Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 34: Trax




“ Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng, 

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen 

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm 

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em” 

- Pu-skin- 

Khi ấy cô bé Đan chỉ mới 5 tuổi thôi. Vì vậy khi thấy bên cạnh nhà mình xuất hiện một người tóc vàng hoe, da trắng, mắt xanh đại dương thì cô bé đã hét toáng lên rồi chạy một mạch vào nhà khóc bù lu bù loa khiến ba và vú Hà được một phen hoảng hốt. Sau này họ vẫn thường mang chuyện này ra trêu cô bé. 

Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên và một lúc sau vú Hà trở vào cùng cậu bé ấy. Đan sợ hãi nấp sau lưng ba mình… 

Nhưng cậu ấy vẫn bước tới lễ phép chào ông Hà, rồi len lén đặt vào tay Đan cây kẹo đủ màu hình trái tim… 

Chỉ một cái kẹo mà Đan đã không sợ cậu ấy nữa!!! 

Từ ấy, trong cuộc sống của Đan, xuất hiện cái tên ấy rồi từ từ khắc sâu vào tận tâm khảm. 

Trax- người bạn, người anh trai thân thiết của cô. 

Tuổi thơ Đan là những ngày tung tăng thả diều trên cánh đồng cỏ trước nhà, là những lúc Trax đến lớp đón Đan về nhà. Cứ như thế cho đến một ngày… 

_ Anh phải đi! Angel của anh? 

_ Đi? Anh đi đâu? Anh sẽ về với Angel chứ?- Đan ngơ ngác 

_ Trở về Thụy Sĩ!- Giọng Trax trở nên xa xôi 

_ Sao anh phải đi? 

_ Ba anh xong việc ở đây rồi! Anh phải đi thôi! 

_ Không! Trax đừng đi! Anh đi, Đan chơi với ai?- Đan khóc nấc lên 

_ Angel, ngoan nào, đừng khóc!- Trax vỗ về 

_ Em sẽ nhớ anh lắm!- Đan vòng tay ôm lấy Trax 

_ Anh cũng vậy! Anh sẽ liên lạc với em!- Trax nhẹ vuốt toc Đan 

Rồi Trax đi thật, lần cuối cùng khi qua chào cả nhà Đan, Trax khẽ hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt thơ ngây ấy.. 

_ Tạm biệt! My angel!- Trax đeo vào tay Đan một sợi lắc bạc… 

Nhưng rồi cả hai vẫn mất liên lạc với nhau. Nhiều lần Đan bắt gặp hình ảnh của một người khá giống Trax trong những bộ phim đình đám, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đó là người bạn ấu thơ của mình… 

Cho tới một ngày mùa thu của hai năm trước, khi có một người ngoại quốc, rất điển trai, đội mũ sụp đứng trước nhà cô thì mọi việc mới rõ ràng. Đan như vỡ òa trong dòng cảm xúc khi người ấy đặt vào tay cô một chiếc lắc bạc như năm nào…. 

Là Trax! 

Trax của cô… 

…. 

Đan hơi trở mình, chợt cảm thấy êm ái lạ thường. Cô mở choàng mắt, nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn, tiện nghi và dễ chịu, tấm chăn nhẹ nhàng đắp qua người cô. Đan bước xuống giường, mở cửa bước ra. 

Trax đang chuẩn bị bữa tối! 

_ Sao anh không gọi em dậy? 

_ Em ngủ ngon quá! Em đói chưa?- Trax quay lại nhìn cô mỉm cười 

_ Không sao! Có cần em giúp gì không ạ? 

_ Thôi, em đi tắm đi rồi ăn tối! 

… 

Lát sau Đan trở ra thì mọi thứ đã sẵn sàng 

_ Ngon quá đấy! Anh tuyệt thật! Em thắc mắc sao đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái đấy! 

_ Thế em chịu không? 

_ Dạ? 

_ Bạn gái của anh?- Trax bật cười 

_ Ăn thôi! Đừng trêu em nữa! 

_ Bao giờ em đi làm? 

_ Tuần sau anh ạ! 

_ Tại sao em lại đến tận đây? Với tấm bằng ấy thì cái chức manager ở Việt Nam đâu phải chuyện khó? 

_ Em…- Đan ấp úng, đôi mắt bất ngờ trở nên xa xăm 

Trax chăm chú nhìn cô. Hai năm trước quay trở lại Việt Nam tìm Đan, anh đã nhìn thấy sự suy sụp này trong đáy mắt cô. Dù nụ cười của Đan có rạng rỡ bao nhiêu thì cũng chẳng thể làm mất đi nỗi hụt hẫng ấy. Qua ông Hà, Trax biết được nguyên nhân. Đôi khi cứ thấy Đan thẫn thờ hay khi trông thấy những giọt nước mắt lặng câm của Đan, anh chỉ muốn túm cổ tên con trai đã rời bỏ Angel của anh mà chỉ để lại vài dòng tin nhắn. Tại sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ lại cô gái ấy, cô gái là tất cả đối với Trax, là thánh nữ trong lòng anh… 

Đan vẫn ngẩn ngơ, chẳng hề biết Trax đã đến bên cạnh từ lúc nào. 

_ Đừng buồn nữa em!- Trax nắm lấy tay cô 

_ Em luôn nghĩ rằng anh ấy ở đây!- Đan lặng lẽ lên tiếng- Trax, em ngốc lắm phải không anh? 

Trax ôm Đan vào lòng. 

“ Phải, em ngốc lắm, thiên thần của anh! Anh phải làm gì cho em đây? Chắc gì con người đó còn nhớ đến em!” 

Tim anh nhói đau khi cảm thấy chiếc áo anh đang mặc dần ướt đẫm. Rồi Đan thiếp đi trong vòng tay anh… 

Trax lặng lẽ nhìn Đan, nhẹ vuốt tóc cô 

_ Chẳng lẽ em không biết là anh yêu em?