỏng ra cánh tay, xoay người lập tức hướng cửa đi vài bước, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt hàm chút sâu kín rực rỡ.

"Cô giáo Nghị Nhiên."

Cô nghe thấy thanh âm của người đàn ông, chớp chớp mắt, xoay người nhìn anh xuyên thấu qua ánh sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu, hình ảnh kia có một chút đục ngầu lại tỏa sáng, mà trong ánh mắt anh như là ẩn hàm ý nghĩa nào đó, nhưng cô như thế nào cũng xem không hiểu.

Tầm mắt của bọn họ giao hội nhau qua vận mệnh gợi ý, Cố Đình Xuyên cảm thấy đây liền như là một cái thông báo trước.

Anh cực kỳ tự nhiên mà mở miệng, nhưng mỗi một chữ đều giống như đã trau chuốt: "Không bằng gả cho tôi."

- -----------------*------------------

*E hèm* hai cái ô vuông là nguyên văn vậy đó.