Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 4: Phản Bội




Năm thứ 7 cô trốn tránh, Viên Soái nói với cô, chúng ta nên về nhà rồi, mấy năm nay anh vẫn luôn bên cạnh cô, bảo vệ cô như thú mẹ.

Anh cũng đang chuộc tội đã đưa tại vạ đến bên cạnh cô. Cô gái kia nói với cô, "Hi, chị là Kiều Na, bạn gái anh của em".

Cô nghiêng đầu nhìn kỹ Viên Soái đang tập trung lái xe, "Nghĩ cái gì vậy?"

"Nhớ nhà rồi"

"Đang chạy về mà"

"Không phải nhà này, là nhà ở Bắc Kinh kia kìa, quê nhà, em hiểu không?"

Thời tiết tháng 12, ấy vậy mà chóp mũi anh rịn ra đầy mồ hôi, cô vươn đầu nhẹ nhàng dựa vào lên bờ vai anh, khụt khịt mũi, rầu rĩ nói: "Nếu ông nội đánh mông tớ, cậu phải năn nỉ giùm tớ"

"Đồ ngốc!" Anh nghiêng mặt qua, hôn lên trán cô.

"Nhân dịp giáng sinh về thăm một lúc đi? Thân thủ của ông nội em vẫn rất nhanh nhẹn, lần này trở về em thảm rồi"

"Cậu là đang vui sướng khi người gặp họa hả!"

Quay đầu đi, nhìn ráng chiều lấp lóe ngoài cửa xe.

Thật sự là sợ vô cùng, trong lòng còn có gì oán hận và u ám, may mà mọi thứ đều đã qua rồi. Thứ nên qua đi đều sẽ qua đi.

"Em cần một lời giải thích!" Cô xông vào văn phòng DU, đập một tập văn kiện thật mạnh xuống trước mặt anh ta

"Không có giải thích, làm theo là được rồi" Anh ta nhún nhún vai, tùy tiện dựa lưng vào ghế, mặt không chút biểu cảm.

Cô gần như tức giận tới cực điểm rồi, chửi ầm lên. Cửa chỉ khép một nửa, vẻ mặt Sally đầy lo lắng...

Một tin tức rất nhanh lan truyền trong nội bộ công ty, cả giới IB đều đang bàn luận tin tức DU và Juno của MH trở mặt rồi.

Tối thứ 6, nam nữ chính trong lời đồn ngồi trong phòng VIP quán ăn tư nhân, chậm rãi nhấm nháp xíu mại cua (蟹粉狮子头).

"Anh nói xem bọn họ sẽ tin chứ?"

"Nhờ phúc của em, chỉ cần nhìn cái mặt của anh, có xảo quyệt hơn nữa cũng không thể không tin" Anh ta bất đắc dĩ xoa hai gò má hơi sưng của mình, "Em cũng thật nhẫn tâm, đánh tới mức răng anh muốn rụng luôn"

"Ha ha, uống chút canh, không làm thật một chút, đám người kia có thể tín sao?" Cô lấy lòng, múc cho anh ta một chén canh gà viên cải xanh (清饨鸡孚汤). "Hơn nữa, là anh muốn em làm tuyệt tình một chút, em vẫn luôn là nhân viên tốt nha"

Anh ta như cười như không nhìn cô, trong con ngươi đen đặc bắn hào quang ra bốn phía, "Sao anh càng nghĩ càng cảm thấy em là đang lợi dụng việc công báo thù riêng chứ?"

"Ha ha, sao có thể chứ, nào nào, ăn canh, ăn canh"

.........

Gần nhất đấu đá giữa các phe phái cao tầng công ty trở nên gay cấn, IBD là trụ cột truyền thống của công ty lại càng là tiêu điểm tranh đấu kịch liệt, liên tục đưa tới mấy tên lính hàng không* khiến cô mơ hồ ngửi thấy một chút mùi máu tanh.

*Lính hàng không: những người ở không ăn hàng, nói chung là ăn không ngồi rồi

DU ở mặt ngoài đối với sự sắp xếp này không chút để tâm, nhưng cô biết, người đàn ông này là đang chờ thời cơ.

Hung hãn như nhau, mạnh mẽ như nhau, máu lạnh như nhau.

"Đám người kia gần đây đang làm gì?"

"Làm đội chó săn nha, thăm dò khắp nơi, bên HR nói ngay cả tư liệu của thư ký mới vào cũng bị điều tra ra"

"Bọn chuột nhắt" Anh ta khinh thường cười lạnh, "Bọn họ có đề phòng em không?"

"Đây là câu hỏi?" Cô nhướng mày

"Thật sự là không có khả năng, Juno của chúng ta không có nhược điểm, chỉ cần em tình nguyện, không có gì là không làm được, không đúng sao?"

"Anh khen em tới mức em thấy ngại luôn, yên tâm đi, chỉ là mấy trò vặt không đau không ngứa"

"Đám chuột nhắt giúp bọn họ thế nào rồi?"

"Lãnh cung, lưu đày, sống không bằng chết, chắc là gần đây số người từ chức sẽ không ít" Cô cắn một miếng cơm cháy vàng óng xốp giòn, nhai rơm rớp

"Nghe nói trợ lý kia của em muốn chuyển công tác qua HR?"

"Đúng vậy, có vấn đề sao không?"

Anh ta cười cười, nhẹ nháp một ngụm canh, "Chẳng trách năm đó Linda chết trong tay em, đạo hạnh nhiều năm như vậy, chậc chậc, bị một cô nhóc đùa giỡn xoay vòng vòng"

Cô buông muỗng đũa xuống, nâng cằm, chớp chớp mắt, ngây thơ như một đứa trẻ "Em nhớ là cô ta chính là bị anh tự tay cách chức nha"

"Nếu không phải em bày ra cái thòng lọng lớn như vậy, cô ta cũng không tới mức rơi vào tình cảnh đó"

"Đó là cô ta ép, em chỉ muốn cô ta rời khỏi MH, nhưng anh làm cho cô ta hoàn toàn ra khỏi giới IB" cô có chút kích động.

Anh ta rướn người tới gần cô, giữ lấy đầu cô, ép cô nhìn thẳng mặt mình. Ánh mắt vô cùng hung dữ, giống như sói đói.

"Cô ta theo ta 6 năm, những anh vẫn hạ quyết tâm khiến cô ta cút đi, em có biết vì cái gì không?" Hơi nóng trong miệng anh ta phả ra đảo qua môi cô, cô bắt đầu run rẩy, tay chân lạnh như băng.

"Ngươi thích ăn đồ ăn Hoài Dương?"

Anh ta đột nhiên buông cô ra, giống như mọi việc vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Cô rũ mi mắt, lông mi khe khẽ run rẫy.

Cô thiếu chút nữa quên mất anh ta là người đàn ông nguy hiểm cỡ nào.

DU của IBD MH và Zeus của FID GT đều là nhân vật tàn nhẫn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, người trong giới doanh nhân đánh giá anh ta và Viên Soái như vậy.

Nếu nói Viên Soái là đại bàng trên bầu trời, ngao du tầng mây, nhìn xuống núi đồi, một khi phát hiện con mồi sẽ lao thẳng xuống, nhanh như tia chớp, không gì cản nổi.

Anh ta lại là hổ trên mặt đất, không chút tiếng động đi theo phía sau mục tiêu, chờ đợi con mồi lơi lỏng, một đòn trí mạng.

"Nói anh nghe chuyện của em đi" Anh ta gọi người chạy bàn pha một bình Bích Loa Xuân lên.

"Em có thể có chuyện gì? Toàn chuyện củ khoai ấy mà"

Anh ta cười to, đứng dậy, cầm hộp đưa cho cô, cô liếc mắt nhìn một cái, biết đó là xì gà đỉnh cấp số lượng có hạn.

Cô mê thích cuồng nhiệt xì gà chính là nhờ anh ta, anh ta ban tặng. Anh ta đưa cho cô một điếu xì gà đã cắt sẵn, cô nhận lấy, ngậm lên miệng, quay đầu lại tìm bật lửa. Anh ta nhanh nhẹn rút xì gà từ trong miệng cô ra, thắp một que diêm, cầm ngang xì gà, chậm rãi xoay tròn hun lửa. Cô xấu hổ nhìn anh ta đưa xì gà đã hun đen ngậm lên miệng, lại tìm diêm tiếp tục châm, thì ra châm xì gà phiền phức như vậy. Cô từng lục ra từ trong túi Viên Soái que diêm gỗ Tùng kích cỡ tương tự, phỏng chừng anh ta cũng dùng châm thứ đồ chơi này. Bị cô đem vào phòng tắm thấp trầm hương thì có chút đáng tiếc...

Đang miên man suy nghĩ, điếu xì gà đã châm sẵn được nhét vào miệng cô, cô theo bản năng hút mạnh một hơi. Anh ta lập tức rút điếu xì gà ra. Cô còn chưa hiểu được sao lại như vậy thì nước mắt đã văng khắp nơi, không ngừng ho khan.

Anh ta đưa khăn tay cho cô, bản thân ở bên cạnh thản nhiên tự đắc hút một hơi, chờ cô khá hơn một chút, anh ta dùng động tác rất phô trương diễn tả cách ngậm hút chính xác. Cô ngây ngốc nhìn, mãi đến khi xì gà lại trở về trong miệng cô, cô học theo bộ dạng của anh ta, hút một hơi, ngậm khói trong miệng, lập tức vị thơm nồng đậm khiến cô rung động, choáng váng. Xì gà lại bị anh ta cướp đi, anh ta đưa cho cô hộp diêm. Anh ta nói với cô, ngay từ đầu đã biết cô sẽ không khiến anh ta thất vọng, cảm giác an tâm chờ đợi cô phá kén mà ra cùng với cảm giác mỗi một lần anh ta thắp diêm châm xì gà rất giống nhau.

Anh ta thật sự là một người đàn ông rất kỳ lạ, từng chút một hấp dẫn cô, mãi đến khi cô nghiện rồi, muốn dừng mà không được. Trở thành kẻ nghiện ngập không hơn không kém.

Cô đột nhiên buồn bực bất an, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn dòng xe qua lại dưới chân

"Sao em không tìm bạn trai?" Anh ta rót cho cô một chén trà

"Liên quan gì tới anh"

"Em là Les?" Anh ta cúi đầu khe khẽ hỏi bên tai cô, môi thỉnh thoảng ma xát vành tai cô

"Đúng! Thì sao" Cô hoảng hốt lo sợ muốn xoay người né khỏi nụ cười của anh ta, đột nhiên đè cô lên cửa kính. Mùi thuốc lá cùng Đàn Hương nhàn nhạt nháy mắt vây lấy cô, mũi anh ta đụng vào mũi cô, lông mi anh ta lướt quá mi mắt cô. Cô nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên ngọn lửa. Cô vùng vẫy, anh ta dùng thân thể khóa chặt lấy cô, anh ta hít thở dồn dập, hơi thở không ngừng phun ra khiến cô choáng váng.

"Vậy em chắc chắn là P" Giọng nói trầm khàn của anh ta từ bên môi cô truyền đến

"Vì... vì sao không phải là T?" Cô theo bản năng mở miệng. Đầu lưỡi ẩm nóng của anh ta thuận thế chen vào khoang miệng cô, không có một chút do dự, bá đạo mà vuốt ve từng góc trong miệng cô. Ý thức của cô giống như bay ra khỏi cơ thể. Anh ta từng chút một rút áo sơ mi từ trong váy cô ra, ngón tay như mang theo ngọn lửa dạo chơi trên làn da của cô, đầu lưỡi quét qua nướu cô

"Yêu tinh, đưa đầu lưỡi của em cho anh" Anh ta đẩy cao áo ngực của cô, bàn tay nóng bỏng phủ lên ngực cô. Cô run rẩy duỗi đầu lưỡi ra, bị anh ta một hơi ngậm lấy, tiếp đó anh ta mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi một lần lại một lần tiến vào nơi sâu nhất trong khoang miệng cô, hai tay mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực của cô, thỉnh thoảng vân vê phần đỉnh nhô cao. Cô giống như bị mê hoặc mà trầm luân, môi lưỡi và thân thể cùng anh ta điên cuồng quấn quýt. Anh ta thô bạo kéo cao váy của cô, gấp gáp không thể nhịn vuốt ve đùi cô.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô dùng sức đẩy anh ta ra, liêu xiêu lảo đảo cầm lấy điện thoại

"Vẫn còn tăng ca sao?" Giọng nói trong trẻo của Viên Soái kéo lý trí cô quay về.

"Ừm"

"Về sớm một chút, anh chờ em"

Cô ngắt điện thoại, cầm túi da lên, chạy ra ngoài. Anh ta nắm lấy cô, kéo vào trong lòng.

"Để em đi" Cô không nhìn anh ta, liều mạng vùng vẫy

"Chỉ một lúc thôi, thật, anh không làm gì em, chỉ một lúc thôi" Anh ta ôm cô, dùng sức siết cô vào người.

"Anh xem em là gì? Một Linda khác?" Cô nghẹn ngào, chặn trong lồng ngực anh ta

"Đừng suy nghĩ lung tung, em chính là em" Anh ta buông cô ra, nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại quần áo, đưa cô về nhà.

Xe dừng ở cửa nhà trọ, cô không chút do dự xuống xe, anh ta đuổi theo bước ra, "Hãy nghe anh nói, anh đã ly hôn rồi, cũng không có người khác, chỉ có em. Cho anh một cơ hội, chỉ một lần thôi"

Anh ta giống như cầu xin kéo tay cô. Cô nhìn anh ta không dời mắt, áo sơ mi của anh ta nhét lung tung trong quần, cài tay áo bạch kim bị cô kéo bám một nửa trên cổ tay áo. Anh ta không nên như thế này, anh ta sao có thể thảm hại như vậy. Cô nhớ kỹ bộ dáng của anh ta, hai mắt hơi hơi hướng lên trên, khóe mắt thấp thoáng đường vân, sống mũi cao thẳng, khóe môi nhếch, ba phần khôi ngô, bảy phân cương nghị, bộ vest thuần thủ công màu mực trên người anh ta luôn luôn phẳng phiu, ánh mắt anh ta vĩnh viễn kiên định, sắc bén. Anh ta là thần, thần làm sao có thể có biểu tình hoảng loạn như vậy?

Cô vươn tay xoa mặt anh ta, muốn xác định người đàn ông trước mặt này đến cùng có phải DU mà cô quen biết hay không. Tay cô chạm lên mặt anh ta, hai má ở trong lòng bàn tay cô thân mật vuốt ve.

Tầm mắt cô lướt qua bờ vai anh ta. Phía sau anh ta, Viên Soái đứng trên bậc thang nhà trọ, ngược sáng, không biết là đang nhìn bọn họ, hay là đang chăm chú nhìn màn đêm.