Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 49: Tiểu Mễ hẹn hò ký. . .







Một thiếu nữ xinh đẹp dáng người cao gầy, đầu đội một cái mũ rộng vành, mình mặc bộ váy thu đông dài tay cao cổ được thiết kế bởi nhà thiết kế cao cấp nhất của Coach, phối với giày boot tán đinh, túi xách màu cam bằng nhung hình mặt mèo. Cách ăn mặc này cộng với làn da trắng nõn dị thường của nàng, tạo ra một cảm giác rất thần bí, giống như người mẫu trên sàn catwalk.

Chỉ là. . . bây giờ là mùa hè, cho nên. . .
Thấm Nhã lúc mới ra cửa cũng đã khuyên Quỷ hút máu đừng mặc "ấm áp" như vậy, kết quả tiểu quỷ kia không chịu nghe, liếm liếm miệng nói: "NGAO, con người mấy chị không phải buổi tối thích mặc nhiều quần áo vì sợ 'cảm lạnh' sao, ta cũng phải mặc nhiều quần áo để mặt trời không 'thiêu đốt' ta."
Thấm Nhã chẳng muốn nhiều lời với cái tên phi nhân loại này, nên để nàng tùy ýăn diện. Kết quả quỷ hút máusợmặt trời 'thiêu đốt' vẫn bị thời tiết mùa hè làm cho mất tinh thần, nhưng vừa nghe Thấm Nhã nói dẫn đi xem động vật hùng mạnh nhấtxong, quỷ hút máu liền khôi phục tinh thần, dắt tay Thấm Nhã đi: "Ngao ngao, không biết có thể ăn được hay không."
"Tiểu Mễ ~ không đượcăncon vật đó." Thấm Nhã sợ nóikhông rõ, tiểu quỷ này thật sự muốn nhào tới cắn người.
"Ah, là con hổ mà, có cái gì đâu." Y Nặc Mễ chen vào giữa đám trẻ con, nhìn con hổ bĩu môi.
Trực giác của động vật khác với loài người, Y Nặc Mễ vừa tới gần, lão hổ liền như nhận ra cái gì đó,oai phong lẫm liệt gầm lên một tiếng.
"GRÀO!"
"WOW!"
Tiếng gầm làmđám trẻ vây xem trở nên hứng thú, tiểu quỷ hút máu không hề đề phòng liền bị dọa lui về sau một bước. Cái tên vô lại chuyên dọa người này cũng có lúc bị hù dọa, nhìn thấy một mặt khác của nàng, Thấm Nhã buồn cười, không nhịn được che miệng bật cười.
NGAO, cười cười cười, tiểu quỷ hút máu mất hứng, ý xấu liền chạy lên não, nở một nụ cười tà ác. Con ngươi đột nhiên biến đỏ, hai mắt nhìn thẳng vào lão hổ, nhe răng nanh ------
"Gào!"
"Ô ô. . ." Lão hổ giây trước còn nhe răng giương oai, giây sau liền giống như cún con, cúp đuôirên ư ử chui vào trong sơn động giả.
Con hổ trốn mất, người xem thất vọng thở dài, chỉ có duy nhất tên quỷ hút máu đang dương dương tự đắc nhe răng nanh. Người khác buồn, nàng thì vui, lúc này liền nở nụ cười.
"Tiểu Mễ ~" Thấm Nhã bất đắc dĩ kêu tên tên Quỷ hút máu đã dọa hết mấy chú hổ chuồng bên chui vào sơn động.
"Hì hì, vui thật ~ hô, người ta còn chưa muốn đi mà." Y Nặc Mễ tay nắm chặt hàng rào không chịu đi.
"Chúng ta đi chơi trò khác." Thấm Nhã nhất quyết nắm lấy áo Y Nặc Mễ lôi đi.
===============
Thấm Nhã phát hiện Y Nặc Mễ đúng là không có duyên với động vật, dạo quanh vườn thú một vòng, đều dọa đến mức gà bay chó chạy. Thậm chí đến em bé cũng không thích. Hai người đang đi ven vệ đường rợp bóng cây, Thấm Nhã vô tình phát hiện một bông hoa nhỏ, màu sắc tươi đẹp làm cho người yêu thích cái đẹp như Thấm Nhã nổi nhu tình. Mỉm cười cúi xuống, cẩn thận chạm vào bông hoa hưởng thụmùi hương.
Thấm Nhã khi ấy nhìn vô cùng xinh đẹp, nừa khuôn mặt và nụ cười như được phác thảo từng nét, Y Nặc Mễ thấy tim mình đập thình thịch, cũng cúi người theo, trộm hôn lên một bên má của Thấm Nhã.
"Ah?"
"Tiểu Nhã Nhã chị thật đẹp." Y Nặc Mễ cười.
Thấm Nhã mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa lúc một phụ nữ tay dẫn theo một đứa bé khoảng 5, 6 tuổi đi tới. Hai người nhìn nhau rồi gật đầu coi như chào hỏi, sau đó dẫn đứa bé đi ngang qua Y Nặc Mễ -----
"Bụp!
"Bùm!"
Y Nặc Mễ giơ vuốt chọc nổ trái bóng bay của đứa bé.
Thấm Nhã thấy được vừa tức giận vừa buồn cười, giả vờ giận dữ mắng: "Hư đốn, em sao lại thích khi dễ người khác thế. . . sao. . .em thích âm thanh này?"
"NGAO ah~" ra sức gật đầu.
Thấm Nhã cười: "Em lại đây."
Hai người đi tới quầy bắn bóng bay. Thấm Nhã trả tiền rồi nhậnmột khẩu súng hơi từ người chủ quầy. Y Nặc Mễ cười cười hỏi: "Có thể làm vỡ hết tất cả mấy cái này sao?"
Chủ quầy cười phá lên, ngón tay chỉ chỉ mấy quả bóng: "Hai vị tiểu thư, bóng có thể bắn, nhưng sợ là kĩ năng bắn súng của cô không lợi hại như vậy. Không phải tôi đây khoác lác, nhưng bắn mấy trái bóng này còn khó hơn đánh người, từ ngày mở sạp này đến nay chưa ai có thể bắn nổ hết được. Chỉ cần một phát không trúng thì, thật ngại quá, phải buông súng rồi."
Nhìn hai cô gái mong manh yếu ớt, không thể xảy ra điềubất ngờ.
Y Nặc Mễ cầm súng lên "Bằng bằng" mười phát liền. Tiếng súng cùng tiếng bóng nổ liên tiếp nối nhau, làm cho Y Nặc Mễ rất vui, lại bắt đầu cười đến nhe răng híp mắt.
Chủ quầy đổ mồ hôi, một lần nữa đưa cho Y Nặc Mễ mười viên đạn.
Lại một lần cầm súng, một hồi càng quét, hàng loạt tiếng bóng nổ vang lên.
Chủ quầy cắn răng, đưa thêm đạn.
Quỷ hút máu cười càng ngày càng lớn, hưng phấn không thôi. Lại một hàng bóng bay nổ tung.
"Tiểu Mễ, thật không ngờ em bắn súng giỏi đến vậy." Thấm Nhã cũng không khỏi ngạc nhiên, chả lẽ cô nhóc này cái gì cũng biết.
"Ha ha! TIểu Nhã Nhã cũng thấy ta lợi hại a! Đừng có mà hâm mộ ta quá, ha ha!" Y Nặc Mễ một tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, một tay cầm lấy súng bắn liên tục, không trượt phát nào.
Lúc này chủ quầy mặt mày như đưa đám, một bên đưa đạn cho Y Nặc Mễ, một bên nhìn cô gái xinh đẹp này, ngồi bắn, xoay lưng bắn, nhắm mắt bán, tất cả đều trúngchính giữa trái bóng.
Quả bóng cuối cùng cũng bị bắn nát, tiểu quỷ hút máu cảm thấy thỏa lòng bỏ súng xuống, liếm liếm miệng: "NGAO ha ~ thật là vui! Ngươi thua rồi, đưa món cược quý nhất của ngươi ra."
Không nên đánh cược với quỷ hút máu, vì đây giống như là khế ước với ác ma, quỷ hút máu hiếu chiến sẽ kiên quyết giành chiến thắng cho bằng được.
Chủ quầy ngây ngô vẫn hồn nhiên không biết linh hồn mình đã gần như sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong tay Quỷ hút máu, chỉ biết đau lòng trách bản thân trước khi ra đường quên thấp nhang nên mới gặp phải "thần xui xẻo", hơi nghiến răng nói: "Cô bé, coi như cô lợi hại, toàn bộ quà của tôi đều là của cô đấy!"
Thấm Nhã hiểu rõ nhất cái tên Quỷ hút máu gian ác này, nhìn tiểu quỷ này đã biết nàng không có ý tốt. Bình thản nói với chủ quầy: "Chúng tôi không cần tất cả đồ của anh, chỉ cần chọn một món trong những món quà này là được rồi, Tiểu Mễ?"
"NGAO, được rồi." Y Nặc Mễ cũng rất biết lấy lòng người đẹp, thuận tay cầm lấy một con thỏ bông lông xù màu hồng phấn, "Cái này tặng chị."
Thấm Nhã cưng chiều nở nụ cười, nhéo nhéo má Y Nặc Mễ: "Cảm ơn. Em đứng dưới bóng cây kia đợi một lúc, tôi đi mua ít đồ."
Gào, cười thật là đẹp. Quỷ hút máu trong lòng vô cùng vui vẻ, thuận tay đem con thú bông "nhét" vào cái túi màu cam nhỏ bằng lòng bàn tay bên người.
==============
Thấm Nhã mua hai chai nước suối lạnh cho Quỷ hút máu hạ nhiệt, Quỷ hút máu không thích nắng và nóng, hôm nay thật sự là làm khó tiểu quỷ rồi. Thấm Nhã vốn cũng không phải là người hướng ngoại thích hoạt động ngoài trời, Y Nặc Mễ thế vậy mà lại mời cô đến nơi "kinh hỉ" này, cô cũng rất bất ngờ.
Nhưng cũng là vì Y Nặc Mễ mời, nên cô mới đến. Chỉ một ngày, nhưng Y Nặc Mễ vốn không quen tiếp xúc ánh nắng vẫn nhấtquyết cùng cô "hẹn hò" khiến cô thấy cảm động. Y Nặc Mễ tuy không phải con người, tư tưởng của nàng đa phần đều rất xấu xa, đối với người khác thì đúng thật sự là một ác ma, nhưng trong mắt cô, Y Nặc Mễ chỉ giống như một người yêu cô, tìm đủ trăm phương ngàn cách để làm cho cô gái mình yêu vui vẻ, vô cùng đơn thuần, nhưng lại là đơn thuầntà ác.
Thấm Nhã biết mình đã yêu Y Nặc Mễ. Tuy Y Nặc Mễ vẫn chưa nói lời yêu cô, thậm chí đến cái việc cơ bản nhất của nhân loại là yêu thì Quỷ hút máu cũng không hiểu rõ. Nhưng cô vẫn yêu nàng. Cô từ trước đến giờ luôn là người để sự thật chứng minh hết thảy, đến lúc cô phát hiện ra, cô tự nhiên sẽ thừa nhận.
Thử hỏi một cô gái, muốn cái gì nhất. Một người chỉ quan tâm đến mình, chỉ nhìn duy nhất một mình mình, mà hơn nữa người đó chính là người làm cho mình say mê. Y Nặc Mễ dùng một cách không thể nào tưởng tượng được xông vào thế giới của cô, mang đến cho cô những thứ này, không phải vậy sao? Hỏi làm sao cô không yêu nàng được.
Thấm Nhã đi tới chỗ bóng cây tìm Y Nặc Mễ, đi một vòng vẫn không thấy. Tìm cả buổi mới phát hiện tiểu ác ma nàyrất có thích thú đối với những quầy hàng trong quảng trường.
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trước quầy kem, khua chân múa tay chỉ chỉ vào những món kem bên trong tủ kính, sau đó lại nhìn vào cái túi nhỏ màu cam hình mặt mèo bên hông nàng.
"Muốn mưa ư meow"
"NGAO, mua."
"Chúng ta không có tiền."
"Gào, ta rất giàu nha!"
"Tiền của ngươi toan là chi phiếu, toàn cả trăm ngàn sao có thể mua kem được meow!" (kiểu cầm 500k đi mua viên kẹo 1k)
"Đã bảo ngươi đừng có suốt ngày hối ta kiếm nhiều tiền, ngươi xem đi, đến kem cũng không mua được. . ."
Y Nặc Mễ nuốt nước miếng.
Thấm Nhã bước tới nhìn, chau mày, bộ dạng giống như mẹ dắt con ra ngoài: "Em muốn ăn cái này?"
Lập tức hai người lớn nhỏ, một trên một dưới, bốn mắt ngấn nước mở to nhìn chằm chằm Thấm Nhã.
5 phút sau, tiểu quỷ hút máu rốt cuộc cũng hài lòng ngồi dưới bóng cây, có mỹ nhân làm bạn, liếm liếm kem lạnh làm cho nàng vui.
"Ăn ngon không?" Thấm Nhã cầm cây kem trong tay.Thật ra cô không thích đồ lạnh, nhưng hình như tiểu quỷ này rất thích. Lúc này đang hạnh phúc cười tủm tỉm liếm liếm thanh kem trên tay nàng.
"Tiểu Mễ Tiểu Mễ, cho ta ăn một miếng." Túi xách mặt mèo ở trước mặt công chúng không thể biến thành hình mèo, đành phải dùng truyền âm kêu to để nhắc chủ nhân đừng quên mình.
"Không cho." Dứt khoát từ chối.
Sau đó làm một dáng cười lương thiện vô hại quay sang Thấm Nhã: "Ừm, ăn rất ngon. Tiểu Nhã Nhã chị không thích sao?"
Thấm Nhã không đáp, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, nhàn nhạt nói: "Nếu em thích, của tôi cũng cho em."
"Tiểu Mễ Tiểu Mễ, ta cũng muốn ăn ah meow!" Túi mặt mèo ra sức tự cứu, từ thắt lưng Y Nặc Mễ nhất quyết há to miệng ra sức bò lên tay nàng.
Y Nặc Mễ ngẩn người nhìn chằm chằm vào nửa mặt tinh xảo xinh đẹp của Thấm Nhã, trong lòng lập tức nóng lên, cái cảm giác lành lạnh mềm mại của kem cũng giống như đôi môi Thấm Nhã, cái hương vị ngọt ngào, cũng giống như cánh môi của Thấm Nhã làm người ta mê muội. Y Nặc Mễ nhét cây kem trong tay vào người Orange, ôm lấy Thấm Nhã, đôi môi bị kem làm dịu lạnh lúc này đã yên ổn trên đôi môi mềm mại của Thấm Nhã ------
"Dù là cái gì, cũng không bằng mỹ vị của chị. . . thứ ta muốn thưởng thức. . .chỉ có chị."
Thấm Nhã ngẩng đầu, để mặc cho khí tức của Y Nặc Mễ chiếm lấy môi mình. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng cây, vài tia nắng chiếu xuống mặt cô, khóe miệng Thám Nhã khẽ cong lên. Nụ cười này, không rực rỡ, trái lại trong thời tiết nóng nực này lại giống như một khối băng cao ngạo mát lạnh.