Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 93: Nam tử áo đen thần bí (2)




"Các… Các hạ là ai?" Hắc y đại hán run như cầy sấy, lắp bắp hỏi.

"Các ngươi không cần biết, buông nàng, bổn tọa tạm tha mạng chó các ngươi." Giọng nói thoát ra từ bờ môi khẽ mở của huyền y nam nhân lạnh lẽo, mang theo sự u ám làm người ta hít thở không thông.

Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người ở đây sắc mặt cực kỳ khó coi, trừ nỗi sợ hãi bên ngoài thì phẫn nộ vẫn nhiều hơn. Nhưng nhìn đến cái chết thảm của trưởng đội thị vệ vẫn cố nén tức giận.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Địch mạnh ta yếu, không nên lấy cứng đối cứng mới là hành động sáng suốt!

Hai gã hắc y đại hán nhìn nhau, chắp tay nói : "Nếu các hạ nói như vậy, chúng ta cáo lui!" Nói xong, nhanh chóng lên xe, thúc ngựa rời đi.

Đám thị vệ còn lại quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì bây giờ? Nếu buông tay thì ăn nói sao với thái tử? Nhưng nếu đánh bừa, bọn họ căn bản không có phần thắng. . . . . .

Huyền y nam nhân quét mắt nhìn bọn họ, bạc môi hơi cong lên nhưng không có: "Xem ra, các ngươi không có ý định thả người!"

Vừa dứt lời, lam sắc cửu côi (hoa hồng màu lam) đột nhiên xuất hiện bốn phía —— vô số đóa hoa cùng bay múa trên không trung, trong khoảnh khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, phần đông thị vệ đều mở to hai mắt, ngửa mặt ngã xuống, ngực bị một cánh hoa hồng sắc bén đâm vào!

Huyền y nam tử vẫn vẻ mặt hờ hững, con ngươi đã đen bóng trở lại. Hắn điềm nhiên như không đi lướt qua vô số thi thể đến trước mặt Hạ Vân Hi.

Ngóng nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc mà hắn đã theo dõi từ lâu, con ngươi lạnh như băng ánh lên một tia mềm mại, lại trở nên u ám hờ hững. . . . . . Hắn ngồi xổm, nhẹ vỗ về da thịt nữ nhân nõn nà, sự dịu dàng mang hờ hững cùng tàn lãnh làm người ta hít thở không thông.

Hạ Dịch Li, ngươi trăm triệu lần không nghĩ tới chúng ta gặp lại trong tình huống này. . . . . .

Lúc này, lông mi Hạ Vân Hi nhẹ nhàng lay động, không lâu sau chậm rãi mở mắt, đầu choáng váng trống rỗng, nàng nhịn không được xoa xoa thái dương, lông mày nhăn lại.

"Tỉnh?"

Thanh âm thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu, nàng sửng sốt, theo bản năng giương mắt nhìn lại, đối diện khuôn mặt quá mức tuấn suất (tuấn tú + xuất sắc), lãnh khốc.

Con ngươi đen sắc bén, hẹp, dài, sâu không lường được, giống hai khối hàn ngọc rét buốt; bạc môi khẽ mím, chiếc cằm hoàn mỹ kiêu ngạo, khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc từ, lại như ưng trong đêm đen, mang khí chất lãnh ngạo, cô độc lặng lẽ mà mạnh mẽ bức người, khi đứng một mình đơn côi, sẽ phát ra cường thế ngạo thị thiên địa.

Không hiểu sao, nàng rùng mình một cái, không dám lại nhìn vào mắt hắn, bởi vì sâu trong đôi mắt lạnh băng tối đen tựa hồ ẩn chứa điều nàng không dám tìm hiểu.

Nhưng mà, hắn là ai vậy? Mà nàng, tại sao lại ở chỗ này?

Giãy dụa ngồi dậy, đang lúc nàng muốn hỏi rõ ràng thì đột nhiên nhìn thấy vô số thi thể huyết nhục mơ hồ trên đất, chết không nhắm mắt, dáng vẻ thê thảm kia dọa nàng nhảy dựng, dịch dạ dày dâng lên cuồn cuộn, thiếu chút nữa là nôn ra.

"Hắn. . . . . . Bọn họ. . . . . ." Hạ Vân Hi kinh hãi đến mức nói không nên lời, tay run rẩy chỉ vào thứ ghê tởm cách đó không xa. Trời ạ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Huyền y nam nhân hờ hững, lạnh lùng mở miệng nói: "Bọn họ làm ngươi hôn mê ở trong cung, đưa đến nơi này!"

"Cái gì?" Hạ Vân Hi kinh ngạc, ai lại muốn hãm hại nàng?

Nàng nhớ lại lúc ở Vân Mộng Trai không hiểu sao cảm thấy choáng váng, hình như còn ngửi được mùi quái dị. Lúc ấy nàng còn lấy làm lạ vì sao lại như vậy, hóa ra thật có người cho nàng ngửi mê hương.

Đợi chút, nói như vậy, bây giờ nàng bình an vô sự mà những người kia ngã trên mặt đất, chẳng lẽ là. . . . . . Hạ Vân Hi tựa hồ nghĩ tới điều gì, chuyển mắt nhìn về phía huyền y nam nhân, thật cẩn thận hỏi: "Là ngươi đã cứu ta phải không?"

Hắn chậm rãi gật đầu, tuy rằng trên mặt không có gì biểu tình, song con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng, tựa hồ hiện ra một tia ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng quan sát nàng.

Quả nhiên! Hạ Vân Hi tươi cười, tràn ngập cảm kích nhìn về phía hắn: "Kia. . . . . . Thật sự là cám ơn ngươi!" Nếu không có hắn, hậu quả ra sao, nàng thật không dám tưởng tượng.

Huyền y nam nhân cong khóe môi, hơi mở ra, lại như không hề nhếch: "Không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi! Nhưng thật ra ngươi về sau phải cẩn thận chút, có vài người sẽ không khinh địch, cứ vậy mà bỏ qua cho ngươi!"

Theo lời hắn vừa nói, Hạ Vân Hi trầm mặc. Đúng vậy, trong cung thật có người muốn hại nàng. Nhưng nàng không rõ, bản thân không đắc tội với ai bao giờ? Trước kia có thể nói là Thác Bác Nghiên, nhưng hiện giờ. . . . . . Cho dù Dật Phong tỏ ra đón nhận nàng, cũng không thể là lý do cho nàng kia đi hại mình chứ?

Nghĩ đến đây, Hạ Vân Hi tâm lại quặn đau, sóng mũi cay cay. . . Dật phong!

Thấy mắt nàng đỏ lên, có vẻ muốn khóc, con ngươi nam nhân lóe lên tia phức tạp, lại hơi ẩn lục quang như tia lửa quét qua người nàng.

Sau đó, hắn lại làm như không có việc gì, nói : "Cô nương, chúng ta quen biết cũng là có duyên phận, hiện tại ta cho ngươi cái này, có lẽ đảm bảo được ngươi ngày sau bình an."

Nói xong, từ trong ngực lấy ra một bọc nhỏ màu tím đưa cho nàng.

"Đây là cái gì?" Hạ Vân Hi nghi hoặc đón lấy, món đồ này có ích lợi gì?

Huyền y nam nhân cười nhẹ, bóng đêm che dấu quang mang trong mắt của hắn, thật nhẹ giọng nói: "Đây là túi thuốc ta đặc chế, chỉ cần ngươi mang nó, sẽ bách độc bất xâm!"

"Thật sự?" Hạ Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới túi dược bé nhỏ nhưng lại có đặc hiệu như vậy.

"Đương nhiên, ta không cần phải lừa ngươi!" Hắn khẽ cười, đáy mắt hờ hững, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng tươi tỉnh lên.

"Cám ơn công tử đã tặng!" Nàng cảm kích.

Vốn không quen biết, nhưng đối phương lại giúp nàng như vậy, trừ bỏ cảm tạ khách sáo, nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

Về phần hàn ý vừa thấy trong nháy mắt, hẳn là ảo giác?

Huyền y nam nhân chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói : "Đêm đã khuya, cô nương trở về đi, đừng làm người nhà lo lắng!" Nói xong, thân hình cao lớn liền lướt qua Hạ Vân Hi, sải bước rời khỏi.

Hạ Vân Hi còn chưa tới kịp nói tạm biệt với hắn, bóng dáng huyền y nam nhân đã biến mất trong bóng đêm, vô tung vô ảnh.

"Đi nhanh thật!" Hạ Vân Hi nhìn ngã tư đường đã không còn một bóng người, buồn bực thì thào tự nói.

Lập tức, nàng giống như nhớ tới cái gì, liền trợn to hai mắt. Trời ạ, nàng còn chưa hỏi tên ân nhân cứu mạng!

Ảo não vỗ vỗ đầu, mình thật là hồ đồ, về nhà thôi, ai. . . . . .

————–

Trong Hoa Dương Cung, khi Tiểu Mãn Tử đang kêu vang khắp đại sảnh thì Tiêu Dật Phong cùng tam tướng ngừng bàn luận, kỳ quái nhìn quanh hắn.

Ai cũng biết, Tiểu Mãn Tử làm gì cũng ẻo lả, bình thường có chút việc nhỏ đã gào khóc quỷ thần. Vậy mà lại chạy thất kinh như thế, ngay cả ngã sấp xuống cũng lập tức bò dậy, dũng cảm chạy tiếp. Nên mỗi khi hắn có nam tử khí khái như vậy, mọi người liền biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa sự tình cũng không nhỏ.

"Tiểu Mãn tử,chuyện gì xảy ra?" Lý Trạch Dương nghi hoặc hỏi.