Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 53: Chương 53




Không khí dường như đông lại trong phòng hội nghị số một. Thông báo của Giang Thế Quân một đánh trúng hồng tâm. Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt ai nấy đều nặng nề và nghi hoặc.

Bộ dạng chết lặng của Viêm Lương lọt vào mắt các bậc trưởng bối, tất nhiên sẽ có người không kiềm chế được, ra mặt thay cô. “Giang Tổng, câu chuyện hài hước của ông chẳng buồn cười một chút nào! Chúng tôi đang họp, mời ông đi ra ngoài!”

Giang Thế Quân vẫn ngồi im một chỗ, quan sát các cổ đông ở phía đối diện bằng ánh mắt thách thức. Sau đó ông ta phất tay, trợ lý đứng gần cửa lập tức hiểu ý, giơ tay mở cửa. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía phòng hội nghị, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào. Bảo vệ ở ngoài bị vệ sĩ của Giang Thế Quân khống chế, không thể làm gì được.

Người đàn ông trẻ tuổi dừng lại bên Giang Thế Quân, anh ta cung kính gật đầu chào Giang Thế Quân, sau đó nhướng mày nhìn đám cổ đông của Từ thị, tự giới thiệu: “Xin chào các vị, tôi là đại diện MT, phụ trách kế hoạch thu mua cổ phần của Từ thị. Tôi được Giang tiên sinh thuê để làm việc này…” Vừa dứt lời, cả hội trường đều “ồ” lên kinh ngạc.

Đại diện MT từ tốn rút một tập tài liệu từ túi xách. “Đây là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu cổ phần, quý vị có thể xem qua!”

Các thành viên hội đồng quản trị sớm đã nghe nói đến vụ thu mua ác ý của MT. Tuy nhiên, bọn họ không ngờ chủ mưu đứng sau vụ này chính là tập đoàn Lệ Bạc, đối thủ của Từ thị gần hai mươi năm nay.

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Viêm Lương khiến cô càng thêm căng thẳng, gần như không đứng vững. Cô lảo đảo lùi lại, phải bám lấy thành ghế mới đứng vững, cố gắng lấy lại tinh thần.

Viêm Lương vuốt mái tóc lòa xòa, cất giọng bình tĩnh: “Xin lỗi Giang Tổng, chắc ông cũng biết, quy định của pháp luật, thành viên hội đồng quản trị là do các cổ đông bỏ phiếu lựa chọn. Dù bây giờ ông là cổ đông lớn thứ hai của Từ thị nhưng chỉ cần một ngày ông chưa được bầu vào hội đồng quản trị thì ông không có tư cách ngồi đây.”

Giang Thế Quân không khỏi bất ngờ trước thái độ bình thản của Viêm Lương, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên và có phần cảnh giác.

Viêm Lương nói xong, lập tức quay sang các cổ đông khác, khóe miệng cong lên thành nụ cười áy náy: “Thật ngại quá! Thưa các chú, các bác! Bởi sự xuất hiện của vị khách không mời, cuộc họp của chúng ta không thể tiếp tục. Bây giờ cháu tuyên bố giải tán cuộc họp, các chú, các bác có ý kiến gì không ạ?”

Các cổ đông gật đầu tán thành. Viêm Lương lại nhấc điện thoại, gọi tới phòng bảo vệ: “Cử một đội bảo vệ tới phòng hội nghị số một ngay lập tức!” Viêm Lương nhấn mạnh từng từ, trịnh trọng dặn dò đối phương. Trong khi đó, ánh mắt lạnh lùng của cô dừng lại trên người Giang Thế Quân.

Trợ lý của Giang Thế Quân vẫn đứng bên cánh cửa đóng kín. Thấy các cổ đông lần lượt đi về phía này, lại nghe câu nói có ý đe dọa của Viêm Lương, anh ta bất giác hướng ánh mắt về phía Giang Thế Quân.

Dưới sự mặc nhận của Giang Thế Quân, trợ lý buộc phải mở cửa phòng hội nghị, ra hiệu vệ sĩ nhường lối.

Cuối cùng, phòng hội nghị chỉ còn lại Giang Thế Quân và Viêm Lương. Viêm Lương giả bộ cắm cúi thu dọn tài liệu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cô thấy Giang Thế Quân đứng dậy, tiến lại gần phía mình. Động tác của Viêm Lương bỗng cứng đờ nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Giọng nói thâm hiểm vang lên bên tai cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đại hội cổ đông của Từ thị sẽ được tổ chức vào ngày mùng Một tháng sau, tức là chỉ còn sáu ngày mười bốn tiếng đồng hồ nữa… Tôi muốn xem, trước khi chết, con mồi giãy giụa lần cuối như thế nào…”

Tiếng bước chân của Giang Thế Quân mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng biến mất bên ngoài cửa phòng hội nghị.

Viêm Lương bị rút sạch chút sức lực cuối cùng, ngồi thẫn thờ trên ghế, sắc mặt tái nhợt. Người trợ lý đứng bên ngoài phòng hội nghị lo lắng nhìn cô chống tay lên trán, cúi đầu ở ghế chủ tịch hồi lâu. Thấy cô không nhúc nhích, trợ lý ngập ngừng một lát rồi lặng lẽ giúp cô đóng cửa mà không đi vào quấy rầy.

Viêm Lương không biết cánh cửa đóng từ khi nào. Đến khi nó lại bị đẩy ra, cô vẫn chẳng để tâm, cho tới khi tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Rõ ràng đây là tiếng bước chân đàn ông nhưng lại giống như từng nhát búa gõ vào tim Viêm Lương, khiến nó đau buốt. Càng đau, cô càng không muốn ngẩng đầu. Tiếp theo, một cánh tay rắn chắc quàng lên vai cô.

Người đó không lên tiếng, chỉ ôm chặt vai Viêm Lương. Từ vị trí của cô, có thể ngả đầu vào lòng anh.

Theo bản năng, Viêm Lương tựa vào người Tưởng Úc Nam. Trước đây, cô đã rất cần chỗ dựa này, vào những lúc cô yếu đuối nhất. Nhưng không phải hôm nay và thời khắc này.

Viêm Lương rất muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười gượng gạo. “Tổng giám đốc sắp trả được mối thù lớn, trong lòng anh rất sung sướng đúng không?” Cánh tay đang khoác vai cô bỗng cứng đờ.

“Em nói gì?” Vẫn là giọng nói bình tĩnh và uy nghiêm quen thuộc.

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi…” Cuối cùng Viêm Lương cũng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngay trước mắt. Đôi lông mày hơi nhíu lên, ánh mắt sắc bén, làn môi mỏng, chiếc cằm ngạo mạn… Nhưng thật ra, cô chưa từng biết bộ mặt thật của người đàn ông này. “Anh còn định đóng kịch đến bao giờ? Tôi mệt mỏi rồi…”

Vụ tập đoàn Lệ Bạc thu mua Từ thị chưa đến nửa ngày sau đã lan truyền khắp nơi. Từ thị mất hết thể diện cũng là điều nằm trong dự kiến. Nhiều người cười, nói Giang Tổng ức hiếp mẹ góa con côi, nhưng trên thực tế là châm biếm tình hình thảm hại của Từ thị, tiện thể tỏ ra khâm phục người đàn ông cáo già Giang Thế Quân.

Ngay tối hôm đó, Viêm Lương dọn khỏi căn hộ của Tưởng Úc Nam. Vì cần mang theo cả tài liệu nên không chỉ thuê công ty vận chuyển, mà còn đích thân về lấy.

Trước khi dọn đồ, Viêm Lương tranh thủ ăn tối cùng bà Viêm.

Viêm Lương ăn ngấu ăn nghiến. Đây là cách duy nhất cô có thể làm để mình không suy sụp. Bà Viêm lại chẳng muốn ăn, cầm đũa rồi lại buông đũa, ảo não nói với Viêm Lương: “Nếu lúc trước cô chọn Lộ Chinh…”

Bàn tay cầm đũa của Viêm Lương hơi run run. Ngay sau đó, cô làm ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục cúi mặt ăn cơm, không khóc, không cười, cũng chẳng mở miệng.

Sau bữa tối, Viêm Lương tiễn mẹ lên xe do chú Châu lái rồi tự lái xe về căn hộ của Tưởng Úc Nam.

Cửa nhà không khóa, Viêm Lương đẩy cửa đi vào. Cô không ngờ, trong nhà không chỉ có nhân viên của công ty vận chuyển mà còn có một người đàn ông. Anh lặng lẽ ngồi ở sofa trong phòng khách hút thuốc. Tưởng Úc Nam vẫn mặc com lê chỉnh tề, đi cả giày vào nhà như buổi tối hôm qua. Trông anh giống như một người chồng đang chờ vợ đi làm về, toàn thân mệt mỏi, sa sút. Trông anh cũng giống một nhà đầu tư vừa phá sản, để mặc người lạ vào chuyển hết đồ trong nhà, còn mình từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ hút thuốc. Bên cạnh anh không có gạt tàn, tàn thuốc rơi đầy xuống nền nhà.

Viêm Lương không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào. Vào giây phút đó, những người đang bận rộn đi lại dường như biến mất, căn phòng rộng lớn chỉ còn có cô đang đứng ở cửa và anh ngồi trên sofa. Khoảng cách giữa hai người là khói thuốc lá mờ mịt.

Nhưng tiếng đồ đạc va chạm lịch kịch đã phá vỡ tất cả, kéo Viêm Lương trở về với thực tại. Ở đây không có “nhà”, không có gia đình, chỉ có lòng người hiểm ác. Trên đời có một số thứ là vậy, chân thực quá sẽ khắc nghiệt, rõ ràng quá sẽ tàn khốc… Viêm Lương cố giữ bình tĩnh, đi qua phòng khách tới thư phòng. Sau khi thu dọn tài liệu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trên thực tế, cô cũng làm vậy. Tuy nhiên, khi Viêm Lương ôm thùng tài liệu đi qua phòng khách, một giọng nói thản nhiên đã ngăn cô lại: “Bao giờ tôi mới nhận được đơn xin ly hôn từ luật sư của em?” Giữa hai ngón tay người đàn ông đang ngồi trên sofa kẹp một điếu thuốc mới châm.

Nói xong, Tưởng Úc Nam nhướng mày nhìn cô, trong đôi đồng tử đen láy của anh vẫn là tâm tình khó đoán biết. Viêm Lương quay đầu, đối diện anh.

Viêm Lương quay đầu nhìn anh. Trước mặt cô là một hình ảnh giả tạo đẹp đẽ biết bao, trong mắt anh dường như xuất hiện nỗi đau, sâu sắc đến mức một lúc lâu sau cũng không tan biến, tựa như cho cô biết trên thế giới tàn khốc này, thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, cũng là thứ duy nhất có thể hâm nóng trái tim lạnh lẽo của anh, có thể mang đến cho anh chút ấm áp đáng thương sắp bỏ anh mà đi mãi mãi.

Viêm Lương khép hờ mi mắt. Đến khi mở mắt, cô đã gạt bỏ lớp sương mù lưu luyến giả dối. Cô dùng mắt, dùng trái tim ghi nhớ vẻ chân thực của người đàn ông trước mặt. Chính người này đã dùng phương thức tàn khốc nhất để dạy cho cô biết thế nào là lòng người hiểm ác.

“Tại sao tôi phải ly hôn?” Viền mắt đỏ hoe nhưng Viêm Lương vẫn cố mỉm cười. “Trước sau gì Giang Thế Quân cũng sẽ chuyển giao cổ phần của Từ thị cho anh. Chỉ cần một ngày tôi vẫn là Tưởng phu nhân thì tài sản của anh sau khi kết hôn đều có phần của tôi.” Nói xong, cô lạnh lùng quay người bước đi.