Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 2: Cướp Tiền Hay Cướp Sắc?




_______

Huỳnh Nhã Nhã đến phòng nhân sự nhận lương. May mà lúc này cũng là cuối tháng nên cũng được hơn 9 triệu đồng, đủ cho cô lăn lộn chuẩn bị tìm việc mới.

Từ khi rời khỏi văn phòng, lúc này trời cũng đã sụp tối. Cô theo trí nhớ của mình tìm đường về căn hộ đang ở.

Trước đó quen với việc được đưa đón bằng xe sang, quần áo trang sức từng kiện thật hào nhoáng, bây giờ rơi vào tình cảnh này làm cô cảm thấy thật xa lạ. Huỳnh Nhã Nhã bắt xe buýt về, trêи đường thờ thẩn, nhớ đến cái gì đó liền xuống trạm tại một công viên không quá xa nhà.

Cô bước vào cửa hàng tiện lợi, mua cho mình vài lon bia và vài món đồ ăn vặt rồi tìm một bệ ghế đá mà tận hưởng yên bình khi những ánh đèn đường vừa sáng lên.

Ah~ tuyệt thật. Khi trước lăn lộn trong giới giải trí, làm gì dễ dàng ra ngoài ngồi và ăn uống như thế này đâu. Thể nào cũng có antifan chạy đến chỉ chỉ trỏ trỏ, mai cô lại lên báo với cái tin "nữ diễn viên phản diện hàng đầu đang ngồi nhậu bơ vơ một mình tại công viên, trông vừa bần vừa khổ."

Ha. Hết dám nghĩ đến nữa.

Nốc một hơi bia, cô suy nghĩ tìm cách làm sao để kiếm tiền cho nhanh và ổn định nhất. Cô không có ý định một lần nữa bước chân lên sân khấu.

Cái thế giới đó tưởng chừng lộng lẫy, hoa lệ bao nhiêu, sự thật thì lại nhơ nhuốc, bẩn thiểu bấy nhiêu.

"Loạt xoạt..."

À? Tên điên nào đây?

Cô nhìn tên đàn ông lôi thôi, bẩn thỉu đang ngồi cạnh cô từ lúc nào đó, hắn đang bóc gói bánh mì sanwich của cô ra, xe từng miếng nhét vào miệng ăn như thể vốn là của hắn mua vậy. Chút tương dính lên ngón tay, hắn đưa tay lên ʍút̼ trông thật tự nhiên chưa kìa?

"..." Có nên đấm chết tên này không?

Hắn lia mắt nhìn cô trong hai giây, lại xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng nhai nhai.

"..." Thằng khốn này ăn của cô, còn không biết mở mồm ra xin xỏ hay cảm ơn một tiếng à?

Hắn ăn hết rồi, quay sang nhìn chằm chằm cô một hồi.

"Ờm, Tôi vẫn chưa no lắm..." Giọng nam trầm khàn phát ra từ miệng của tên khất cái thời hiện đại.

"..." Ừ, thì liên quan gì đến bố mày?

Hắn lại cầm lên một gói bánh mì lúa mạch Kinh Đô của cô, xé ra ăn thật tỉnh.

À? Thằng khốn này đang cướp à? Nên băm nhuyễn hay xắt lát đây?

Buồn bực đứng phắt dậy, cô mặc kệ hắn ăn, cầm lên túi xách và túi nilon còn lại một chai nước suối và hai lon bia chuẩn bị cuốc bộ về nhà. Đi một quãng, cô quay người lại nhìn tên đàn ông đang mò mẫm đi theo sau lưng cô từ nãy giờ.

"Anh là biến thái à?"

"... Không phải."

"Thế anh bám đuôi bà đây từ nãy đến giờ tính làm gì? Có biến thái nào tự nhận mình biến thái không? Muốn cướp đồ hay cướp sắc?" Huỳnh Nhã Nhã trừng mắt.

Hắn im lặng một hồi, bước lên tính cầm lấy tay cô. Cô nhíu mày lùi lại, tránh né bàn tay đó của hắn. "Tính làm gì?"

"... Tôi có thứ này trả cô. Trả cho hai gói bánh ban nãy." Hắn tiến lên, nhét vào tay cô một tấm thẻ. "Nhân tiện, có thể cho tôi đến nhà cô ở vài ngày không? Tôi hiện tại không còn nhà để về nữa..." Hắn cúi đầu nhìn chân.

Huỳnh Nhã Nhã ngờ vực, một lúc liền quyết định cầm thẻ bỏ chạy. Ai biết được tấm thẻ này có đính ấy yểm bùa phép gì? Chạy chừng nào hay chừng đó! Chạy ngay đi trước khi bị thôi miên!

Chạy cả buổi, cô dựa vào tường nhà dân ôm hông thở gấp, nãy giờ cũng khá lâu mà vẫn chưa bị dính bùa. Lẽ nào cái thẻ này không mang vấn đề? Lúc này cô nhìn lại nó, cũng chỉ là một cái thẻ ngân hàng thông thường, xanh xanh vàng vàng mà thôi. Cô nhét thẻ vào túi áo.

Chạy cũng lố đường về nhà quá rồi, Huỳnh Nhã Nhã thở thêm một hơi, quay người lại dự định trở về thì thật là giật cả mình cái con bố nhà mày! Thằng điên kia đang đứng cách cô có 2 mét thôi.

"Anh phi theo tôi đến đây đấy à?" Cô ôm ngực liếc hắn.

"Cô cầm thẻ của tôi." Khoanh tay, bày ra biểu tình khó hiểu

"Trả cho anh! Tôi không chứa chấp anh được. Có đứa con gái nào lại mang về nhà một thằng đàn ông lạ không?" Cô cũng khổ lắm chứ? Khi không tự nhiên có thêm 1 cục nợ to đùng theo bám riết không buông. Cô đưa thẻ ra trả hắn. Không chừng cái thẻ này còn là một cái thẻ trống không có tiền.

Anh ta đứng đó bất động, hồi lâu vẫn không có ý nhận lại thẻ.

Hắn: "Trong thẻ, có 300 triệu." Nhìn trời xa xăm.

"...?!" Để thở cái! Từ từ đã nào!

Cô rụt tay lại, trợn mắt nhìn cái thẻ trong tay, lại trợn lên nhìn tên đàn ông trông vừa bần vừa khổ vừa lôi thôi vừa xấu xí trước mặt.

300 triệu đối với cô trước kia cũng chỉ bằng casting cho một cái quảng cáo game, cũng chỉ bằng số tiền cần bỏ ra cho một đôi giày cao gót thôi. Nhưng hoàn cảnh thay đổi, lúc này 300 triệu đối với Huỳnh Nhã Nhã nghèo nàn này lại là một số tiền không nhỏ.

Trước đó, lương tháng đầy đủ của Huỳnh Nhã Nhã nghèo cán ở mức từ 10 - 12 triệu. Nhưng cuộc sống ở thành phố đang trêи đà phát triển lúc này thì có quá nhiều thứ cần chi tiêu. Hơn nữa cô ấy còn có một người mẹ và một người em trai.

Hàng tháng lấy được tiền lương, lại viết vài quyển sách để lấy thêm một chút nhuận bút vẫn là không đủ để cô ấy sống. Vì đâu phải ăn một mình được, cô ta còn phải gửi về cho mẹ cô ta 4 triệu mỗi tháng để giúp mẹ nuôi em, trang trải cuộc sống. Huỳnh Nhã Nhã suy nghĩ hồi lâu. Tên khất cái này trông như thế này, vù một cái đưa một cái thẻ, hẳn 300 triệu. Sao có thể? Quá phi logic!