Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 39




Hòa Vi biết đây là hiện tượng sinh lý bình thường của nam giới, đặt ở ngày thường cô cũng có thể lý giải.

Nhưng  lúc này người nọ đang ôm lấy cô từ phía sau, chỗ hưng phấn kia vô cùng đường hoàng mà đặt trên đùi cô, trong nháy mắt cảm giác vui sướng khi tra nam bị ngược yếu ớt hơn phân nửa, Hòa Vi không tiếng động gập chân lên, bình ổn hô hấp, điều chỉnh giọng nói của mình ra nghe thật vững vàng như bình thường  “… Khá tốt.”

Đây là nói thật.

Tuy rằng sau khi tỉnh lại có chút di chứng của việc uống nhiều rượu, nhưng ngược lại giấc ngủ bởi vì say rượu mà ngủ càng sâu hơn.

Yến Hoài “Ừ.” một tiếng, “Nhưng anh ngủ không tốt lắm.”

Hòa Vi cảm giác được đầu ngón tay anh nhẹ cử động, theo eo cô trượt xuống, sau đó đem chân cô vừa mới gập lên đè ép trở về.

Lực đạo anh không mạnh, nhưng tư thế này, Hòa Vi căn bản không có cơ hội phản kháng.

Bên tai Hòa Vi nóng lên, khẩn trương quá độ ngược lại bình tĩnh hơn, cô không dám lộn xộn, chỉ dùng giọng nói gượng gạo hỏi anh, “Vì sao anh lại ở trên giường của em?”

“Em xác định đây là giường của em?”

Hòa Vi: “…”

Lúc này cô mới phản ứng lại, đôi mắt mở ra nhìn quanh bốn phía.

Màu lam và màu trắng đơn giản mà thâm trầm.

Hòa Vi đương nhiên nhận được đây là nhà của ai, cô nhíu mi, đặt câu hỏi nhưng thập phần nắm chắc câu trả lời, “Sao em lại ở nhà anh?”

“Tối hôm qua em ngủ rồi.”

“Không phải anh nói sẽ đánh thức em sao?”

“Ngủ quá sâu.” thanh âm người đàn ông rất thấp, còn mang theo chút khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, “Không muốn gọi em.”

Hòa Vi không nói nữa.

Cô biết lúc này, càng lộn xộn, nơi đó của đàn ông sẽ càng hưng phấn, cho nên cô đợi đến thập phần quy củ, chờ tự nó hạ hỏa.

Nhưng Yến Hoài cố tình không để cô như ý nguyện, vùi mặt vào cổ cô nhẹ nhàng hít một hơi, “Ngủ tiếp thêm đi, anh gọi người mang quần áo của em đến.”

Da thịt phía sau cổ Hòa Vi mẫn cảm, hô hấp ấm áp rơi xuống, cô không tự giác rụt lại, “Em muốn rời giường…”

Lần này Yến Hoài không ngăn nữa, tay gác ở trên đùi cô cũng dùng lực.

Hòa Vi lập tức đẩy tay anh ra ngồi dậy.

Bụng cô có chút đau, lần này kinh nguyệt hẳn là sẽ nhanh chóng tới.

Hòa Vi sợ làm bẩn giường của Yến Hoài, vội xốc chăn lên vọt vào WC.

Đây chắc là phòng ngủ chính của Yến Hoài, bố cục cùng trang trí không giống với căn phòng cho khách mà lúc trước cô ngủ lại.

Phòng tắm lớn hơn nhiều, trên tường có ba mặt đều nạm đầy gương, gạch dưới sàn nhà cùng màu trên tường đều là thuần sắc trắng, Hòa Vi đứng ở bên trong, thấy vô số hình ảnh của bản thân.

Lúc này cô mới chú ý tới quần áo trên người mình, chỉ có một chiếc áo sơmi nam, cổ áo cũng cài hai cúc, cặp đùi trắng bóng chỉ bị che non nửa, cẳng chân trơn bóng, xuống chút nữa, chân đang dẫm lên một đôi dép lê màu đen.

Xem chừng cũng là của Yến Hoài.

Hòa Vi đối với chính mình ở bốn phương tám hướng trong gương, càng muốn khóc.

Cô nhớ rõ lần trước tới nhà Yến Hoài, trong nhà anh không có người khác… Cho nên quần áo trên người cô, chỉ có thể là anh đổi.

Hòa Vi nâng cánh tay lên ngửi ngửi, mùi rượu đã bay sạch sẽ, chỉ còn lại mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Xong rồi.

Anh còn giúp cô tắm luôn rồi.

Gương mặt Hòa Vi từ hồng chuyển sang trắng, sau đó lại từ trắng chuyển về hồng, cô có chút bực bội mà túm mái tóc dài, quấn một đoạn trên đầu ngón tay, cứ ngốc nghếch đứng nửa phút, thẳng đến khi bụng nhỏ lại lần nữa truyền đến một cơn đau, cô mới nhớ tới chính sự.

Qủa nhiên là dì cả tới thăm.

Hòa Vi yếu đuối, mỗi lần đến không nhiều lắm, nhưng luôn có hai ngày đau đến chết đi sống lại.

Cô rụt rụt ngón chân, che bụng nhỏ đi ra cửa toilet, thò đầu qua gọi người bên ngoài cửa: “Yến Hoài…”

Yến Hoài đang dựa vào đầu giường gọi điện thoại, trên người anh chỉ khoác một chiếc áo ngủ, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn.

Hòa Vi chớp chớp mắt, “…Em cái kia tới.”

Yến Hoài nhìn chằm chằm cô nửa giây, cằm nhẹ nâng ý bảo cô đi vào, quay đầu lại nói với đầu kia điện thoại vài câu, sau đó ngắt điện thoại.

Hòa Vi ở trong toilet không muốn đi ra ngoài.

Bởi vì hiện tại cô không tiện đi lại khắp nơi, thứ hai là cô không muốn đi ra ngoài đối mặt với trường hợp xấu hổ tối hôm qua.

Bồn cầu lạnh lẽo không thể ngồi xuống, thậm chí Hòa Vi còn không dám dựa vào tường, cô đứng thẳng tắp, mở vòi nước ra, chờ nước chuyển sang ấm mới giặt sạch khăn tay.

Mới vừa giặt xong, cửa đã bị người gõ, giọng nói đàn ông truyền đến, “Hòa Vi?”

Hòa Vi ừ một tiếng, kéo khăn tay,  đặt bên cạnh tầm tay sau đó mới mở cửa cho anh.

Hiện tại cô còn hai cái đùi trống không,  cho nên chỉ mở non nửa cửa, Hòa Vi dấu một nửa thân mình ở phía sau cánh cửa, giương mắt hỏi anh: “Anh tối hôm qua…”

Yến Hoài rũ mắt nhìn cô.

Anh cũng không tránh, tầm mắt một đường từ cổ áo cô đi xuống, cuối cùng dừng lại trên ngón chân đang cuộn vào nhau, “Đi lên giường.”

Hòa Vi cự tuyệt rất nhanh và lưu loát, “Em không đi.”

Nếu ở nhà cô thì tốt rồi, khăn trải giường bẩn cũng không có việc gì.

Nhưng nhà Yến Hoài lại khác.

Hòa Vi nhíu mày, “Em ở trong toilet chờ một lúc.”

Yến Hoài cũng nhíu mày theo.

Hai người cùng nhăn mi nhưng sắc mặt hoàn toàn không giống nhau, một người yếu đuối một người lạnh nhạt, Yến Hoài biết cơ thể Hòa Vi không tốt, thấy cô không chịu nghe lời, ngữ khí đều nhạt đi không ít, “Tự đi, hoặc anh ôm em.”

Anh giương mắt, “Bảo bối, em chọn đi.”

Hòa Vi: “…”

Cái nào cô cũng không muốn chọn, nhưng cũng biết nếu không nghe theo ý anh khẳng định anh sẽ mạnh mẽ mà chọn cái thứ hai giúp cô.

Hòa Vi rất thức thời mà di chuyển lên phía trước, mở cửa đi ra ngoài, chính mình chủ động lên giường.

Kinh nguyệt của cô không nhiều, nhưng ở trên giường người khác vẫn không dám lộn xộn, thành thật ôm chăn ngồi ở trên giường, trơ mắt nhìn Yến Hoài không hề e dè mà cởi áo ngủ trước mặt cô.

Hòa Vi vội vàng dời tầm mắt.

Thanh âm kéo tủ quần áo vang lên.

Hòa Vi sờ sờ cúc áo sơ mi thứ nhất trên người mình, không nhịn được hỏi một câu, “Quần áo là anh giúp em đổi sao?”

Động tác mặc quần áo của Yến Hoài không tạm dừng một chút nào, “Không phải.”

“Cũng không phải anh giúp em tắm?”

“Ừ.”

Tuy rằng Yến Hoài rất muốn giúp cô tắm rửa thay quần áo, nhưng cũng biết giờ không phải thời điểm thích hợp.

Anh khẳng định không thể khống chế được.

Nhưng tối hôm qua Hòa Vi uống say rồi ngủ, thời cơ tương đối lớn.

Lần đầu tiên của bọn họ, ít nhất anh muốn cô phải tỉnh táo, sau đó khắc sâu ấn tượng, tốt nhất là có thể nhớ suốt đời.

Yến Hoài thắt xong từng cúc áo, thời điểm đeo caravat, anh nghe thấy tiếng Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khóe miệng anh khẽ cong, không nói chuyện.

Tính.

Để cô cao hứng mấy ngày vậy.

-

Khi dì đưa quần áo tới gõ cửa, Hòa Vi mới biết được biệt thự có người làm ở.

Là một đôi vợ chồng họ Hàn tuổi đã trung niên, hình như là họ hàng xa của mẹ Yến Hoài, lớn tuổi không có việc làm liền tới đây giúp đỡ.

Sau khi Hòa Vi thay xong quần áo, dì Hàn đã chuẩn bị tốt cơm sáng.

Trước kia hai vợ chồng họ chăm sóc cho mẹ con Yến Hoài, mười mấy năm tình cảm, hơn nữa hai người lại không có con cái gì, nên đối xử với Yến Hoài giống như con ruột vậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều rất cẩn thận tỉ mỉ.

Dì Hàn vừa hiếu khách lại nhiệt tình, lúc đầu Hòa Vi còn có chút ngượng ngùng, sau khi nói chuyện phiếm cùng dì mới thả lỏng không ít.

Ăn cơm sáng xong, dì Hàn hiển nhiên đã coi cô trở thành nữ chủ nhân tương lai của biệt thự, giải thích bố cục biệt thự cho cô, lại có chuyện gì cũng kể với cô.

Chỉ thiếu mỗi việc gọi Hòa Vi một tiếng “Thiếu phu nhân ”thôi.

Toàn bộ thời gian dùng cơm Hòa Vi cũng chưa dám nhìn về phía đối diện.

Yến Hoài rất bận, hơn mười phút mà đã nhận hai cuộc điện thoại, cơm cũng không thấy ăn mấy miếng, thấy Hòa Vi buông đũa, anh liền cầm lấy áo khoác tây trang đứng dậy, “Anh đưa em đến công ty.”

Hòa Vi muốn đi Hoa Ảnh truyền thông ký hợp đồng.

Cô cũng đứng dậy theo.

Giám đốc công ty đưa nghệ sĩ đi ký hợp đồng… Bị người ta nhìn thấy không chừng truyền thành cái dạng gì.

Yến Hoài hình như cũng nghĩ đến điểm này, ấn đường anh hơi nhíu, quay đầu nhìn về phía Hòa Vi, “Tự mình đi được không?”

Hòa Vi không nhịn được cong khóe môi.

Cô gật đầu, “Em gọi xe là được mà.”

Hai người ở Quan Hải Uyển đường ai nấy đi.

Hòa Vi đi sớm hơn mười phút, khi tới cao ốc Hoa Ảnh, vừa đúng tám giờ.

Chưa tới thời gian làm việc.

Hòa Vi không vội vã đi vào, cô tìm cửa hàng trà sữa mua một ly sữa bò ấm, ôm ở trong tay thời điểm ra ngoài lại đưa mắt nhìn di động.

Thời gian vẫn còn sớm.

Hệ thống nhắc nhở nói: “Ký chủ, hiện tại Yến Thần cũng ở Hoa Ảnh.”

Hòa Vi kinh ngạc, “Điềm Điềm, hiện tại ngươi nâng cấp như vậy sao, có thể nói trước hành trình của Yến Thần cho tôi?”

Hệ thống: “…Anh ta ở trong phạm vi 1000 mét, là tôi có thể cảm giác được.”

Hòa Vi gật đầu, rất là vui mừng.

Cô đại khái biết được hôm nay Yến Thần tới làm gì.

Mấy ngày hôm trước anh ta mới nói với Yến Hoài đưa một người mẫu tiến vào Hoa Ảnh, nói không chừng hôm nay cũng là vì người này mà đến.

Hòa Vi lại hỏi hệ thống, “Tối hôm qua anh ta thật sự bị người… cái kia?”

Hệ thống: “Mong ký chủ không cần nghi ngờ năng lực của tôi!”

“…”

Hệ thống nói tiếp: “Tối hôm qua anh ta uống nhiều quá, cho nên đầu óc không tỉnh táo cùng một người đàn ông đi thuê phòng…”

Thanh âm của nó càng ngày càng nhỏ, lại nói lắp: “Kết quả người đàn ông kia quá, quá mạnh.”

Hòa Vi không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười.

Cô không tiếp tục nói chuyện cùng hệ thống, sau khi uống xong một ly sữa bò thời gian cũng không sai biệt lắm, cô sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, Hòa Vi tô một lớp son môi, sau đó bước vào đại sảnh công ty Hoa Ảnh.

Hôm nay ký hợp đồng với nghệ sĩ không chỉ có một mình cô.

Bốn nữ hai nam, ngoại trừ Hòa Vi, tất cả đều ở trong giới có chút danh tiếng.

Quá trình ký hợp đồng chính thức khá phức tạp, vài người đi theo phụ trách ký hợp đồng cùng giám đốc chạy đông chạy tây một vòng lớn, cuối cùng hợp đồng mới hoàn toàn có hiệu lực.

Kế tiếp chính là chờ người đại diện lại đây chọn nghệ sĩ mà mình muốn đi cùng.

Hòa Vi ngồi ở trong văn phòng đợi một lát, lúc đi toilet, vừa lúc gặp phải Yến Thần mới ra khỏi thang máy.

Sắc mặt anh ta không được tốt, tư thế đi đường cũng có chút vấn đề.

Khóe miệng Hòa Vi lại cong lên, thật sự không nhịn được, khẽ ngân nga một điệu nhạc.

Giây tiếp theo, Yến Thần nghe thấy chính bạn gái cũ dịu dàng, xinh đẹp động lòng người của mình xướng một câu: “Hoa cúc tàn khắp nơi đau thương, nụ cười của chàng đã ố vàng.”