Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 36-37




36

Cách lần trước đổi chỗ ngồi đã hơn một tháng, lại đến lúc thay đổi chỗ ngồi cho tiết tự học buổi tối.
 
Tục ngữ nói hay lắm, phong thuỷ luân lưu chuyển.

 
 
Thù không phải không báo, chưa tới lúc mà thôi.
 
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
 
Lúc này, Thời Hạ ngồi ở vị trí gần hành lang, mà Thẩm Nhất Thành trở thành đứa cần đi ngang chỗ Thời Hạ.
 
Thời Hạ nghẹn lửa giận một ngày lúc này mới giảm bớt.
 
Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Thời Hạ, hai ta đổi chỗ đi.”
 
Thời Hạ nhìn cậu mỉm cười, nói hai chữ, “Không -- đổi.”
 
Thẩm Nhất Thành còn tưởng Thời Hạ muốn ngồi bên ngoài, sau đó ngăn cậu ở bên ngoài vào không được mới biết
 

Ui chao, cô gái nhỏ này đang trả thù cậu mà.
 
Thẩm Nhất Thành chống tay trái trên bàn Thời Hạ, khom lưng nghiêng đầu nhìn người giả vờ bình tĩnh đọc sách, “Thời Hạ, cậu xác định không cho tôi đi vào?”
 
Thời Hạ không có cảm xúc gì, “Ðường nào cũng đến La Mã, cũng không phải chỉ có một con đường này, không phải à?”
 

Thẩm Nhất Thành, “Đúng, cậu nói không sai, đường nào cũng đến La Mã, nhưng tôi chỉ muốn một con đường của cậu.”
 
Bên tai Thời Hạ đỏ ửng, tên nhóc như cậu nói những lời này mà mặt không đỏ tim không nhảy.
 
Nhưng Thời Hạ không nhận thua, “Ngại quá, đường này không thông, mời cậu tìm đường khác.”
 
Thẩm Nhất Thành chậc chậc hai tiếng, nhướng mày sáp lại gần Thời Hạ.
 
Thẩm Nhất Thành đứng ở lối đi nhỏ dựa vào bàn Thời Hạ, hai người vốn đứng gần, cậu vừa sáp lại, bả vai hai người càng gần nhau hơn, đầu của cậu ở ngay gò má cô, vừa xoay mặt là có thể chạm vào.
 
Tim của Thời Hạ nhảy dựng lên, cô trốn sang bên cạnh một chút nhỏ giọng nói, “Cậu làm gì vậy?”
 
Thẩm Nhất Thành thấy cô trốn một chút thì sáp lại bên cạnh cô một chút.
 
Hiện tại là tiết tự học buổi tối đầu tiên, trong phòng học có rất nhiều người đang nói chuyện ầm ĩ.
 
Không biết ai hô một câu, “Ui, anh Thành, làm gì thế?”
 
Người trong phòng học đều nhìn lại đây, nhìn thấy tư thế lúc này của Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ, những nam sinh đó ồn ào ‘À’ lên.
 
Mặt Thời Hạ hơi đỏ, từ mặt đến tai đều hồng lên, đặc biệt rõ ràng dưới ánh đèn.
 
Thẩm Nhất Thành không nhúc nhích, cứ tư thế này ngẩng đầu trừng mắt nhìn những nam sinh đang cười hi hi đó.
 
Thẩm Nhất Thành vỗ vỗ bả vai Thời Hạ, hất cằm ý bảo cô ngồi vào trong.
 
Thời Hạ cúi đầu ngồi xuống vị trí của Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành thuận thế ngồi ở vị trí của Thời Hạ.
 
Thời Hạ ném sách giáo khoa trên bàn cậu cho cậu, “Không biết xấu hổ.”
 
Lỗ tai Thẩm Nhất Thành đặc biệt thính, “Đây là kỹ năng cá nhân, cậu học không được đâu, nếu không cậu làm vẻ ‘không biết xấu hổ’ tôi xem thử?”
 
Thời Hạ hít một hơi thật sâu, nói với chính mình bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
 
Buổi tối tan học về nhà, vẫn là ba người như cũ.
 
Thời Hạ không nói lời nào, Thẩm Nhất Thành cũng không nói lời nào, Thịnh Thác Lý cảm thấy buồn rầu nên bắt đầu tự nói tự tiêu khiển.
 
Lúc sắp tách ra, Thịnh Thác Lý đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu quay đầu xe đứng bên cạnh Thẩm Nhất Thành, lớn tiếng hét to, “Anh Thành, không phải hôm nay cậu hỏi tôi ‘ngủ ngon’ có ý gì sao? Tôi hiểu rồi, ‘ngủ ngon’ nghĩa là ‘tớ yêu cậu yêu cậu’ đó!”
 
Thịnh Thác Lý nói xong lời này thì cảm thấy không khí quỷ dị hơn.
 
Ban đêm ngày mùa thu dưới đèn đường mờ nhạt, trên mặt đất có tầng lá rụng, khi bánh xe cán qua sẽ phát ra tiếng ‘xào xạc’ rất nhỏ.
 
Thẩm Nhất Thành nhịn không được hỏi một câu, “Có ý gì?”
 
“W-a-n-a-n, tớ yêu cậu yêu cậu!” Thịnh Thác Lý hận sắt không thành thép, “Sao cậu ngốc vậy?”
 
Thời Hạ đạp xe điện vốn nhanh hơn hai người một chút, nghe đối thoại của hai người thì tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, trong nháy mắt biến mất ở chỗ ngoặt.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn Thịnh Thác Lý, nâng một bàn tay vỗ vai cậu ta, “Tôi không biết nên cảm tạ cậu, hay nên đánh cậu một trận.”
 
Thịnh Thác Lý, “....”
 
Mạch não của học bá, cậu vĩnh viễn đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra.
 

Thời Hạ về dưới lầu mở cửa tầng hầm ngầm đẩy xe điện vào trong.
 
Cửa tầng hầm ngầm có ngạch cửa tương đối cao, khoảng thời gian trước, Thẩm Nhất Thành tìm một tấm ván gỗ đặt ở cửa để tiện cho xe điện ra vào.
 
Hôm nay không biết tấm ván gỗ này bị ai cầm đi, Thời Hạ đẩy hai lần cũng không đẩy được.
 
Thẩm Nhất Thành dừng xe đạp địa hình đi lên trước, duỗi tay cầm tay lái xe điện bên cạnh Thời Hạ.
 
Thuận tiện đặt tay Thời Hạ ở dưới.
 
Thời Hạ mím môi rút tay ra, lui về sau một bước.
 
Thẩm Nhất Thành đẩy mạnh xe điện, dừng xong xuôi, Thời Hạ cửa khóa rồi đi lên lầu.
 
Thẩm Nhất Thành đi theo sau.
 
Hành lang rất tối, Thời Hạ dùng chìa khóa chạm vào tay vịn cầu thang, đèn hành lang sáng lên.
 
Hai người đi đường không nói gì, chỉ trong chốc lát đèn lại tắt ngóm.
 
Cổ tay của Thời Hạ đột nhiên bị người ta nắm lấy, Thời Hạ dừng một chút, sau đó muốn rút tay ra.
 
Nhưng vẫn không rút được.
 
Hai người đứng ở hành lang, Thời Hạ đứng cao hơn Thẩm Nhất Thành hai bậc, gần như nhìn thẳng vào Thẩm Nhất Thành.
 
Ban đêm yên tĩnh, tiếng hít thở ngày càng nhanh của hai người đặc biệt rõ ràng.
 
Ngón cái của Thẩm Nhất Thành vuốt ve trên mu bàn tay Thời Hạ, sau đó nâng tay cô đưa đến mũi ngửi ngửi, “Hôm nay có hút thuốc à?”
 
Khoảng cách quá gần, xúc cảm cánh môi lướt qua da thịt tựa như ảo mộng, không phân rõ hiện thực hay cảnh trong mơ.
 
Thời Hạ nhúc nhích tay hai cái, dùng sức rút về giấu sau lưng, giọng nói khẽ run, “Đừng đổ oan cho tôi, hôm nay tôi không hút.”
 
Trong bóng đêm, Thẩm Nhất Thành nhíu mày có chút thất vọng.
 
Thời Hạ nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, móc chìa khóa mở cửa phòng, sau đó đóng cửa.
 
Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
 
Thẩm Nhất Thành đi theo sau lắc lư lên lầu, biểu cảm trên mặt tựa sung sướng, tựa u oán.
 
*
 
Loại ái muội này, một khi có bản chất tiến triển, vậy sẽ làm cho hai bên rơi vào một bầu không khí quỷ dị.
 
Trước kia không kiêng nể gì mà tiếp cận biến thành thật cẩn thận thăm dò.
 
Trước kia cãi nhau ầm ĩ không hề cố kỵ, hiện tại ngay cả nhìn nhau cũng phải nhanh chóng dời tầm mắt.
 
Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành ở trong bầu không khí như vậy hai tuần.
 
Hôm thứ Bảy, Lý Hoàn gọi điện thoại hẹn Thời Hạ đi ra ngoài chơi, địa điểm là quán cà phê bên cạnh trung tâm thương mại.
 
Thời Hạ đi đến chỗ mới phát hiện còn có Thẩm Nhất Thành, Bồng Dương và Thịnh Thác Lý.
 

Bọn họ mướn một phòng, trong phòng có một ghế sô pha lớn và một ghế sô pha dành cho hai người.
 
Lý Hoàn và Bồng Dương ngồi trên sô pha, hai người hận không thể dán vào nhau nên chiếm vị trí rất nhỏ, Thịnh Thác Lý nửa nằm bên cạnh Bồng Dương.
 
Thẩm Nhất Thành ngồi chính giữa sô pha hai người đặt chân dài trên bàn, cả người lười biếng.
 
Ngược lại Thời Hạ không do dự đi đến bên cạnh Thẩm Nhất Thành, nhấc chân đá đá chân cậu ý bảo cậu nhường một chút.
 
Thẩm Nhất Thành xê mông mình ra cho có, nhưng thật ra không nhường được bao nhiêu chỗ cả.
 
“Ngồi trên đùi đi, phiền phức như vậy làm gì.” Bồng Dương vừa xào bài vừa cười trêu ghẹo.
 
Thời Hạ nghe vậy thì trừng mắt với Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành mới ngồi dậy ngồi sang bên cạnh, nhường chỗ cho Thời Hạ.
 
Thời Hạ cởi áo khoác ngồi bên cạnh cậu.
 
Thẩm Nhất Thành quen kề sát cổ cô ngửi ngửi.
 
Gần đây Thời Hạ cai thuốc rất lo lắng, cái mũi của Thẩm Nhất Thành không khác gì mũi chó, hơn nữa trông cô đặc biệt nghiêm.
 
Thời Gia Hoan cai thuốc nên trong nhà không có thuốc lá, Thời Hạ cả ngày ở bên Thẩm Nhất Thành, cặp sách túi tiền gì đó, Thẩm Nhất Thành đều kiểm tra, cô căn bản không có cơ hội giấu.
 
Hai ngày trước, Thẩm Nhất Thành ngẫu nhiên đại phát từ bi còn để cô hút một điếu để giảm bớt khó chịu, nhưng càng về sau, Thẩm Nhất Thành trông cô càng nghiêm, một điếu cũng không cho hút.
 
Mắt thấy Bồng Dương lấy thuốc ngậm ở miệng đang tìm bật lửa khắp nơi, Thẩm Nhất Thành khom người rút điếu thuốc trong miệng cậu ném vào thùng rác, “Hôm nay không được hút thuốc.”
 
Bồng Dương không hiểu gì cả, “Vì sao?”
 
“Cậu lo nhiều vậy.” Thẩm Nhất Thành dựa vào sô pha, mở rộng cánh tay đặt ở sô pha, thưởng thức đuôi ngựa Thời Hạ trên ngón tay.
 
Thời Hạ hất mu bàn tay cậu vài cái cũng không hất ra, sau đó mặc kệ cậu.
 
Lý Hoàn ở bên tai Bồng Dương nói vài câu, Bồng Dương khinh thường nói thầm một câu, “Người phụ nữ của cậu cai thuốc có liên quan gì đến tôi?”
 
Người phục vụ gõ cửa đi vào đưa đồ bọn họ gọi trước đó.
 
“Thời Hạ, cậu còn chưa gọi món mà, cậu muốn uống gì?” Lý Hoàn hỏi cô.
 
Thịnh Thác Lý đưa menu trong tầm tay cậu cho Thời Hạ, Thời Hạ nhận rồi lật lật, “Giữa trưa tôi còn chưa ăn cơm, tôi gọi món gì đó lót bụng trước.”
 
Lúc này là hai giờ chiều, Thẩm Nhất Thành bọn họ đã ăn trưa rồi, Thời Hạ ăn sáng trễ, buổi trưa không đói bụng nên không ăn.
 
“Tôi muốn một ly nước chanh, một phần cơm bò xào ớt chuông đi.”
 
Đám Bồng Dương nhàn rỗi túm tụm đánh bài, Thời Hạ ăn cơm, Lý Hoàn không có hứng thú gì, cho nên ba người bọn Thẩm Nhất Thành bắt đầu chơi đấu địa chủ.

37

Trong phòng, Thịnh Thác Lý cực kỳ đắc ý ném bài lên bàn, “Ba con giống nhau với một đôi, ba con xì với hai con năm nè, áp đảo ba con sáu với hai con bốn của cậu.”
 

Bồng Dương lập tức mỉm cười gõ chai bia lên bàn, cụng chai với Thịnh Thác Lý, “Lần này, Thẩm Nhất Thành còn không thua.” 

 

Bồng Dương và Thịnh Thác Lý là người thường, Thẩm Nhất Thành là địa chủ bị thách đấu.
 

Bồng Dương và Thịnh Thác Lý chơi bài không theo lẽ thường, mặc kệ ai là người thường ai là địa chủ, mục đích lớn nhất là muốn Thẩm Nhất Thành thua.
 

Thời Hạ đang ăn cơm, nghe vậy thì nhìn nhìn bài trong tay Thẩm Nhất Thành, không khỏi lắc đầu với Bồng Dương và Thịnh Thác Lý.
 

Bồng Dương sửng sốt, “Trong tay cậu ta còn gì”
 

Thẩm Nhất Thành nhếch môi cười, rút bốn lá bài ném lên bàn.
 

“Đậu mè, bốn con hai của cậu từ đâu tới vậy?” Thịnh Thác Lý nổi điên, “Bồng Dương, không phải trong tay cậu có con hai hả?”
 

“Lúc nào trong tay tôi có hai?” Bồng Dương trừng mắt.
 

Thịnh Thác Lý, “Vậy cậu vừa làm mặt quỷ với tôi nói có con hai làm gì?”

 

Bồng Dương, “Đó là tôi so ‘bài’ với cậu”. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
 

Thịnh Thác Lý, “……”
 

Thời Hạ, “……”
 

Lý Hoàn vỗ một cái lên đầu Bồng Dương, “Có phải anh bị ngu không?”
 

Bồng Dương nắm tay Lý Hoàn kéo cô vào ngực, “Em nói xem có phải em ít bị ăn đòn không? Ừm?”
 

Thịnh Thác Lý lạnh nhạt nhìn hai người, “Khoe ân ái có thể cút ra chỗ khác không?”
 

“Đừng nóng mà, trong tay Thẩm Nhất Thành còn bài.” Bồng Dương xoa xoa tóc Lý Hoàn.
 

“Anh Thành, cậu mau ra bài đi.” Thịnh Thác Lý thăm dò sang phía tay của Thẩm Nhất Thành, muốn nhìn xem trong tay cậu ta còn bao nhiêu lá bài, nhưng bài trong tay Thẩm Nhất Thành xếp vào nhau nên nhìn không rõ.
 

Thẩm Nhất Thành nhếch chân mày, trực tiếp cầm chai bia uống nửa chai, sau đó ném lên bàn hai lá mười.
 

Thịnh Thác Lý oán hận ném lá bài cuối cùng trong tay, “Mẹ nó chứ, thua nữa rồi.”
 

“Thẩm Nhất Thành, có phải đầu óc cậu có bệnh không?” Thời Hạ nhịn không được lên tiếng.
 

Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu nói gì?”
 

Vẻ mặt của Thời Hạ phức tạp vô cùng nói với Thịnh Thác Lý, “Trong tay cậu ta còn bài.”
 

“Gì?” Thịnh Thác Lý không tin.
 

Bồng Dương vui vẻ rút hai lá ném xuống, “Thẩm Nhất Thành, cậu cũng có hôm nay, ha ha ha ha ha…”
 

Thời Hạ nhéo vào eo Thẩm Nhất Thành, rõ ràng trong tay cậu ta có ba lá mười, cậu cố tình ra hai lá, có phải uống rượu nhiều quá hay không, uống đến mức đầu óc hỏng luôn.
 

Thẩm Nhất Thành để mặc cô nhéo, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, đưa lá bài cuối trong tay cho Thời Hạ, “Tới đây, chứng kiến thời khắc kỳ tích tới đi.”
 

Sau khi Bồng Dương ra bài thì nhíu mày, “Lại đi thế nào nữa?”
 

“Đi theo người lớn nhất.” Thẩm Nhất Thành đi sau Bồng Dương, Bồng Dương đi xong thì đến lượt Thẩm Nhất Thành ra bài.
 

Bồng Dương ra một tấm Đại Vương.
 

Nếu Thẩm Nhất Thành hết bài, lá cuối cùng trong tay Thịnh Thác Lý là lá Tiểu Vương, cậu ta cũng muốn đi cũng không đi được.
 

Bồng Dương có chút do dự cầm bài trong tay bài. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
 

Thịnh Thác Lý, “Cậu đi đi.”
 

Bồng Dương sờ chóp mũi nhỏ giọng nói, “Trong tay tôi lớn nhất là chín…”
 

Thịnh Thác Lý vung tay lên, “Cậu vừa ra hai con mười, trong tay lớn nhất là mười, cậu ra chín, cậu ta chắc chắn không đi được.”
 

Nhìn Bồng Dương ra một lá chín, biểu cảm trên mặt Thời Hạ thật sự muôn màu muôn vẻ đến mức nói không nên lời.
 

Thẩm Nhất Thành tới gần cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Thế nào? Có bội phục anh Thành của em chưa?”
 

Thời Hạ chậm rãi đặt một lá mười cuối cùng lên bàn, “Lần này hết thật nè.”
 

Thịnh Thác Lý và Bồng Dương nhìn thấy bài trên bàn thì trực tiếp nổ tung.
 

“Thẩm Nhất Thành, cậu có bệnh hả, sao vừa rồi không ra ba lá mười chung với nhau?”
 

Trên mặt Thẩm Nhất Thành treo nụ cười đắc ý mà không mất lễ phép, “Bởi vì tôi thích xem dáng vẻ hiện tại của các cậu, dáng vẻ của mấy tên thua cuộc.”
 

Thời Hạ bất đắc dĩ, loại người như Thẩm Nhất Thành đặt ở cổ đại định sẵn không làm anh hùng được, chỉ có thể làm gian hùng thôi.
 

Vì thế Bồng Dương và Thịnh Thác Lý uống một chai bia.
 

“Tới đây, lại lần nữa, tôi cũng không tin hôm nay không đẩy cậu ngã được.” Thịnh Thác Lý không cam lòng đập bàn.
 

Thẩm Nhất Thành thắng một buổi trưa, Bồng Dương và Thẩm Nhất Thành ngẫu nhiên là nông dân thì còn có thể thắng được một ván, còn lại là Thịnh Thác Lý thua cả một buổi trưa.
 

Thẩm Nhất Thành xua tay, “Không chơi nữa, quá không có tính khiêu chiến, lãng phí thời gian của tôi.”
 

Thịnh Thác Lý “Tôi tức rồi đó…”
 

Bồng Dương, “Xử cậu ta đi……”
 

Thời Hạ vội đứng lên tránh ra, “Hai người cố lên!”

 

……

 

Mấy người ở quán cà phê ồn ào quậy đến giờ cơm chiều còn chưa đã thèm.
 

Thịnh Thác Lý đề nghị đi hát karaoke, vì thế mọi người lại đi ktv với nhau.
 

Vừa đi vào cửa ktv đã trùng hợp gặp Mạc Mạt và mặt hai nữ sinh khác.
 

Thịnh Thác Lý từ trước đến nay đều tùy tiện còn nhiệt tình, đều là bạn học chung lớp, trong đó Mạc Mạt vẫn là bạn bè tốt của Thời Hạ, vì thế mới mời các cô đi chung.
 

Mạc Mạt nhìn Thẩm Nhất Thành, chần chờ một chút thì đồng ý. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
 

Một đám người muốn bao một phòng lớn, Thẩm Nhất Thành đi cuối cùng đột nhiên vịn eo Thời Hạ, Thời Hạ quay đầu nhìn cậu, cậu hơi cúi người nhẹ giọng nói bên tai cô, “Có chút chóng mặt, đi ra ngoài hóng gió với tôi đi.”
 

Buổi chiều lúc đánh bài và buổi tối lúc ăn cơm Thẩm Nhất Thành đều uống bia, hơn nữa buổi chiều ba người có chút điên cuồng, mấy chai bia rỗng lên tới hơn mười chai.
 

Thời Hạ đỡ cậu cánh tay đi ở ngoài ktv, lúc này đã là buổi tối, buổi tối ngày thu càng ngày càng tới sớm hơn, ven đường có rất nhiều người bán hàng rong bán thức ăn, các loại hương vị đồ ăn bay bay trong không khí.
 

Thẩm Nhất Thành nghiêng người dựa vào cây cột bên ngoài ktv, chân dài gập lại, mắt nhìn Thời Hạ cách cậu hai mét, “Làm gì cách tôi xa như vậy?”
 

Thời Hạ dựa vào một cây cột khác, giọng nói nhàn nhạt, “Cách cậu gần, sợ bạn gái cậu ghen.”
 

“Bạn gái?” Đôi mắt của Thẩm Nhất Thành lập loè một chút, ho nhẹ một tiếng, “Sao cậu biết tôi có bạn gái?”
 

Thời Hạ, “Nghe người khác nói.”
 

Thẩm Nhất Thành, “Nghe ai nói?”
 

Thời Hạ, “Nghe ai nói rất quan trọng à?”
 

Thẩm Nhất Thành hiếm khi chột dạ sờ sờ chóp mũi, “Vậy cũng đúng.”
 

Thời Hạ xoay người nhìn cậu, “Vậy cậu thật sự có bạn gái à?”
 

Trong phòng ktv đang phát bài《 Bởi Vì Tình Yêu 》của Trần Dịch Tấn và Vương Phi, Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành mối người chiếm một cây cột bên ngoài ktv, cứ như vậy đứng đối diện nhau.
 

Màn hình bên ngoài ktv nhấp nháy màu của đèn neon, ánh đèn đánh vào người khác làm biểu cảm trên mặt họ không thấy rõ.
 

Thẩm Nhất Thành gật đầu, “Đúng, tôi có bạn gái rồi.”
 

Thời Hạ dừng một chút, nhịn không được cúi đầu mím môi, sau đó mỉm cười.
 

Thẩm Nhất Thành chờ cô hỏi câu bạn gái cậu là ai, lại thấy Thời Hạ xoay người đi vào ktv.
 

Thẩm Nhất Thành sửng sốt đứng tại chỗ, biết người khác có bạn gái, chẳng lẽ không nên lễ phép hỏi một câu ‘người đó là ai’ sao?
 

Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành một trước một sau đi vào phòng, Bồng Dương đang quỷ khóc sói gào ở bên trong hát 《 Đến Chết Vẫn Muốn Yêu 》, Lý Hoàn nghe giọng hát của cậu thì trực tiếp che lỗ tai.

 

Ánh đèn trong phòng có chút tối, một cái sô pha, hai cái sô pha dành cho hai người, người ngồi đầy sô pha, một mình Thịnh Thác Lý ngồi trên sô pha dành cho hai người, Mạc Mạt ngồi trên một cái sô pha khác dành cho hai người.
 

Thời Hạ dừng bước chân một chút, đi đến bên cạnh Mạc Mạt rồi ngồi xuống.
 

Thẩm Nhất Thành đi theo sau, nhìn lướt qua thì cau mày đi đến bên cạnh Thịnh Thác Lý ngồi xuống, thuận tiện gác một chân lên.
 

Bồng Dương hát xong, Thịnh Thác Lý vội nhảy lên giành micro trong tay Bồng Dương, bấm đến bài cậu ta muốn hát.
 

Ngoài ý muốn, giọng hát của Thịnh Thác Lý rất êm tai không lệch nhịp, một bài 《 Sau Ngày Mai 》 bị cậu hát thành tình ý miên man.
 

Thẩm Nhất Thành gác một chân lên bàn, cậu uống hết ngụm này đến ngụm khác chai bia nắm trong tay, đôi mắt lại nhìn người ngồi ở sô pha đối diện cách một cái bàn.
 

Ánh mắt của Thẩm Nhất Thành lộ liễu như vậy, không hề che giấu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
 

Thời Hạ nghe Thịnh Thác Lý hát, mắt nhìn lên màn hình bỗng nhiên đờ ra.
 

Có phải khi yêu một người sẽ không băn khoăn ngày mai ra sao không
Non xanh nước biếc cũng chẳng đẹp bằng em
Nắm tay em đi đến cuối cùng
Làm sao để quay đầu lại trong giây phút này
 

Thời Hạ nhớ rõ khi bài hát này mới ra, cô tuần hoàn nghe lại bài hát này hơn một tuần, qua nhiều năm như vậy, nghĩ đến tâm trạng lúc ấy lại có rất nhiều cảm xúc.
 

Thịnh Thác Lý hát ba bài liên tiếp, Bồng Dương không nghe nổi nữa nên đập bàn, “Cậu để người khác hát hai bài được không? Còn nhiều mỹ nữ như vậy ở đây mà, cậu một mình chiếm cái micro có vui không?”
 

Thịnh Thác Lý bất đắc dĩ đưa micro trong tay, “Tới đây tới đây, ai hát? Ai hát?”
 

Hai cô bé đi cùng Mạc Mạt ngượng ngùng lắc đầu, micro đưa tới trước mặt Mạc Mạt, Mạc Mạt đón lấy nó.
 

“Vừa rồi cậu chọn bài 《 Mái Nhà 》 đúng chứ?” Thịnh Thác Lý bấm bài hát cho cô.
 

“Đúng vậy.” Mạc Mạt lập tức đứng lên đi đến trước mặt Thẩm Nhất Thành, đưa một cái micro đến trước mặt cậu, “Thẩm Nhất Thành, 《 Mái Nhà 》 là bài hai người hát, cậu biết hát chứ? Không thì tớ và cậu hát chung nhé?”
 

Bài hát còn chưa bấm lên, mấy người đang nói chuyện không nói nữa, trong phòng lập tức yên tĩnh.
 

Trước mặt Thẩm Nhất Thành có ba chai bia rỗng, hơn nữa buổi chiều uống bia đúng là có vài phần say.
 

Lúc này ngước mắt nhìn Mạc Mạt, đôi mắt đen dưới ánh đèn ngũ sắc mang theo một chút mờ mịt.
 

Tim của Mạc Mạt vốn đập nhanh, lúc này càng kịch liệt gia tốc, lòng bàn tay thấm một lớp mồ hôi.
 

“Ngũ âm của Thẩm Nhất Thành không đủ, cậu ấy không biết hát.” Lý Hoàn đột nhiên xen vào.
 

Mạc Mạt dường như không nghe Lý Hoàn nói gì, cứ như vậy nhìn Thẩm Nhất Thành, tay cứ đưa micro ở đó.
 

Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn Thời Hạ ung dung ngồi ở đối diện, duỗi tay nhận micro, sau đó đứng lên.
 

Sắc mặt Lý Hoàn biến đổi, không nhịn được nói, “Thẩm Nhất Thành”
 

Thẩm Nhất Thành đứng lên có chút chóng mặt, bước chân lảo đảo một chút, đỡ quầy bar nhỏ bên cạnh mới đứng vững nhìn Mạc Mạt, “Nếu không tôi hát đoạn đầu trước, cậu đợi chút hát tiếp nhé?”
 

Mạc Mạt sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đây, Thẩm Nhất Thành đã lướt qua cô đi đến bên cạnh Thịnh Thác Lý, đá đá chân cậu ta, “Chọn cho tôi một bài 《 Đếm Ngược Về Năm Thì Nhận Lời Anh Nhé 》, cho các cậu nghe một chút giọng hát của học bá.”