Nương Nương Khang

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người ngồi cạnh nhau, buổi trưa mặt trời vô cùng chói chang, chiếu lên người khiến cả hai đều hoa mắt váng đầu. Đặc biệt là bây giờ hai người không chỉ nóng bên ngoài, trong lòng cũng bị những tâm sự khác nhau dùng khí thế hừng hực chiên nướng tâm hồn, đầu họ không ngừng nóng lên do bị phiền não khó nhịn.

Lý Trình Tú đột nhiên xoay người lại, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi cũng sẽ làm chuyện đó với bạn gái sao?”

Những lời này nói không đầu không đuôi, hơn nữa quang cảnh và thời điểm cũng không phù hợp lắm, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ không liên quan lắm, nhưng  Thiệu Quần nhưng cảm thấy, mình nghe hiểu được ý cậu.

Hắn cố làm ra vẻ ung dung nhún nhún vai, cũng không biết thế nào, liền tránh nặng tìm nhẹ trả lời, “Dù sao bây giờ còn chưa có nữ nhân nào đủ để khiến cho tiểu gia thích làm.”

Lý Trình Tú “Ha” một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới.

Thiệu Quần đột nhiên đụng đụng bả vai cậu, Lý Trình Tú ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nồng đạm ý cười của hắn.

” Này, cái cô mới vừa rồi ý, có đẹp mắt không?”

Lý Trình Tú sắc mặt có chút hồng.

Hắn nhéo mặt cậu một cái, “Anh làm sao lại có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy chứ, nói cái gì cũng đỏ mặt, da mặt của anh so với da sủi cảo còn mỏng hơn.”



Lý Trình Tú bày tỏ, “Xem, xem mấy cái đó, không tốt lắm đâu.”

“ Có đứa con trai nào đến tuổi chúng ta chưa xem qua mấy cái phim ảnh bậy bạ như vậy đâu, chẳng lẽ anh định khi nào sống trong lòng đất rồi mới xem à.”

Lý Trình Tú bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

“Ai, anh cảm thấy, cô kia, nhìn có được hay không?”

Lý Trình Tú vừa hồi tưởng lại đoạn hình ảnh trong ti vi lật tức cảm thấy choáng đầu nóng mắt, cũng không dám nhìn Thiệu Quần nữa.

Thiệu Quần đột nhiên nắm tay mò tới trên đáy quần cậu, úp mở nói nói, “Nơi này của cậu, có cảm giác gì không?”

Lý Trình Tú đầu óc ông ông vài tiếng, lập tức hất tay Thiệu Quần ra, hốt hoảng đem người lui về phía sau.

Thiệu Quần nhìn tay mình, sửng sốt một chút, ngay sau đó liền thẹn quá thành giận, “Anh giả bộ cái gì nha, anh nếu không có phản ứng gì, anh chính là thái giám!”

Lý Trình Tú ủy khuất nói, “Tôi mới không phải thái giám.”

Thiệu Quần giơ tay về phía cậu, “Đến!”

Lý Trình Tú do dự nhìn hắn một cái, dịch dịch qua.

Thiệu Quần nâng cằm cậu, lại bắt đầu khinh thường nói, “Coi như anh không phải thái giám thì anh so với thái giám còn một cô gái hơn, ngay cả một cái phim heo cũng không dám nhìn.”

Lý Trình Tú gấp gáp đến mức  chóp mũi đều đỏ bừng, cậu buồn nhất chính là nghe người khác nói cậu ẻo lả, cậu còn chưa kịp học làm sao cho giống một người đàn ông để mà đối nhân xử thế, đã bị người ta dán cái nhãn hiệu này lên người.

Cậu nhất định là ngây người cùng Thiệu Quần lâu quá, liền quên Thiệu Quần xem thường điểm này của cậu biết bao, ngay cả che dấu cũng không thèm làm, bắt cậu phải đối diện với chuyện khiến cậu xấu hổ, để cho cậu xấu hổ không dứt, “Cậu, cậu đừng nói như vậy.”

Thiệu Quần lắc lắc cằm cậu, “Tôi nói sai hay gì? Anh căn bản cũng không giống đàn ông, tôi cảm thấy hôm nay cái cô trong ti vi kia, không đẹp bằng anh.”

Lời vừa nói ra, hai người đều ngẩn ra tại chỗ.

Đầu óc Thiệu Quần liền nổ ầm một trận, không hiểu mình tại sao lại đem suy nghĩ trong lòng tuôn ra. Lúc này nên xấu hổ, rốt cuộc là Lý Trình Tú hay là mình đây?

Lý Trình Tú vừa tức vừa buồn, mặt xanh xanh đỏ đỏ một trận, xấu hổ trợn mắt nhìn hắn, không có chút khí thế nào kêu lên, “Cậu khốn kiếp, cậu, cậu khốn kiếp...”

Thiệu Quần nhanh chóng rút tay về, nhìn mắt Lý Trình Tú tức giận đến đỏ bừng, đục ngầu nhìn hắn, trong lòng cũng có chút hối hận, liền sờ mái tóc mềm mại của cậu, “Được rồi được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói bậy bạ thôi, anh đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”

Lý Trình Tú né tránh tay hắn, nghiêng đầu không nhìn hắn, bĩu môi đầy phiền muộn.

Thiệu Quần cầm ngón tay cuốn cuốn mái tóc cậu, nhẹ giọng nói, “Anh đừng nhỏ nhen như vậy, tôi thực sự không ý tứ gì khác mà, tôi chính là nói thật, anh quả thật so với cô kia đẹp mắt hơn.”

Lý Trình Tú phẫn hận nghiêng đầu trừng hắn.

Thiệu Quần nhìn nhìn vẻ ngoài đáng thương, chiếc mũi nhỏ khịt khịt  cùng với đôi mắt nhỏ bực bội của cậu, liền không nhịn được muốn cười, hai ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt trơn mịn của cậu, giễu cợt nói, “Anh nhìn anh xem, miệng chu lên có khi còn treo được hai cân thịt heo đấy.”

Lý Trình Tú một bên trừng hắn một bên gạt tay hắn ra.

Thiệu Quần bắt lấy tay cậu, hai mắt lấp lánh, sâu lắng nhìn cậu chăm chú.

Lý Trình Tú đột nhiên nín thở, hai trong mắt thông suốt yên lặng nhìn hắn.

Hai người đối mặt hồi lâu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tựa như hô hấp chỉ cần hơi nặng một chút, sẽ đánh vỡ bầu không khí vi diệu này.

Buổi trưa đó quả thật là quá nóng, nóng tới mức khiến người ta mơ mơ màng màng, cho tới rất nhiều năm sau, khi hai người nhớ lại, đều vẫn không chắc chắn được, ban đầu rốt cuộc là ai chủ động trước nữa.

Khi bốn phiến môi run rẩy chạm vào nhau, họ ngay lập tức bị nhấn chìm bởi sự cấm kị và sức nóng ngọt ngào, để lại một khoảng trống trong tâm trí họ.

Cảm giác mềm mại và ấm áp này thật khiến cho người ta say mê, khiến cho người ta ngay cả đường về cũng quên mất, ai cũng không dám động đậy loạn một chút, rất sợ đây chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, vừa đụng vào sẽ nát tan. Chẳng qua là nhẹ nhàng, thận trọng dán môi, nhắm mắt lại thông qua một miếng da nhỏ mà hấp thu sự ấm áp của đối phương.

Hai người cũng quá mức chuyên chú, dù chỉ có thể nhẹ nhàng đụng chạm, cái loại ngọt ngào đó  cũng khiến người ta thỏa mãn, giống như người say, đến nỗi họ không nhận ra rằng mộng đẹp rồi cuối cùng cũng sẽ phải tỉnh, hơn nữa giấc mộng này cũng rất ngắn, thoáng một cái đã trôi qua.

Cánh cửa tầng thượng bị mở ra, hai đứa con nít chỉ lo mê mệt trong sự ngọt ngào đó, ai cũng không nghe được động tĩnh, cho đến khi nghe thấy một tiếng mắng không thể tin tiếng được, hai người mới thức tỉnh.

Quay đầu nhìn lại, Lý Văn Tốn cùng ba người kia đều đã ngây người đứng ở cửa, thuốc lá trong tay Đại Lệ  cũng rơi xuống đất, mặt đầy vẻ kinh sợ.

Thiệu Quần chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đẩy Lý Trình Tú ra, đứng lên từ mặt đất.

Lý Trình Tú dùng khuỷu tay cố định lại bản thân, ngẩng đầu nhìn lên, lúc ấy biểu tình trên mặt Thiệu Quần, hắn cả đời cũng sẽ không bao giờ quên.

Biểu tình kia là người vừa ở trong mộng tỉnh lại, như lâm phải đại địch.

“Đ*t mẹ... Đây là, đây là cái chuyện gì chứ, đ*t mẹ...”, ba người kia đều khiếp sợ tới mức nói không ra lời.

Thiệu Quần sắc mặt tái xanh, hai chân đang đứng cũng không ngừng run rẩy, hồi tưởng mình mới vừa làm cái gì, cả người đều sợ đến mức mồ hôi lạnh rơi đầy cả người.

Lý Văn Tốn tiến lên một bước hung hăng nắm lấy cánh tay hắn, “Mày mẹ nó là sao hả, Thiệu Quần, mày mẹ nó là sao vậy!”

Thiệu Quần quay đầu nhìn Lý Trình Tú mặt đang không chút máu nhìn mình, chỉ cảm thấy cậu lúc này thật là yếu đuối, không có nửa điểm khiến người ta cảm thấy đáng thương, ngược lại khiến người khác nhức mắt chịu không được, “Tao, tao không biết, tao, tao không phải, không phải đồng tính luyến ái... Tao không phải.”

Tiểu Thăng vẫn rất ít nói chuyện đột nhiên vọt qua, xách cổ Lý Trình Tú đem hắn đẩy đến bức tường, lạnh nhạt nói, “Mày dĩ nhiên không phải, cái con quỷ nhỏ này mới là đồng tính luyến ái. Mày nói đi có phải là mày câu dẫn Thiệu Quần hay không.”

Câu dẫn...

Trong đầu Lý Trình Tú đơn giản không tiêu hóa nổi từ như vậy.

Đại Lệ mắng, “Chúng ta trước đây nói thế nào,  nó quả nhiên là đồng tính luyến ái, con bà nó, thật là độc ác mà. A Văn mày nói đúng, mấy thứ đồ chơi này chính là thích quyến rũ nam nhân, Thiệu Quần chẳng qua là đối xử với nó tốt hơn một chút, nó liền... Mẹ kiếp, hôm nay tao phải đánh chết nó.” Đại Lệ xông lên giáng một cái bạt tai khiến cho Lý Trình Tú lăn vòng trên đất.

Tiểu Thăng kéo Đại Lệ một cái, “Được rồi, mày đánh nó có khác gì đánh phụ nữ không, chúng ta không thể đánh chết người.”

Lý Trình Tú che che gò má cay cay, ánh mắt trong trẻo không chớp một lần nhìn chằm chằm Thiệu Quần, không ngừng thấy hắn liên tục chột dạ cúi đầu xuống.

Lý Văn Tốn một cước đạp bả vai cậu, mắng, “Mày cái đồ ẻo lả đáng chết, con quỷ nửa người nửa thú thối tha, cho mày chút mặt mày liền nhảy lên trời cao, mày dám câu dẫn anh em tao à, mày có biết xấu hổ hay không hả?”

Đại Lệ cũng phụ họa nói, “Thứ đồ chơi này cũng quá độc ác, nhìn nó xem có nơi nào giống nam nhân không, mày nói xem bên dưới của nó rốt cuộc có vật kia hay không.”

Lý Văn Tốn ác ý cười một tiếng, “Ai biết được, nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Lý Trình Tú hoảng sợ nhìn bọn họ, “Các người...”

Đại Lệ nhào tới, động thủ chuẩn bị cởi quần cậu.

Lý Trình Tú thét một tiếng, sợ hãi co lại không ngừng vào tường, không nhịn được bi thương kêu lên, “Thiệu Quần, Thiệu...”

Tiểu Thăng chau mày, đi lên giáng một cái bạt tay vào mặt cậu, ép cậu nuốt lời cầu xin vào bụng, cảnh cáo nói, “Không cho phép kêu tên hắn, Thiệu Quần không giống mày, kêu tên hắn, mày xứng sao?”

Trên mặt Thiệu Quần lộ ra vẻ giằng co, trong mắt đều là một mảnh máu đỏ, có một người đang bị đám đông vây đánh tại chỗ, gắt gao nhìn hắn.

Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần thờ ơ, trong lòng nháy mắt liền lạnh băng, nước mắt rất nhanh liền đong đầy trên mặt. Cậu không ngừng rúc vào trong góc, vừa kinh vừa sợ nhìn bốn nam sinh trước mắt. Họ cao hơn cậu, khỏe hơn cậu, hơn nữa còn đang dùng một biểu tình thống hận và chán ghét nhìn cậu, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu lại gần cậu.

Từ đầu đến cuối cậu không hiểu rốt cuộc thì mình đã làm gì sai. Hết thảy đều đang rất tốt, làm sao vừa mới đảo mắt một cái đã thành như vậy nhé.

Cậu không câu dẫn Thiệu Quần, cái gì gọi là câu dẫn, cái gì gọi là câu dẫn cơ?

Cậu không phải đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái là cái gì, những người này rốt cuộc là đang nói chuyện gì vậy.

Thiệu Quần níu mấy người vẫn còn muốn động thủ lại, thấp giọng nói, “Đi thôi, đủ rồi, đi thôi.”

Lý Văn Tốn vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái, sửa sang lại quần áo, đứng thẳng người lên.

Thiệu Quần cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Lý Trình Tú một lần nào, liều mạng muốn đem tiếng khóc nhỏ vụn của cậu nặn ra khỏi lỗ tai, quay đầu bước đi.

Đại Lệ “Phi ” một tiếng,  phun ra một bãi nước miếng, khinh bỉ nhìn cậu một cái, xoay người đi theo sau lưng Thiệu Quần.

Tiểu Thăng chỉ chỉ chóp mũi Lý Trình Tú, cảnh cáo nói, “Chuyện ngày hôm nay, nếu như mày dám làm lộ ra một chút, hoặc dám bêu xấu Thiệu Quần nửa câu, tao liền kêu người đánh mày đến không ăn nổi cơm!”

Lý Trình Tú cả người đều run rẩy, mặt đầy lệ, nhìn bóng lưng bọn họ, rốt cuộc không cam lòng nhỏ giọng nói, “Tôi không có câu dẫn cậu, tôi không phải đồng tính luyến ái.”

Thiệu Quần nhịn lại nhịn, rốt cuộc quay đầu lại, liếc nhìn thấy  khuôn mặt mơ hồ đầy nước mắt, trong lòng liền bỗng nhiên có chút xúc động, hắn cơ hồ là chạy trốn khỏi cái sân thượng có rất nhiều kỷ niệm này.

Lý Trình Tú mắt thấy bóng người bọn họ biến mất ở cầu thang, ôm đầu thất thanh khóc lớn.

Mấy quyền mấy đá kia, tựa hồ cũng không đủ cho bọn họ hết giận.

Thiệu Quần từ ngày đó trở đi, vẫn luôn cúp học ở nhà, không chịu đi ra.

Lý Văn Tốn cùng Đại Lệ làm gì cũng không thoải mái, liền xúi giục người trong lớp Lý Trình Tú khắp nơi gây khó dễ cho cậu, khiến cho cuộc sống ở trường học của cậu càng ngày càng khó khăn.

Sách của cậu, bàn học, bài thi, vở bài tập, đều bị viết  đầy lời nguyền rủ và mắng chửi, giờ học thì có người công khai ở sau lưng cậu cầm phấn viết ném cậu, thầy cũng thờ ơ.

Mấy câu từ khó nghe kia rất nhanh liền truyền đi cho cả trường, cậu từ một tên yếu đuối, ẻo lả, thăng tiến thành loại yêu ma vô sỉ đáng ghét đồng tính luyến ái, mặc dù khi đó không có mấy người thật sự hiểu được cái gì gọi là đồng tính luyến ái, nhưng chuyện này đã đủ cho bọn họ gây khó dễ cậu. Mỗi ngày đi học đều đã trở thành khốc hình, dù là lúc đi đến trường cậu cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ, khiến cho cậu ở trường học không cách nào tập trung học tập.

Chỉ ngắn ngủn ba, bốn ngày, nhưng lại dài gần bằng một năm.

Một ngày nọ, trong lúc tan học, cậu nhận được một tờ giấy do bạn học đưa.

Mở ra nhìn một cái, ký tên vậy mà lại là Thiệu Quần, muốn cậu hôm nay sau khi tan học chờ hắn trong phòng học, hắn muốn gặp cậu.

Lý Trình Tú cắn răng siết chặt tờ giấy, trong lòng phiên giang đảo hải, do dự không quyết.

Không biết từ lúc nào, cậu đối với Thiệu Quần có một loại lệ thuộc, cho tới tận bây giờ, trong lòng cậu vẫn còn đang len lén hy vọng xa vời rằng Thiệu Quần có thể tới cứu hắn. Nhưng Thiệu Quần ngày đó thật sự quá lạnh lùng, quả thực khiến cho lòng cậu nguội lạnh, cậu cũng không biết, rốt cuộc mình có nên đi gặp Thiệu Quần hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn quyết định ở lại trong phòng học, nhìn sắc trời từ từ đen xuống.

Có một loại tâm tư bí ẩn khiến cho cậu không thể không rời đi, cậu hướng về phía một phòng tối vắng vẻ, len lén ảo tưởng Thiệu Quần có thể cho cậu một lời giải thích hoặc là một chút an ủi cũng được.

Cậu mấy ngày nay đều mệt mỏi không chịu nổi, chờ chờ, liền bò lên trên bàn học ngủ. Đến khi bị lạnh tỉnh lại, nhìn bên ngoài cửa sổ một cái, trời vậy mà đen thui rồi.

Nhìn phòng học trống rỗng, quạt gió chập chờn, tấm bảng đen treo trên tường, ngày thường chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật bình thường, hôm nay lại đáng sợ như vậy.

Lý Trình Tú giật mình, muốn mở đèn nhìn thời gian trên tường một chút.

Nhưng đã qua thời gian tan học một lúc, cả trường học đều đã không còn cung cấp điện nữa, bốn phía đều là một mảnh đen nhánh vô cùngyên tĩnh, chỉ có ánh trắng sáng rọi ngoài cửa sổ. 

Lý Trình Tú vội vàng đẩy cửa ra, cậu nhìn hành lang trống vắng, bóng tối kéo dài tựa như không bao giờ dứt, nghĩ đến việc phải một đường đi qua, cậu còn chưa đi,  hai chân cũng đã nhũn ra, chỉ có thể vịn tường đi cầu thang xuống tầng một.

Cầu thang lúc này lại là nơi không được ánh trăng chiếu sáng, đen vô cùng, cậu chỉ có thể đỡ tay vịn cầu thang xuống lầu.

Bốn tầng lầu này, ngày thường cậu chạy xuống rất nhanh, không tốn một phút, lúc này lại phảng phất là con đường dài nhất cậu từng đi.

Bốn bề tường trắng bị bóng tối vây quanh tựa như tùy thời sẽ có một con quái vật không tên ẩn trong bóng tối xông ra nuốt mất, dù sao cậu cũng không biết sau lưng có cái gì, bên người có cái gì,  cậu hiện tại đang sờ sờ tay vịn, cũng không biết một giây sau sẽ mò ra cái gì. Cả người cậu vào cái lúc không nên thì lại không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, đem chính mình dọa sợ.

Lý Trình Tú biết mình bị đùa bỡn, trong lòng vừa tức vừa hận lại vừa khổ sở, hôm nay bị bỏ rơi một thân một mình ở trong trường học lớn như vậy, lạnh lẽo, hoảng sợ, bất lực, cảm giác nào cũng bị phóng đại vô hạn, bất kể là sợ hãi hay bi thương. Cậu đỡ cầu thang đi tới tầng một, hai chân đã hư mềm, hai mắt ngấn lệ mơ hồ, cả người đầy mồ hôi.

Cửa của tầng một quả nhiên đã bị khóa lại, cũng may là cửa sắt, Lý Trình Tú giữ cửa, hướng mặt về phía khe hở lớn tiếng kêu, “Người đâu, có người không, người đâu.”

Cậu gào đến lạc cả giọng, trên sân trường trống rỗng vang lên từng trận gào, khiến người ta phải sợ hãi.

Ước chừng kêu khoảng mười phút, từ cửa trường rốt cuộc cũng xuất hiện một tia sáng, có một người xách đèn pin chạy chậm tới.

Lý Trình Tú khóc lóc hô to, “Chú bảo vệ, nhanh lên một chút, cho cháu ra ngoài với.”

Chú bảo vệ kia hô từ xa, “Người bạn học này chuyện gì xảy ra vậy, tan học không về nhà, sao lại còn ở chỗ này.”

Lý Trình Tú không biết giải thích thế nào, chẳng qua là lẳng lặng chờ ông ta tới, chờ ông ta mở cửa.

Bảo vệ cầm đèn lồng chiếu một cái, giễu cợt cười một tiếng, “Ồ, là cậu à.”

Có lẽ là cái từ “đồng tính luyến ái” này vào lúc hoàn cảnh xã hội vẫn còn rất bế tắc như thời bấy giờ thì quả thực là quá mới, có nhiều người hoàn toàn là mới nghe qua lần đầu, đây là đề tài vừa an toàn vừa không phạm pháp, là câu chuyện thích hợp để tán gẫu sau khi ăn xong, bây giờ cậu đơn giản là đã nổi tiếng toàn trường.

Lý Trình Tú xấu hổ không chịu nổi, xoa xoa nước mắt trên mặt, thấp giọng nói, “Cám ơn chú bảo vệ.”

Chú bảo vệ kia giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Cũng đã hơn mười giờ rồi, cậu rốt cuộc là làm gì ở đây vậy, trễ như thế rồi còn không trở về nhà.”

“Hơn mười giờ?” Lý Trình Tú nức nở nói, “Tôi, tôi ngủ quên.”

Bảo vệ dĩ nhiên không tin, suy nghĩ một chút, cũng chỉ đoán được một chút chuyện đã xảy ra, ông ta xoay người lại khóa cửa, hỏi, “Cậu về nhà kiểu gì?”

Lý Trình Tú ngẩn người, “Không biết, lúc này không có xe buýt thì phải.”

Bảo vệ gật đầu một cái, “Dĩ nhiên không có, nhà cậu ở đâu vậy?”

Lý Trình Tú nói địa chỉ, chú bảo vệ kia trợn to hai mắt, “Sao lại xa đến vậy? Bây giờ đi về cùng là ba giờ rồi “

Lý Trình Tú hít hít mũi, gật đầu một cái, bỗng nhiên trong lòng trào dâng một trận buồn tủi, trong lòng rất muốn khóc một trận. 

Bảo vệ khoát khoát tay, ” Được rồi, tôi làm người tốt chút vậy, để tôi đưa cậu về, cưỡi xe đạp, ít nhất là có thể nhanh hơn một chút còn gì?”

Lý Trình Tú cảm kích ngẩng đầu lên, “Thật, thật sao? Cám ơn chú nhiều lắm, chú bảo vệ.”

Chú bảo vệ kia nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu, ngẹo miệng cười một tiếng.

——————

Tôi đã tưởng tiểu Thăng là người tốt cho đến cái chương này, quả nhiên là chơi với chó chỉ có chó thôi.

Ko hiểu sao từ đam mỹ thành kinh dị:))) Mong ông bác bảo vệ này có thể là người tốt thực sự.