Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 111: Ám sát hoàng thượng




Chu Minh Đế lẳng lặng ngồi trong đình ngự hoa viên, ngắm nhìn biển hoa muôn màu trước mắt, mi tâm mang theo một tia quyến luyến, bóng lưng của hắn dưới ánh trăng cô đơn buồn bã.

Ly nhi. . . . . .

Thần sắc hắn chán nản lẩm bẩm, nâng ly rượu lên, nhắm mắt ngửa đầu uống cạn, khóe mắt mơ hồ xuất hiện lệ quang trong suốt .

Rượu Đỗ Khang, giải ưu sầu.

Cả đời này, vết thương khi hắn mất đi người thân yêu nhất đã không thể khỏi hẳn. . . . . .Không thể. . . . . .

Chu Minh Đế lau đi dấu vết mệt mỏi trên mặt, hướng mắt về phía trước, bóng dáng quen thuộc đang đứng đó.

“. . . . . . Ly nhi?” Cả người hắn liền ngây dại, là hoa mắt ư, hay là tưởng niệm quá độ? Ly nhi tại sao lại ở đây?

Hắn mở hai mắt đã hơi có men say, ngắm nhìn thật lâu cũng không dám tin chắc.

“Hồng Vũ!” âm thanh mềm mại quen thuộc gọi hắn, làm cả người hắn như có dòng điện chạy qua

“Ly nhi, thật sự là nàng? Thật là nàng sao?” Hắn vui mừng cực độ, ánh mắt tham lam chuyên chú nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mắt, sợ một cái chớp mắt nàng liền biến mất.

Không sai, chỉ có Ly nhi, vào lúc không người, bình thường cũng sẽ kêu tên hắn như vậy.

Hạ Dịch Ly nén lệ chạy tới, nhào vào ngực hắn. Hồng Vũ, là ta, ta là Ly nhi của chàng, ta rất nhớ chàng!”

“Ly nhi, trẫm cũng vậy! Nàng thật tàn nhẫn, sao lại độc ác bỏ ta đi như vậy, Ly nhi. . . . ” Có thể được ôm nàng lần nữa cảm giác thật sự là quá tốt, Chu Minh Đế hoàn toàn say mê trong mộng cảnh này.

“Sẽ không, ta sẽ không bao giờ rời khỏi chàng, ta muốn ở cùng chàng!” Nàng thút thít nói.

Tim hắn run lên, hai tay không kìm được ôm chặt cô gái trong ngực. “Ly nhi, nàng yên tâm, chỉ cần nàng trở lại bên cạnh trẫm, ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra!” Hắn tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, nhu tình nói .

“Hoàng thượng!” Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lại lóe ánh sáng nguy hiểm.

“Ly nhi, ta yêu nàng!” Hắn động tình kêu lên, cúi người muốn hôn nàng.

Đột nhiên, hắn rên lên một tiếng, sững sờ buông nàng ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tròng mắt đen mở thật to, kinh ngạc không dám tin, tầm mắt từ khuôn mặt của nàng chuyển qua lồng ngực của mình.

“Ngươi là ai?”

Trên tay của nàng chẳng biết lúc nào đã có thêm một thanh đoản đao nhỏ, không chút lưu tình hung hăng đâm về hắn, lúc này hắn mới biết cô gái trước mắt không phải là Dịch Ly.

Mình thật là hồ đồ, Ly nhi đã không còn ở đây, làm sao có thể xuất hiện, đều do rượu làm hồ đồ, tính cảnh giác thấp xuống.

Nàng đắc ý nhìn hắn, lạnh lùng cười một tiếng. “Hoàng thượng, ngươi sao mà ngay cả ta cũng không nhận ra được hả?”

Thanh âm thanh thúy dễ nghe làm Chu Minh Đế đột nhiên chấn động, kinh ngạc cực độ nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới nói được một câu: “Vân Hi? !”

Chuyện gì xảy ra? Vân Hi tại sao lại ở chỗ này, tại sao. . . . . . Muốn giết hắn? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Những vấn đề liên tiếp xông lên đầu, hắn phức tạp nhìn chằm chằm nàng!

“Không sai, ta là Vân Hi, đặc biệt tới giết ngươi!” Hạ Vân Hi nhìn cây đoản đao nhuốm máu, lui về phía sau mấy bước cười lạnh nói: “Cây đao này có độc, ngươi sẽ chết không thể nghi ngờ!”

Chu Minh Đế ôm ngực, độc tính phát tác làm cả khuôn mặt hắn thống khổ vặn vẹo, chống đỡ không nổi té quỵ dưới đất. Không cầm được máu, máu cứ chậm rãi chảy ra không dứt, nhiễm đỏ một thân áo bào, nhìn mà ghê người.

“Để ta tiễn ngươi thêm đoạn đường, hoàng đế Thiên triều!” Nàng nói xong lại giơ đao lên, đâm tới lần nữa.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, có hai bóng dáng đột nhiên phóng tới, xuất kiếm hất đao ra, bức lui nàng.

Thoáng chốc Cẩm y vệ tràn vào ngự hoa viên, trong ba tầng ngoài ba tầng bao vây nàng lại.

Hạ Vân Hi ngạc nhiên nhìn bóng dáng anh tuấn đột nhiên xuất hiện. Thì ra là nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên. . . . . . Còn có Tiêu Dật Phong! Hắn hờ hững nhìn nàng, cặp mắt lạnh băng so với trước kia còn lãnh khốc hơn, không khó nhìn ra dưới gương mặt lạnh lùng đang thịnh nộ.

Nàng kinh ngạc đứng nhìn, cặp mắt hiện lên tia hoảng hốt.

“Phụ hoàng!” Tiêu Dật Hiên vội vàng đi tới bên cạnh phụ thân, nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người hắn, ngăn độc tố tràn ra. Sau đó, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Hạ Vân Hi. “Nữ nhân ác độc này lại dám mưu hại hoàng thượng, bổn vương sẽ phanh thây ngươi làm trăm mảnh!”

Nói xong, phi thân nhảy lên trước, xuất chưởng không lưu tình.

Hạ Vân Hi quăng cảm giác khó hiểu đi, khóe môi lại nở ra một nụ cười lạnh, giơ đoản đao tiến lên đón thế tiến công của hắn.

Lúc này, Dung phi cùng Tiêu Dật Dương cũng chạy tới, thấy một màn trước mắt, giật mình nói không ra lời.”

“Xảy ra chuyện gì. . . . . . A, hoàng thượng!” Dung phi kêu khẽ một tiếng, vội vàng nhào tới Chu Minh Đế đang hôn mê bên cạnh, lo lắng hô.

“Phụ hoàng!” Tiêu Dật Dương cũng lo ây chạy lại: “Mau, truyền ngự y!”

Mặc dù hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng an nguy của phụ thân quan trọng hơn, đỡ phụ thân dậy vội vã hướng thần cung đi.

Dung phi cũng theo sát.

Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhìn Hạ Vân Hi đang kịch liệt giao chiến, cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hờ hững xoay người, bước nhanh rời đi, hắn cũng muốn xác định phụ thân có bình an hay không mới an tâm được.

——————————–

Trong Thần cung, hơn mười ngự y qua lại bận rộn, bắt mạch, giải độc, bôi thuốc, băng bó . . . . . . Bận tối mày tối mặt.

Không bao lâu, Chu Minh Đế sau khi được dùng thuốc giải độc hoàn đặc hiệu, độc tính từ từ được khống chế, tình huống hơi chuyển biến tốt, sắc mặt cũng đã từ từ khôi phục thần sắc bình thường.

“Ngự y, hoàng thượng không sao chứ?” Dung phi nghẹn ngào hỏi, cầm chặt tay hoàng thượng không buông.

Mấy vị ngự y châu đầu ghé tai trong chốc lát, để người lớn tuổi nhất là Trương ngự y bẩm: “Hồi nương nương, mặc dù hoàng thượng trúng độc nặng, nhưng không tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, hiện tại đã nuốt giải độc hoàn, chưa tới hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại.”

“Vậy vết thương của phụ hoàng có nghiêm trọng không?” Lúc này là Tiêu Dật Dương hỏi.

“Điện hạ không cần lo lắng, hoàng thượng không bị thương đến chỗ quan trọng, cũng không có gì đáng ngại!” Trương ngự y trấn an nói.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Dung phi cùng Tiêu Dật Dương lúc này mới đặt tảng đá trong lòng xuống.

Tiêu Dật Phong cũng thầm thở phào, sau đó nghĩ tới người gây ra chuyện này, gương mặt tuấn tú trở nên âm trầm, đồng thời trong lòng cũng từng trận co rút đau đớn.

Hôm qua Tiêu Dật Hiên đột nhiên tìm hắn, nói phải tra thân phận khả nghi của Hạ Vân Hi, hẳn là người của nước Tê Thu, có thể còn cùng Bắc Thần Hoàng cấu kết, đòi cam kết là giả, xuất binh tấn công mới là thật.

Hắn đương nhiên là không tin, ngây thơ đơn thuần như Vân Hi làm sao có thể có quan hệ cùng Bắc Thần Hoàng, nhưng lúc mới vừa rồi, thị vệ Lý quân vẫn âm thầm bảo vệ nàng lâu nay lại đến báo —— Hạ Vân Hi đêm khuya ra khỏi phòng, hơn nữa cầm trong tay đoản đao, hành động quỷ dị!

Vì vậy hắn không biến sắc đi theo hướng mà Lý quân chỉ, không nghĩ tới lại thấy được một màn khiến hắn đau lòng ở ngự hoa viên. Lúc ấy hắn quả thật không thể tin được, nữ nhân hắn yêu lại tàn nhẫn muốn giết phụ thân hắn, hơn nữa mặt còn không đổi sắc. . . . . .

Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao?

“Đại ca, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dật Dương lúc này mở miệng hỏi. Hắn chỉ thấy phụ thân nằm trong vũng máu, còn có Vân Hi giao thủ với nhị ca bên cạnh, nhưng chuyện thế nào hắn cũng không biết.

“Ta cũng đang muốn biết xảy ra chuyện gì đây?” Tiêu Dật Phong nắm chặt quyền, trong mắt thịnh nộ, đã không nhìn thấy nhu tình ngày xưa .

Hạ Vân Hi. . . . . .