Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 107-2




Nước miếng Diệp Cô Linh suýt nữa phun vào nàng, nàng (Hoa Vị Miên) không cảm thấy thứ biểu tình này rất không phù hợp với lời của nàng ấy sao?! 

Tiểu thái tử mở hai mắt thật to nhìn hai người, không rõ lời nói của các nàng, vô tội nói: “Mau mang ta đi chỗ phụ hoàng mẫu hậu!”

Hoa Vị Miên lại đang nhéo nhéo trên mông nhỏ của hắn, cười híp mắt nói: “Lập tức đi ngay!”

Diệp Cô Linh thấy nàng đi cũng đi theo.

Tiểu thái tử vì dẫn đường hết sức thuận lợi nên đã dẫn hai người tới Phượng Cung, chính là chỗ ở của hoàng hậu. 

Vừa vào cửa, tiểu thái tử liền phịch xuống đất, chạy như bay vào, khóc ròng: “Phụ hoàng, mẫu hậu!”

Hoàng hậu Tây Hòa nhìn thấy con trai của mình lại trở lại, vừa vui vừa lo, ôm lấy hắn vừa lau nước mắt cho hắn, vừa nói: “Hoán nhi, sao ngươi quay lại?”

“Hai thái giám chết bầm kia cướp được ngọc bội trên người nhi thần liền chạy. Nhi thần không muốn rời khỏi phụ hoàng mẫu hậu, cho nên nhi thần trở lại dẫn hai người đi cùng!”

“Hoán nhi…” Hoàng hậu Tây Hòa rơi nước mắt khóc nức nở.

“Hai vị…” Hoàng đế Tây Hòa Mục Cảnh Hoa chần chờ mở miệng.

“Ta tên là Hoa Vị Miên, nàng là Diệp Cô Linh.” Hoa Vị Miên tùy tiện giới thiệu bản thân.

Hai người ngồi xổm dưới đất đều ngẩn ra. Mục Cảnh Hoa lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, “Thật sự là ngày Tây Hòa ta phải mất hả…”

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu Tây Hòa lại một hồi bi thương ôm lấy hắn.

Ba người làm thành một vòng mà khóc. Hoa Vị Miên d/đ*lle`@uy=đ&on hít một hơi quát: “Các ngươi khóc đủ chưa?!”

Diệp Cô Linh nội thương trong nháy mắt, “Ngươi có tính người hay không?”

Hoa Vị Miên nhún nhún vai nói: “Dù sao cũng phải chết, kết quả giống nhau thì cần gì phải quan tâm quá trình.”

Mấy người có mặt ở đây đều sửng sốt. Đột nhiên Mục Cảnh Hoa ‘bụp’ một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: “Nghe đại danh tiên tử đã lâu, biết được tiên tử từ trước tới nay có trái tim nhân hậu. Ta không có yêu cầu nào khác, chỉ hi vọng tiên tử buông tha cho hài nhi của ta, cho hắn sống nhiều hơn chút ngày giờ.”

Trên thế giới này,có hai loại được nhiều người biết đến: Một, tiếng tốt thổi xa được hoan nghênh; hai, tỏ rõ danh tiếng thối tha. Hoa Vị Miên suy xét, cho tới bây giờ nàng đã làm chuyện gì đâu, trái tim nhân hậu, từ này chui ra từ trong xó nào?

“Nịnh hót.” Lạnh lùng khạc ra hai chữ, sắc mặt nàng đã thay đổi.

Mục Cảnh Hoa sửng sốt, thật sự không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Chiến tranh Cố thành, tiên tử không làm tổn thương một con dân nào của Tây Hòa ta, đủ để chứng minh tiên tử tâm địa thiện lương.”

Việc này đã nêu ví dụ thực tế chứng minh, trên mặt Hoa Vị Miên đảo qua âm phong (gió lạnh), cười híp mắt nói: “Đồng ý đồng ý, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Thải Ly Tử để ở chỗ nào, ta sẽ bỏ qua cho con trai của ngươi.”

“Việc này…” Mục Cảnh Hoa bị đả kích thật mạnh, tức giận mà chưa có chỗ trút: “Thải Ly Tử đã khô héo được trăm năm, đến bây giờ, thi cốt khó còn nữa.”

Ai có thể lĩnh hội tâm tình lúc này của Hoa Vị Miên? Gặp thoáng qua là tình tiết vở kịch rất TM cẩu huyết trên thế giới này, lại hết lần này đến lần khác trình diễn trên người nàng n lần!

“Thật hay giả?”

“Tiên tử, làm sao chúng ta có thể cầm tính mạng của nhi tử làm tiền đặt cược!” Hoàng hậu Tây Hòa nhào tới ôm lấy chân Hoa Vị Miên nói: “Tiên tử thần thông quảng đại, van cầu tiên tử thu lưu con ta đi!”

“Từ nhỏ thân thể con ta yếu ớt nhiều bệnh, bảo vệ tính mạng đã là khó khăn. Nếu tiên tử chịu thu lưu hắn, từ nay về sau hắn không còn là họ Mục nữa, để hắn làm người bình thường đi. Ta chỉ mong muốn hắn có thể sống lâu trăm tuổi!” Hoàng hậu Tây Hòa khóc sướt mướt, cũng vẫn đặt tia hi vọng cuối cùng lên người Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên nhìn nàng, trong lòng đã nổi sóng lớn. Vừa mới thu một bang lão mụ tử (mụ già), còn phải chuẩn bị đồ cưới, bây giờ còn phải nhặt cái ấm sắc thuốc về nhà, nàng nào có nhiều tiền như vậy?!

“Không được!” Nô lệ đồng tiền Hoa Vị Miên quay đầu.

“Hoa Vị Miên, ngươi thật không phải người?!” Diệp Cô Linh lòng đầy căm phẫn, “Người ta đều cầu xin ngươi như vậy, ngươi lại có thể nói thế?!”

“Tại sao ta lại biết loại người như ngươi chứ! Thần giữ của ích kỉ hẹp hòi, còn không biết xấu hổ không phân rõ phải trái.”

Nhất thời sắc mặt Hoa Vị Miên âm u trầm xuống, nàng vẫn là lần đầu tiên bị người chỉ vào lỗ mũi, có điều lần này cũng đủ để nàng cả đời khó quên.

Cười lạnh một tiếng, nàng nói: “Thái tử của Tây Hòa quốc do dieeenn,đann[lee]Quyy[đ@n] Hoa Vị Miên ta đưa đi, trở lại Đại Ân, một nhà Tông Chính Sở đều phải mất đầu. Vốn là sẽ chết người, cầm nhiều mệnh người như vậy tới mạo hiểm, chẳng lẽ những người khác lại không thương xót?”

“Vậy…Vậy…” Diệp Cô Linh đỏ căng mặt, hồi lâu cũng không nói được nguyên do.

Hoa Vị Miên xoay người nhìn Đế Hậu Tây Hòa, nói: “Chuyện này ta không giúp được các ngươi. Sau khi các ngươi chết, ta nhất định chôn cất thật tốt.”

Tức khắc hoàng hậu Tây Hòa như bị lấy mất hồn, ngơ ngác ngồi dưới đất.