Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 88: Bất lực mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì




Đưa chiếc que nhỏ bằng vạng chạm khắc hoa văn vào trong lồng tre trêu đùa con chim nhỏ, nam tử mặc long bào hoa văn màu vàng sáng một tay chống lưng, khóe miệng chứa đựng nụ cười, giống như tâm tình cực tốt. Bên ngoài ba thước một nam tử đang quỳ gối, nam tử mặt không chút thay đổi, nhưng trên trán mơ hồ có thể thấy được mồ hôi lạnh.

"Nói đi." Thuần Vu Phóng để que vàng xuống, xoay người đi tới trước hoàng án nâng chung trà lên.

Nguyên Hợp âm thầm cắn răng, nói: "Tông Chính Sở đã nắm được Núi Hồ Lô, tin chiến thắng chưa tới năm ngày nữa sẽ đưa tới Hoàng Thành."

Bàn tay đang đắp nắp ly trà dừng một chút, đáy mắt Thuần Vu Phóng thoáng qua một tia khắc nghiệt không muốn người biết, chỉ chốc lát sau, khẽ cười nói: "Phủ Viễn Tướng Quân của trẫm thật bản lãnh!"

Nguyên Hợp nhất thời mồ hôi lạnh dầm dề, vội cúi đầu.

Tự nhiên ngồi xuống, Thuần Vu Phóng tỉ mỉ vê chuyển chiếc nhẫn trên tay, trầm tư một chút nói: "Đem lương thảo cho hắn."

"Chủ thượng. . . . . . !" Nguyên Hợp rất là kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Thuần Vu Phóng hơi thu liễm lại, nụ cười trên mặt không giảm, nói: "Đi xuống đi."

Nguyên Hợp không dám trì hoãn, vội vàng hành lễ lui xuống.

Thuần Vu Phóng giơ tay lên lật đổ ly trà trên bàn, tay gắt gao nắm chặt, trong đôi mắt ưng hẹp dài tất cả đều là một mảnh hận ý lạnh như băng. . . . . .

"Viện quân đến rồi!" Vương Miểu vội vã chạy vào trong trướng của Tông Chính Sở, cao hứng nói.

Lúc này Hoa Vị Miên đang muốn xem hình xăm trên lưng hắn, đang lôi kéo hết sức, liền bị người bắt gặp, Tông Chính Sở tối mặt, Hoa Vị Miên đỏ mặt, Vương Miểu trắng mặt.

Người nhấc chân đã muốn đi, Tông Chính Sở lại lên tiếng, "Lúc nào thì đến?"

"Một ngày sau đó." Vương Miểu nơm nớp lo sợ đáp.

"Triệu tập mấy tướng quân khác đến trướng nghị sự."

"Dạ! Mạt tướng xin được cáo lui trước." Vương Miểu đổ mồ hôi lạnh lui ra ngoài, phi lễ chớ nhìn!

Đẩy tay Hoa Vị Miên ra, Tông Chính Sở sửa sang lại vạt áo nói: "Ta đến trướng nghị sự."

Nói xong tiêu sái đi ra, Hoa Vị Miên buồn bực ngồi ở chỗ đó, tiểu tử Tông Chính Sở kia quả thật cứng mềm không ăn, mình giày vò hắn cả một buổi sáng chính là không chịu cho mình xem hình xăm trên lưng hắn, chẳng lẽ, có bí mật gì không thể cho ai biết?

"Hoa nha đầu!" Vu Bàn Nguyệt vén lều vải lên thò mặt đi vào.

"Làm gì?" Hoa Vị Miên ghét nhất người khác cắt đứt tự do tưởng tượng của nàng.

Vu Bàn Nguyệt đi tới nói: "Sự đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng đi. . . . . ."

"Bất quá quên đi, ngươi đem máu cho ta là được, mấy hôm nay ta muốn đi Tây Vực một chuyến, muốn cùng mang đi. . . . . ."

Vu Bàn Nguyệt lầm bầm lầu bầu vẫn chưa xong, Hoa Vị Miên liền chỉ vào cửa nói: "Tông Chính Sở, làm sao ngươi lại trở về rồi?"

Vu Bàn Nguyệt cả kinh, vội quay người lại nhìn, mấy ngày nay Tông Chính Sở rốt cuộc coi lời nói của Hoa Vị Miên thành sự thực, thấy hắn một lần đánh một lần, mặc dù không phải mỗi lần đều bị đánh, nhưng hắn là thầy thuốc, đánh cùng tướng quân, thế nào cũng đều thua thiệt. . . . . .

Hoa Vị Miên nắm được thời cơ này, phi thân lách người.

"Hoa Vị Miên!" Vu Bàn Nguyệt giận đến má phấn hoa đào ửng đỏ, "Ngươi cũng quá giảo hoạt đi!"

Hoa Vị Miên quay đầu lại làm một cái mặt quỷ, dù sao ngay từ đầu nàng đều không có ý định làm chuột bạch cho hắn đâu!

Một ngày sau đó, đại quân của Mông tướng quân tới.

Thời gian một ngày có thể thay đổi rất nhiều việc, tỷ như Vu Bàn Nguyệt giận đến phất tay áo rời đi, tỷ như hắn mang Tiểu Hồng mà tinh thần Thanh Dương ỷ lại vào đi, tỷ như Thanh Dương sống chết đòi Hoa Vị Miên đền cho hắn một con mãnh xà nữa.

Vu Bàn Nguyệt rời khỏi, trong lòng Hoa Vị Miên có chút áy náy nho nhỏ, người ta cô độc một mình trên cõi đời này, vì hai giọt máu của mình mà bị mình nô dịch đến nay, đến cuối cùng còn khiến người ta tức giận bỏ đi, vì thế nàng thật sâu kiểm điểm hai phút! Sau đó chính là Thanh Dương, người nọ mới là mặt dày hơn cả tường thành, rõ ràng mình đã đền con rắn cho hắn rồi, vào lúc này hắn vứt bỏ rắn của mình, lại tìm nàng đòi!

Tuy rằng như thế, nhưng Hoa Vị Miên vẫn bất đắt dĩ đáp ứng hắn, bởi vì khi hắn sử dụng đôi mắt to ngập nước của hắn nhìn mình, nàng lập tức nghĩ tới một loại động vật lông xù, lại nghĩ tới vài ngày trước đó mình làm hại hắn mang danh bất lực khắp thiên hạ, trong lòng thực có chút áy náy, so với việc bảo nàng đền cho hắn một người vợ, nàng vẫn tình nguyện tìm cho hắn một con rắn.

Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, Hoa Vị Miên vẫn căn cứ theo nguyên tắc công bằng công chính để cho hắn lựa chọn, khi Thanh Dương không chút do dự chọn rắn, trong lòng nàng đã là dời sông lấp biển, thật là hết sức tò mò hắn tại sao có thể đem rắn coi như nữ nhân?!

Dĩ nhiên Thanh Dương không biết những thứ chín cong mười tám quẹo này trong lòng Hoa Vị Miên, đang tựa như chiến thắng trở về rồi, lúc này Ngọc Dạng đi tới nói: "Tiểu thư, nếu Thanh Dương đại nhân thật muốn một lão bà, ngươi đi đâu tìm cho hắn?"

Hoa Vị Miên đảo đôi mắt trắng dã thật to nói: "Ngươi không phải là nữ nhân sao?"

Lúc này nội tâm Ngọc Dạng bị thương, thì ra giá trị của nàng ở trong lòng Hoa Vị Miên đồng nghĩa với một con rắn, sau đó ở trong lòng Thanh Dương ngay cả một con rắn cũng không bằng. . . . . . Làm một người, đây là rất thất bại!

"Hoa tỷ tỷ, tướng quân mời ngài qua!" Đinh Tiểu Hà đi tới nói.

"Làm gì?" Hoa Vị Miên duỗi cổ hỏi.

"Mông Tướng Quân muốn thấy phong thái của ngài!" Đinh Tiểu Hà rất là hưng phấn nói.

Hoa Vị Miên xem thường nhìn hắn, trẻ con đi sở thú cũng không khoe khoang như vậy, Mông Tập hơn phân nửa là giọng nhà quan, về phần hắn tại sao hưng phấn như thế, nhất định là bởi vì buổi tối có ăn thịt rồi.

"Ta cũng không phải là khỉ, hắn nói dẫn ra dẫn ra!" Hoa Vị Miên mặt nghiêm, nói: "Không bàn nữa!"

Đinh Tiểu Hà trắng mặt, Hoa Vị Miên này luôn luôn rất dễ nói chuyện, thế nào hôm nay. . . . . . ?

Ngọc Dạng có nhãn lực, vội vàng đi tới thấp giọng nói nhỏ bên tai Đinh Tiểu Hà: "Ngươi hãy nói thân thể tiểu thư khó chịu, không tiện gặp khách."

Đinh Tiểu Hà gật đầu một cái, có chút khó xử mà thẳng bước rời đi.

"Tiểu thư, ngươi không thích Mông Tập sao?" Ngọc Dạng thêm trà cho nàng.

"Cùng một dạng với chủ tử của hắn, không phải là người tốt. . . . . ." Hoa Vị Miên tức giận nói: "Còn muốn hại chết tướng công của ta!"

"Kia, Ngọc Dạng, dáng dấp Mông Tập đó như thế nào?" Một lát sau, Hoa Vị Miên lại hỏi.

"Thế nào?" Ngọc Dạng ngẩng đầu lên nói, "Nhưng ngươi đã có tướng quân a!"

"Ta hiểu biết rõ, " Hoa Vị Miên ngượng ngùng thu móng vuốt nói: "Ta tùy tiện hỏi một chút thôi. . . . . ."

Ngọc Dạng cười cười, nói: "Sáng nay ta đã nhìn qua, mặt mày anh tuấn, là một mỹ nam tử."

"Thật sao? !" Hoa Vị Miên nhảy dựng lên, tất cả sắc mặt đều là vui mừng, "Được, ta quyết định tha thứ cho hắn!"

Ngọc Dạng trợn mắt há mồm nhìn tốc độ biến mất như gió ở cửa ra vào của người nào đó, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: "Nữ nhân thứ thiệt a. . . . . ." Mới vừa rồi còn hận thù sôi sục giận không kềm được, đảo mắt chính là sắc tâm đại phát sốt ruột khó nén, nữ nhân, quả nhiên thiện biến. . . . . .

Hoa Vị Miên một hơi chạy đến trướng nghị sự, còn cố ý ở cửa ra vào thở đều hai cái, sửa sang lại tóc mới đi vào.

Vừa thấy mặt đã là một nụ cười phong tình vạn chủng, "Vị này chính là Mông Tướng Quân sao?"

Trừ Tông Chính Sở ra, tất cả mọi người cả người đều nổi da gà, Mông Tập càng quá mức. Nữ nhân thèm thuồng  bề ngoài của mình đã thấy nhiều, nhưng như lang như hổ như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!

"Tại hạ chính là Mông Tập, ngưỡng mộ đại danh tiên tử đã lâu, hạnh ngộ!" Mông Tập vội vàng chắp tay nói.

Hoa Vị Miên mượn cơ hội tới đỡ hắn, trên cổ tay hắn hung hăng bấm một cái, ánh mắt trêu đùa, dọa cho Mông Tập vội thu tay, sau đó lại cảm thấy làm quá mức rõ ràng, xấu hổ cười.

"Khụ!" Tông Chính Sở giả ho một tiếng, nhắc nhở người nào đó chú ý thân phận.

Hoa Vị Miên hung hăng trợn mắt nhìn qua, bắt được cánh tay Mông Tập liền nói: "Mông Tướng Quân còn chưa đi thăm qua trại lính, ta tự mình dẫn ngươi đi thăm!"

Mông Tập cả kinh, vội vàng từ chối, nói: "Không cần làm phiền tiên tử, tại hạ đã đi thăm qua."

"Như vậy sao. . . . . ." Hoa Vị Miên có chút thất vọng.

Mông Tập vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy nữ nhân này thế nào cũng không giống người có thể mang theo một vạn người trong vòng ba ngày đoạt Cố Thành giải trừ nguy cơ Núi Hồ Lô, chẳng lẽ tình báo sai?

Vương Miểu run rồi lại run, trong lòng không ngừng kêu khổ, chỗ hắn đứng gần với Tông Chính Sở, áp lực nhận được cũng lớn nhất, Hoa Vị Miên đó chỉ lo tiêu dao, hoàn toàn cũng không suy nghĩ đến một chút cảm thụ của hắn, Tông Chính Sở sắp chết rét hắn rồi!

"Tiên tử, Đại Tướng Quân có lời muốn nói với người, mạt tướng cáo lui trước!" Vương Miểu một phen kéo Hoa Vị Miên ném tới bên cạnh Tông Chính Sở, sau đó đẩy Mông Tập cùng mấy người ra ngoài, trong lúc, động tác lưu loát làm liền một mạch, tuyệt không nửa điểm kéo dài dư thừa!

Hoa Vị Miên đứng dậy muốn đi, Tông Chính Sở đưa tay liền giữ hông của nàng lại, sắc mặt không tốt nói: "Ngươi ở đây cái kỉnh cái gì?"

Hoa Vị Miên một cái vỗ vào trên tay hắn, cả giận nói: "Ta cáu kỉnh?!"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tông Chính Sở cau mày, thật sự không nghĩ ra mình lúc nào thì chọc giận nàng.

"Tông Chính Sở, ta muốn bỏ ngươi!" Hoa Vị Miên kêu to.

Đôi mắt xanh lục Tông Chính Sở trầm xuống, kéo người vào trong ngực mình, "Lý do."

"Còn phải lý do gì, chính ngươi muốn chết, ta tại sao phải thủ tiết vì ngươi? !" Hoa Vị Miên giận không kềm được nhéo thịt trên lồng ngực hắn.

Tông Chính Sở bị đau, tay lại thu chặt hơn, thấp giọng thở dài nói: "Vị Miên, không cần giận ta được không?"

Hoa Vị Miên nghe xong khổ sở trong lòng, nàng đã kiểm tra bình thuốc của hắn, thuốc ít đi, nhưng đêm qua thời điểm nàng lặng lẽ bắt mạch cho hắn mới phát hiện độc của hắn không giảm mà nặng hơn, chứng minh hắn căn bản không dùng qua thuốc của mình, khiến cho nàng tức giận là hắn cư nhiên lừa gạt mình, nhưng trừ giận, nàng nhiều nhất là đau lòng, đau vô cùng, tại sao hắn không thương tiếc tánh mạng của mình như vậy? !

"Vị Miên, ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, hảo hảo ở chung một chỗ cùng ta được không?" Tông Chính Sở ôm nàng, không muốn buông tay, suy nghĩ muốn chiếm lấy nàng đến một khắc cuối cùng.

"Không tốt, ta không muốn tuổi còn trẻ liền thủ tiết." Hoa Vị Miên cự tuyệt, cũng là không giãy dụa nữa, thân thể mềm nhũn, khe khẽ tựa vào trong ngực hắn.

"Thật không nỡ. . . . . ." Tông Chính Sở ngửi hương tóc trên đầu nàng, lẩm bẩm nói.

"Vậy ngươi liền nghe lời của ta ngoan ngoãn uống thuốc, nếu không ta liền bỏ ngươi, đi tìm Vu Bàn Nguyệt!" Hoa Vị Miên níu lấy cổ áo của hắn hung thần ác sát nói.

"Mông Tập thì sao?" Đại Tướng Quân mùi dấm mười phần hỏi.

"Hắn?" Hoa Vị Miên so so ngón út, "Một xu cũng không đáng!"

Tông Chính Sở hôn một cái lên trán nàng, nói: "Không thể khinh thường hắn."

Hoa Vị Miên gật đầu một cái, liếm liếm hàm răng âm trầm cười nói: "Dám ngáng chân ta, ta liền đâm xương sống hắn!"

Đêm rất nhanh tới, đống lửa dấy lên, Hoa Vị Miên đi trước làm gương, cầm cái bình lên đi đến bên cạnh Mông Tập, một chưởng đánh vào trên lưng của hắn, cười hì hì nói: "Như thế nào, mời ngài!"

Mông Tập bị nàng một chưởng đánh cho hung hăng bổ nhào về phía trước, lại đang nói, nước miếng cũng thiếu chút phun ra, lực tay của nàng là cái loại gì?!

Quay mặt qua lại thấy nụ cười không rõ ý vị của Hoa Vị Miên, trong bụng vỡ ầm một tiếng, không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian sảo thì chính là đạo chích!

Hoa Vị Miên đưa cái bình qua nói: "Mông Tướng Quân anh dũng phi phàm, không phải ngay cả tiểu nữ tử kính  rượu cũng muốn từ chối chứ!"

Nàng vừa nói đem bình nhét vào trong tay Mông Tập, sau đó mình cầm một ly rượu, giơ lên nói: "Trước cạn vì kính!"

Mông Tập cười đến hết sức miễn cưỡng, một bình, hơn nữa còn là một vò rượu mạnh, nàng cũng quá độc đi!

"Mông Tướng Quân, mời." Tông Chính Sở cũng ra ngoài không giúp.

Tông Chính Sở vừa quát, tất cả mọi người người chung quanh đều thẳng tắp chăm chú nhìn hắn, nếu không uống, chính là không cho Phủ Viễn Tướng Quân mặt mũi, lần này hắn còn thế nào lẫn vào? !

Mông Tập quả nhiên là gặp qua trường hợp lớn, biết trốn là trốn không thoát, vì vậy ngước cổ uống rượu.

Thật ra Hoa Vị Miên biết, rượu cổ đại không khác mấy so với rượu nếp hiện đại, trừ những loại rượu ngon tiến cống ra, đại đa số độ cồn đều không cao, cho nên mới để cho hắn uống một vò, bất quá, bên trong cho thêm chút nguyên liệu tốt. . . . . .

Mông Tập miễn cưỡng uống xong, lập tức lên mặt, nói chuyện cũng có chút hàm hàm hồ hồ , Hoa Vị Miên lôi kéo hắn nói đưa hắn về nghỉ ngơi, Mông Tập kêu to không tốt, tửu lượng của hắn rõ ràng không kém như vậy, thế nào hiện tại cả người vô lực, nói cũng nói không rõ? !

Đáng tiếc thanh âm cầu cứu trong lòng hắn không có ai nghe được, Hoa Vị Miên ném hắn ở trên giường liền bắt đầu cởi y phục của hắn.

"Ngươi. . . . . . Làm gì. . . . . . ?" Mông Tập suy yếu hỏi.

Hoa Vị Miên quỷ bí cười một tiếng, nói: "Cởi quần áo a. . . . . . Ngươi có cảm thấy hiện tại toàn thân nóng lên hay không?"

Nghe được nàng hỏi như vậy, Mông Tập cảm thân thể nóng ran vô cùng, trợn mắt căm tức nhìn nàng, "Hay cho một nữ tử không biết thẹn. . . . . . !"

Hoa Vị Miên lột sạch áo ngoài của hắn, sau đó làm rối loạn tóc của mình, mới nói: "Đừng nóng vội nha, ngươi có  cảm giác được những thứ khác biến hóa hay không?"

Khuôn mặt Mông Tập đỏ lên, đang muốn mở miệng mắng to, lại đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đại biến, đen tối tựa như nồi tro, "Hoa Vị Miên, ngươi đã làm gì với ta? !"

"Không có a, " Hoa Vị Miên vô tội cười nói: "Không phải là mời ngươi uống rượu sao?"

"Rượu!" Mông Tập thở hổn hển hét lớn: "Rượu có vấn đề!"

"Hiện tại biết rồi!" Hoa Vị Miên cúi người vỗ vỗ gương mặt của hắn, nói: "Đã muộn!"

Dứt lời, nàng liền hắng giọng quát lên, "Có ai không có ai không!"

Tựa như đã hẹn trước, Tông Chính Sở lập tức dắt đại đội nhân mã đi vào, toàn bộ nhân vật nòng cốt cũng tới, còn có Mông Công thân tín của Mông Tập.

Hoa Vị Miên liều mạng chen lấn hai giọt nước mắt, sau đó thút tha thút thít nhào vào trong ngực Tông Chính Sở, tố cáo nói: "Hắn. . . . . . Hắn giở trò lưu manh!"

Mọi người nhất thời một đầu hắc tuyến: đại tỷ, kỹ năng diễn của ngươi cũng quá giả đi!

Mông Công ở một bên ngược lại nóng nảy, liên tục không ngừng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? !"

Mông Tập chỉ kém chui vào trong kẽ đất, hắn làm sao sơ ý lơ là như vậy, gặp phải nữ nhân này!

Tông Chính Sở tượng mô tượng dạng vỗ lưng Hoa Vị Miên, nói: "Vi phu sẽ làm chủ cho ngươi."

Mọi người nhất thời lại một đầu hắc tuyến: đại ca, kỹ năng diễn của ngươi cũng không có gì đặc biệt!

Lúc này, tất cả ánh mắt kèn kẹt liền bắn về phía Mông Tập đang nằm ở trên giường, theo luật lệ của Đại Ân Quốc, tội cưỡng gian chính là bị xử cung hình đấy!

"Ta không có!" Mông Tập trăm miệng cũng không thể bào chữa.

"Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác thực!" Hoa Vị Miên kêu ầm lên.

Mọi người nhất thời im lặng, Mông Tập kia bị ngươi đánh ngã ở trên giường động cũng không động được, theo khoa học mà nói, sợ là ngươi bỉ ổi người khác mới đúng. . . . . . Dĩ nhiên, tất cả mọi người rất ăn ý giữ vững trầm mặc.

Mông Công lập tức nhào tới bên cạnh Mông Tập, nói: "Tướng quân, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện này, tuy nói ngươi say rượu thần chí không rõ, nhưng đây là tội không thể tha thứ a!"

Mông Công cho rằng nói như vậy có thể giúp chủ tử hắn thoát tội, lại không nghĩ rằng như vậy càng thêm định tội cho chủ tử hắn, Mông Tập tức giận, hắn thế nào mang theo người đần như vậy bên người, Tông Chính Sở không phải là rõ ràng muốn hãm hại hắn sao? !

"Mông Tướng Quân, ngươi phải cho ta một cái công đạo." Tông Chính Sở mặt không chút thay đổi nói.

"Ta. . . . . . Không có!" Mông Tập cắn răng nghiện lợi nói.

"Sự thật cũng đặt ở trước mắt, phá hỏng danh tự của tiên tử độc nhất vô nhị trong suy nghĩ của chúng huynh đệ, tội không thể tha thứ." Lý Triêu Giang ở một bên quạt gió thổi lửa.

"Cần gì bàn cãi với đồ vô sỉ này, trực tiếp lôi ra hành hình đi!" Vương Miểu rống lên.

Những người khác cũng rối rít mãnh liệt khiển trách cộng thêm yêu cầu hành hình.

Trong lòng Mông Tập đau quá, chẳng lẽ thật muốn bị bắt đi ngoài thiến? !

"Mạt tướng tin tưởng tướng quân chính là vô tâm sai lầm, xin Phủ Viễn Tướng Quân minh xét!" Mông Công lập tức quỳ gối nói.

"Chúng nộ nan phạm[1]." Tông Chính Sở văng ra bốn chữ.

[1]: Nhiều người tức giận không thể làm trái

Hoa Vị Miên ác ý quay đầu nhìn Mông Tập: nói ra chân tướng đi, nói ra cũng sẽ không lôi ngươi đi hành hình nữa!

Mông Tập trợn tròn đôi mắt, hận không xé nát được Hoa Vị Miên, nhưng Đại Trượng Phu co được dãn được, há có thể vì chí khí nhất thời mà mất toi tiền đồ. . . . . .

"Ta. . . . . . Bất lực. . . . . ." Hắn xoay mặt nói không nên lời.

"Ngươi nói cái gì?" Hoa Vị Miên cố ý lớn tiếng nói.

Lúc này tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào gáy Mông Tập.

"Ta bất lực!" Mông Tập gầm nhẹ nói.

Mông Công nghe rõ ràng, bị đả kích lớn, nhưng cũng thấy may mắn, bất lực còn có thể trị, nếu bị hành hình thì không thể cứu vãn, vì vậy cân nhắc hơn thiệt, ngay lập tức hét lớn: "Mông Tướng Quân bất lực!"

Một tiếng này hoàn toàn là khí thế ngất trời, ngay cả người bên ngoài lều đều nghe được.

Mông Tập con mắt đảo một vòng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hắn nuôi chính là đầu heo sao? !

"Nha. . . . . ." Mọi người bừng tỉnh hiểu ra cộng thêm mặt chế nhạo nhìn tới trước hạ thân của hắn.

"Nếu là như vậy, Mông Tướng Quân chính là vô tội rồi." Tông Chính Sở thấy tốt mới làm.

"Tiên tử nói. . . . . ." Mông Công nghĩ nghĩ ngược lại khởi binh vấn tội.

Hoa Vị Miên ưu nhã vén tóc, nói: "Người ta nói giỡn . . . . . . Nhìn Mông Tướng quân thiện lương như vậy sẽ không tức giận chứ?"

Mông Tập một hơi ngăn ở ngực, chớp mắt, hoàn toàn đã hôn mê.

Hoa Vị Miên cười mờ ám mà đi đến trước mặt Thanh Dương, gánh nặng đường xa vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chúc mừng ngươi, tìm được chiến hữu rồi!"

Sắc mặt của Thanh Dương lúc đen lúc trắng, ngón tay bóp kẽo kẹt vang dội.

Vương Miểu cùng một đám người có lòng nhân ái lửa cháy thêm dầu nhìn hai người trước mặt, ai kêu bọn họ người nào không tốt đắc tội lại cố tình đắc tội với Hoa Vị Miên, thà đắc tội tiểu nhân chứ không đắc tội nữ nhân, mà nữ nhân như Hoa Vị Miên càng thêm không nên đắc tội!

Liên thủ thu thập Mông Tập, tâm tình mọi người cũng sảng khoái rồi, cười hai tiếng liền đi ra ngoài uống rượu.

Mông Tập đáng thương trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vị tướng quân này đang hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong sao giết Hoa Vị Miên chết đi sống lại!

Đại tân văn mới vừa rồi truyền ra quả thực là lấy tốc độ của Boeing 747 truyền đi, không tới hai canh giờ, chừng mười vạn người của Tông Chính Sở cộng thêm hai mươi vạn người Mông Tập mang tới cũng đã nói chuyện say sưa rồi, vào giờ phút này, Mông Tập nằm trên giường quả thực là khóc không ra nước mắt, Hoa Vị Miên lúc này cố tình thừa dịp trở lại.

"Hoa Vị Miên!" Hắn cắn răng nghiện lợi kêu lên.

"Ngươi còn nhớ Trần Thất hay không?" Hoa Vị Miên đột nhiên hỏi.

Mông Tập sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, Trần Thất là kỵ đốc được đưa tới chỗ của Tông Chính Sở, sau khi hắn bị áp giải về Hoàng Thành liền bị xử tử, hắn. . . . . .

Hoa Vị Miên nghiêm mặt nói: "Thủ hạ của ngươi ngươi trông nom không tốt, tội của hắn ngươi tới gánh."

Mông Tập nhất thời hiểu là chuyện bị hạ thuốc bất lực, nhất thời sắc mặt khó coi cực kỳ.

"Đại quân ở tiền tuyến liều chết kháng chiến, viện quân của ngươi cùng lương thảo lại cố ý trì hoãn thời gian, chậm trễ thời cơ chiến đấu, thiếu chút nữa khiến mười vạn hán tử thiết cốt mất mạng vô ích, cho dù là Thuần Vu Phóng ra lệnh, ngươi cũng không nên đem tính mạng chiến sĩ bảo vệ quốc gia ra làm trò đùa!"

Ánh mắt Mông Tập sắc bén, quát to: "Ngươi thật to gan, dám bôi nhọ hoàng thượng!"

Hoa Vị Miên lạnh lùng cười một tiếng, "Cho dù Thuần Vu Phóng hắn ở trước mặt ta ta cũng dám nói, có tính khí ngươi liền nói cho hắn biết."

Hắn dám nói mới là lạ, sợ rằng chết trước chính là hắn!

"Bất lực mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì, trở về tìm nam khoa đại phu xem một chút là được." Hoa Vị Miên nheo mắt lại sờ sờ cằm nói.

Mông Tập lúc này thề: quân tử báo thù, mười năm không muộn!