Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 51: Nhu Mễ (gạo nếp) không đáng tin. . .





(Nhu Mễ là cách gọi đùa tên Nặc Mễ)

Tề Bộ và Trần Tĩnh lúc này cảm thấy quỷ hút máu cũng không có gì đáng sợ cả. Tuy đây là quỷ hút máu chính hiệu, người ta giải phẫu còn lẻn vào uống trộm máu, mang dụng cụ phẫu thuật làm đồ chơi, xem mạng người như cỏ rác, làm chuyện xấu không hề áy náy, cơ mà cũng chưa làm chuyện gì tày trời nên cũng có thể xem xét mà bỏ qua.
Cùng nhau "làm việc" ở bệnh viện một thời gian lâu như vậy nên hai người kia cũng thấy kẻ phi nhân loại này rất thú vị, hơn nữa Y Nặc Mễ rất nghe lời bác sĩ Tịch, hết lần này tới lần khác ngoan ngoãn để cô làm kiểm tra. Đến lúc này, cái hình tượng ác ma hút máu sức mạnh cường đại trong mắt bọn họ đã hoàn toàn mất hết.
Cơ mà, cô bé Quỷ hút máu này sẽ có vài ngày trong tháng sắc mặt đặc biệt tăm tối, trên người tỏa ra đầy khí chất tà ác; đôi mắt luôn đỏ, sắc mặt phiền muộn, mang theo vẻ khát máu, mà trên mặt bác sĩ Tịch lúc nào cũng hiện lên hai chữ đề phòng, luôn ép buộc Y Nặc Mễ cách xa cô ba bước. Giống như lúc này, Thấm Nhã đang làm việc trong phòng nghiên cứu, đem quỷ hút máu ngăn ở ngoài cửa. Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người nhìn Y Nặc Mễ bay tới đi lui trước cửa nửa tiếng, sau đó bất chấp xông vào.
Kết quả, bên trong chưa được nổi một phút ------
"Rầm ~!"
"NGAO ~"
Y Nặc Mễ biểu tình bất mãn từ trong phòng bay ra, trên mặt còn có một dấu ấn năm ngón đỏ tươi.
"PHỐC, Tiểu Mễ, em sao vậy, bác sĩ tịch chị ấy -----" Trần Tĩnh cố nén cười hỏi.
"NGAO, chị ấy đánh ta! Hôm nay là kỳ sinh lý của Tiểu Nhã Nhã."
"Kỳ sinh lý?" Bác sĩ Tịch cũng không phải là loại người vì kỳ sinh lý mà quá mẫn cảm hay ảnh hưởng đến công việc. Tịch nữ vương có thể trở thành nữ vương, là bởi vì cô 365 ngày trong bất kỳ tình huống nào đều công tác hoàn mỹ vô khuyết.
"Chỉ là kỳ sinh lý, cho nên yêu cầu này có gì quá phận đâu, Tiểu Nhã Nhã thật keo kiệt. . ." Quỷ hút máu rất bất mãn.
"Em yêu cầu gì với chị ấy?" Có thể làm cho bác sĩ Tịch tức giận như vậy.
Y Nặc Mễ nhe răng: "Dù sao mỗi tháng đều phải không công lãng phí một đống máu tươi ngon. Ta bất quá chỉ đề nghị chị ấy để ta liếm liếm một cái, đem máu cho ta ăn một lần."
NGAO, mỗi tháng đều lãng phí vô ích, rất tiếc biết không! Nhưng nàng lại không được đến gần chị ấy, muốn nàng mỗi tháng đúng ngày lại ngửi được hương thơm đồ ăn nhưng lại không thể nếm được, đúng là chuyện đau khổ muốn phát điên, tùy thời đều có thể làm cho quỷ hút máu điên cuồng, nàng sao chịu được!
"Ha ha!" Tề Bộ cười to, tay còn không ngừng đập đập vào tường. Chết cười hắn rồi, cái tên quỷ hút máu này thật sự đủ buồn nôn ah, phục nàng nghĩ ra được cái 'đề nghị' này, dám trước mặt bác sĩ Tịch yêu cầu việc này, chỉ bị đánh thôi là quá tốt với nàng rồi, ôi chết cười hắn!
NGAO, cười cười cười! Tiểu quỷ hút máu đói đến thất điên bát đảo, đột nhiên một ý nghĩ tà ác sáng lên trong đầu, vẻ mặt không ý tốt cười cười: "Ah, ăn không được chị ấy. . . Ta vẫn luôn cảm thấy máu của hai người cũng không tệ. . ."
"Tiểu, Tiểu Mễ, em không được a!"
"Đừng hút máu của bọn tôi, Tề Bộ. . ."
Đúng câu vui quá hóa buồn, sắc mặt hai người đại biến, trên người Y Nặc Mễ tỏa ra khí tức chết chóc làm cho Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người không tự chủ được ôm nhau ngồi núp trong góc tường.
"Đừng sợ. . . một chút cũng không đau. . . hai người sẽ không nhớ gì đâu. . ." Con ngươi màu đỏ vui vẻ híp lại, từng bước đi tới.
Lúc này cửa mở ra, Thấm Nhã mặc áo blouse trắng, chân giẫm giày cao gót, hai tay khoanh trước ngực đứng ngay cửa, giống như một nữ vương từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn mấy người, ngữ điệu lạnh như băng: "Không có chuyện gì làm sao."
Bầu không khí nguy hiểm hoàn toàn biến mất, thế như bầu không khí lạnh ngắt do Tịch nữ vương kéo đến cũng không phải chuyện chơi, Tề Bộ và Trần Tĩnh le lưỡi, nhanh chóng chuồn mất. Quỷ hút máu lúc đó cũng nhanh chóng thi triển thuật quấn thân, quấn lên người Thấm Nhã, bộ dạng gào khóc lộ răng mèo đòi ăn: "NGAO a, ta đói ~"
Đáp lại của Tịch nữ vương chính là, hai ngón tay nắm lấy một cái răng nanh, không chút khách khí đẩy ra. Sau đó nhanh chóng quay lại phòng nghiên cứu.
"Tiễu Nhã Nhã, hôm nay những đồ ăn ở trong này thật ít."
"NGAO, hôm nay trời thật nắng."
"Hắc hắc, hôm nay không có đồ ăn hiến máu."
Y Nặc Mễ nhắm mắt theo đuôi Thấm Nhã, Thấm Nhã cũng không để ý tới nàng, tự làm việc của mình. Y Nặc Mễ ở trước mặt cô quấn trái quấn phải, sau đó rốt cuộc chịu hết nổi sự vắng vẻ này, không nói không rằng, từ đằng sau ôm lấy người kia, chôn mặt sau lưng cô.
"Em cản trở tôi làm việc." - động tác trên tay Thấm Nhã vẫn không dừng, nhàn nhạt nói một câu.
"A ~ ta chỉ hôn chị thôi không làm cái gì khác." Y Nặc Mễ nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, cái cảm giác này thập phần không muốn rời xa.
Thấm Nhã lúc này mới cười nhẹ một cái, cầm lấy tay Y Nặc Mễ: "Em lại đây." Thấm Nhã lấy ra hai bịch máu đưa cho Y Nặc Mễ, tính ra cũng sắp lúc trăng tròn, khó trách tiểu quỷ này mấy ngày nay luôn đặc biệt mẫn cảm với hương vị máu.
Được cho ăn rồi, Y Nặc Mễ tủm tỉm cười nhận lấy bịch máu: "NGAO, Tiểu Nhã Nhã chị đối với ta thật tốt."
"E hèm, vậy em muốn báo đáp tôi thế nào đây." Thấm Nhã thuận miệng hỏi.
"Báo đáp?" Đó là cái gì, Quỷ hút máu liếm liếm miệng. Quỷ hút máu thiên tính ích kỷ cho nên hoàn toàn không có khái niệm ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Thấm Nhã vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng một cô gái luôn hướng đến việc muốn người yêu mình dỗ ngọt. Thái độ lần này của Y Nặc Mễ, thật ra cũng khiến Thấm Nhã có chút lưu tâm, "Tiểu Mễ, chẳng lẽ em. . ."
Chẳng lẽ Y Nặc Mễ chưa từng nghĩ đến việc hai người cùng một chỗ giúp nhau tương trợ, cùng nhau chịu trách nhiệm sao?
Quả thực Quỷ hút máu hiển nhiên không nghĩ đến việc này, nàng ngược lại nhớ đến chuyện khác ---- nhanh đến trăng tròn, nàng phải đưa Chu Duẫn Văn hai người kia ra ngoài kiếm ăn rồi.
===============
Cổng ra vào không gian ở trong cái trang viên sâu trong núi của Y Nặc Mễ. Tiểu quỷ hút máu lúc này đây đang ngồi nhàn nhã trên ghế salon, tay cầm một cái ly đế dài thưởng thức máu, khách của nàng ----- là hai Huyết tộc đều đang đói bụng đứng nhìn nàng. Thân là chủ nhà mà để cho khách chịu đói, còn mình thì vui vẻ ăn uống, không có chút nào gọi là ý tứ
Tiểu quỷ cười tủm tỉm vẫy vẫy hai cánh nhỏ: "Trang viên của ta ở trong không gian bị bẻ cong, Dracula không cảm nhận được, các ngươi cũng sẽ không ra được. Nơi đây ngẫu nhiên sẽ có con người xuất hiện, nếu như không có, các ngươi bắt chút lợn rừng nai hươu gì đấy gặm gặm đỡ a."
Chu Duẫn Văn hai người trầm mặc vài giây, Chu Duẫn Văn ngắn gọn nói: "Chúng ta muốn rời đi."
"Các ngươi không thể đi được." Y Nặc Mễ liếm liếm miệng.
"Tại sao? Chúng ta tự do." Huyết tộc là người tự do, đây là mục tiêu hướng tới của tất cả huyết tộc.
"Ngươi muốn rời đi? Vậy lúc ngươi rời đi cũng chính là lúc ước định của chúng ta chấm dứt." Y Nặc Mễ không để ý Chu Duẫn Văn, quay đầu hỏi Tiêu Quân.
"Chúng ta sẽ không rời đi. Người kia sức mạnh cường đại, chúng ta cần nàng che chở." Tiêu Quân nói với Chu Duẫn Văn.
"Tiêu Quân, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao, nàng căn bản là muốn giam lỏng chúng ta. Nàng cũng có tâm cơ của nàng, không chỉ là vì che chở!" Biểu lộ của Chu Duẫn Văn ngày càng u ám.
Chuyện giữa Tiêu Quân và Chu Duẫn Văn luôn không bình thường, ngày đó Tiêu Quân một mình rời khỏi, Chu Duẫn Văn vẫn luôn theo sau, Y Nặc Mễ và Tiêu Quân ở chung người ngoài nhìn vào đều thấy rất bình thường, nhưng trong mắt Chu Duẫn Văn thì thật sự là chuyên rất chướng mắt. Hơn nữa lúc này Tiêu Quân đều nghe theo Y Nặc Mễ, thậm chí còn nghĩ đến chuyện nhận che chở của Y Nặc Mễ, chuyện này làm trái tim Chu Duẫn Văn nhói lên.
Tiêu Quân nghe xong, yên lặng liếc nhìn Y Nặc Mễ. Ả sớm biết Y Nặc Mễ không phải là người đơn giản như vậy, cùng ác ma ước định không thể ngây thơ kỳ vọng ác ma sẽ không đùa giỡn tâm cơ. Bất quá ả có thể cảm nhận được Y Nặc Mễ cùng những Huyết tộc khác rất khác, Y Nặc Mễ không phải hoàn toàn lợi dụng ả.
Chỉ có Y Nặc Mễ lúc nào cũng coi mình là lãnh chúa. Dù sao Huyết tộc thiên tính tà ác, cũng không có một chút xấu hổ khi bị người khác chọc trúng tâm cơ. Sự hiện diện của Tiêu Quân là một chuyện rất phiền phức, nhưng nàng đã bị cuốn vào chuyện oán giữa Dracula và Tiêu Quân, vì vậy sự tồn tại của ả lại trở thành một loại nắm bắt. Chỉ cần một ngày hai kẻ đó còn tồn tại, Dracula sẽ không đem sự chú đặt lên người Thấm Nhã, còn bởi vì có nàng, Tiêu Quân và Dracula ba người ba sức mạnh cường đại ngăn trở, những huyết tộc khác thèm muốn Thánh Linh chi huyết cũng không dám mảy may đến thánh địa của nàng.
Hơn nữa câu chuyện đầy bi phẫn bị ép biến trở thành Huyết tộc của Tiêu Quân, Y Nặc Mễ cũng có chút tiếc thương, mà nàng làm thế này cũng không chịu thiệt thòi gì nên liền đáp ứng. Chỉ cần không người nào để ý đến đồ ăn của nàng là được, NGAO, Tiểu Nhã Nhã chỉ là đồ ăn của một mình nàng!
Thấm Nhã tại lúc Y Nặc Mễ chạy đi liền lái xe lên núi, lường trước tiểu quỷ nhớ tới hai người Chu Duẫn Văn nên mới đi tìm bọn họ. Quả nhiên không ngoài sở liệu, lúc Thấm Nhã đến, 3 Huyết tộc như đang đàm phán thương thảo gì đó.
"Tiểu Mễ, em lại khi dễ gì nữa rồi phải không?" Thấm Nhã cho rằng Tiểu ác ma nhà mình lại làm chuyện xấu.
"Không có khi dễ, NGAO, nàng để cho ta bảo hộ nàng, bản điện hạ với tư cách lãnh chúa đã đồng ý." Y Nặc Mễ kiêu ngạo, nhướng mày, vỗ vỗ cánh.
Tiêu Quân thấy Chu Duẫn Văn người trước giờ luôn ngoan ngoãn phục tùng ả lúc này lại không chút khách khí đi chỉ trích mình liền cảm thấy có chút không vui, mặt không biểu tình dứt khoát vứt áo ly khai nói: "Ta đã quyết định, đây là ước định giữa ta và điện hạ, ngươi nếu không muốn thì tự mình đi đi. Chu Duẫn Văn, ta không phải không có ngươi là không thể sống!"
Khí chất âm trầm của Chu Duẫn Văn cộng thêm ánh mắt của nàng càng toát ra vẻ u buồn, nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Thấm Nhã, trầm thấp cảnh báo: "Ngươi cho rằng đây sẽ không có việc gì ư, ngươi đối với điện ha. . . Huyết tộc đối sức mạnh luôn sùng bái không thôi, Tiêu Quân sẽ không chỉ dừng ở đây."
Thấm Nhã biểu lộ nhàn nhạt, không vì tình huống trước mắt và lời cảnh báo của Chu Duẫn Văn mà có nửa điểm biểu lộ khác thường. Nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn dâng lên một tia chua xót. Bảo hộ. . . Y Nặc Mễ không có tí khái niệm gì về việc phụ trách trong chuyện tình cảm, thế nhưng đối với Tiêu Quân lại có một phần phụ trách. Đây là nàng thân là Huyết tộc vinh dự cảm giác, tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thấm Nhã vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Đáng tiếc Quỷ hút máu hồn nhiên không nhận ra được nộ khí của Nữ vương đại nhân, ngược lại -------
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Y Nặc Mễ to mắt nhìn Thấm Nhã, thái độ lạnh băng, ánh mắt kiêu ngạo, tư thế cao cao tại thượng lại càng làm cho cô toát ra một vẻ đẹp thanh cao. Xinh đẹp dụ hoặc như vậy làm cho Y Nặc Mễ động tình không thôi, ôm Thấm Nhã vào trong lòng, tham lam xâm chiếm đôi môi xinh đẹp của cô: "Chỉ cho chị nghĩ tới ta. . . đẹp như vậy."
Môi của Thấm Nhã rất mềm, thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng khi hôn lên lại rất ngọt ngào và ấm áp, từ nụ hôn đầu, nàng đã biết rõ. . . lòng nàng đã say. . .