Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 126: Bắc Thiên Tuyết rơi xuống nước




Hậu cung đang vội vàng chuẩn bị đại điển phong phi cho Bắc Thiên Tuyết, hậu cung đang bình tĩnh lại xảy ra một đợt gợn sóng không nhỏ.

Hôm nay sau giờ ngọ, Lý Ngọc hiếm khi nhàn rỗi, vì vậy cùng Diệp Mộ Liễu ở Tử Vi cung ngủ trưa.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại là ngày thứ hai tân hôn, Lý Ngọc làm sao có thể nhịn. Vì thế nhịn không được mà kéo Diệp Mộ Liễu mây mưa một phen.

Có thể do mấy ngày trước làm việc vất vả quá độ lại thêm lúc nãy vận động kịch liệt, Lý Ngọc ngủ say sưa.

Diệp Mộ Liễu ngủ bên cạnh toàn thân mồ hôi dinh dính, đang muốn dậy tắm rửa, lại phát hiện tay mình bị Lý Ngọc nắm chặt.

Ngay cả ngủ, hắn cũng không chịu buông nàng ra, như sợ nàng sẽ rời khỏi.

Đau lòng vuốt ve nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu cẩn thận nằm bên cạnh hắn, đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

Trong lòng cuồn cuộn!

Trong mơ màng, Diệp Mộ Liễu đi vào giấc ngủ. Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập...

Diệp Mộ Liễu vốn đã ngủ, lập tức tỉnh dậy.

Theo bản năng nhẹ nhàng, sợ thức tỉnh Lý Ngọc đang ngủ say.

“Chuyện gì vậy?”

“Hoàng hậu nương nương, không hay rồi. Đã xảy ra chuyện.”

Thanh nhi khó xử nhìn Lý Ngọc đang ngủ, cũng nhẹ giọng.

“Vừa rồi cung nữ hầu hạu Bắc Minh công chúa báo lại, Thiên Tuyết công chúa sau giờ ngọ ở trong Ngự hoa viên cùng Hoàng quý phi nương nương xảy ra tranh chấp, bị Hoàng quý phi đẩy vào trong hồ nước...”

“Có chuyện này thật sao?”

Diệp Mộ Liễu giật mình một cái, xoay người ngồi dậy.

Trong đầy nghĩ ngợi, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng suy tính đến phiền toái có thể xảy ra.

“Thiên chân vạn xác.”

“Thiên Tuyết công chúa có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”

Nghĩ nghĩ, Diệp Mộ Liễu cắn môi hỏi, trong lòng lại lo lắng cầu nguyện.

Bắc Thiên Tuyết ngàn vạn lần không thể có việc gì, nếu không Bắc Minh quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một người là con gái của đạitướng quân nắm trong tay hai phần ba binh quyền, một là công chúa Bắc Minh. Cho dù là người nào, Lý Ngọc đều không thể đắc tội nổi.

“Bẩm nương nương, may mà được cứu đúng lúc, Thiên Tuyết công chúa không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Hoàng quý phi nương nương giống như bị dọa sợ, nhưng hiện tại các nàng đều ở Thính Vũ hiên.

Trái tim Diệp Mộ Liễu thấp thỏm, lúc nãy mới hạ xuống một nửa.

Hoàn hảo, sự việc cũng không tồi tệ quá mức, không có tai nạn chết người, có nghĩa là vẫn còn có thể xoay chuyển.

Xem ra nàng không thể không đi rồi !

“Thanh nhi, hầu hạ Bản cung thay quần áo.”

Diệp Mộ Liễu muốn đứng dậy xuống giường thì Lý Ngọc nằm một bên đột nhiên mở mắt.

“ Liễu Nhi, để ta đi thì hơn. “

Nắm tay Diệp Mộ Liễu chưa từng buông ta, Lý Ngọc lắc đầu với nàng, giữa trán có một chút tối tăm, còn có một chút lo lắng có thể thấy rõ.

Vừa dứt lời, hai người đều xuống giường mặc quần áo. Lúc Lý Ngọc chuẩn bị ra khỏi điện thì Diệp Mộ Liễu gọi hắn lại.

“Hoàng thượng, việc này vẫn nên để nô tì ra mặt thì hơn.”

Một người là con gái tướng quân, một người là công chúa nước láng giềng. Hai người đều là phi tử của Lý Ngọc, Lý Ngọc thiên vị người nào mới tốt.

Nếu như việc này thật sự là do Trịnh Ngọc Uyển gây họa, nàng nhất định phải chịu trừng phạt.

Nếu không thì không thể để cho sứ giả Bắc Minh cung Bắc Thiên Tuyết nhả được sự tức giận trong người.

Nếu việc này truyền đến lỗ tai của Hoàng đế Bắc Minh thì càng làm cho hai nước trở mặt.

Nhưng nếu xử phạt quá nặng thì sẽ làm cho Trịnh Nhất Phong bất mãn. Như vậy sự việc cũng sẽ khó giải quyết.

Nếu do Lý Ngọc ra mặt thì sẽ lâm vào cảnh khó xử. Không bằng để chuyện khó giải quyết này giao cho Diệp Mộ Liễu nàng tới xử lý.

Cho dù có sai lầm gì thì hai bên cũng sẽ không trút lên đầu Lý Ngọc.

Đến thời điểm thích hợp, Lý Ngọc còn có thể ra mặt cứu vãn. Không để cho sự việc đến mức bế tắc.

“Không được, Liễu Nhi, việc này nàng không cần lo, Trẫm tự có chừng mực.”

Hầu như không muốn như vậy, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt.

“Lý Ngọc.. đây là chuyện hậu cung, vốn là chức trách của người Hoàng hậu là ta đây.”

Nhéo nhéo tay hắn, nàng nhìn hắn cười trấn an.

“Nghe lời, chuyện tranh chấp của nữ nhân, ngươi là một đại nam nhân xen tay vào làm cái gì?”

Làm sao Lý Ngọc không biết ý đồ của nàng, cũng hiểu đó là phương pháp tốt. Nhưng nghĩ đến Diệp Mộ Liễu vì thế mà có thể đắc tội với tiểu nhân, hắn lại cảm thấy lo lắng.

“Nhưng mà...”

“Yên tâm đi, tốt xấu gì ta cũng là Hoàng hậu có phải không?”

Thu sự lo lắng của hắn vào trong mắt, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười nói.

“Hơn nữa, dù ta có né tránh thì những người đó nhất định sẽ nhìn ta không vừa mắt.”

Thính Vũ hiên ở phía Nam Hoàng cung, bên cạnh hồ Thượng Nguyệt ở Ngự hoa viên.

Mỗi khi hè đến, hồ Thượng Nguyệt đều có hoa sen lay động, hương thơm xông vào mũi. Vì thế ở đình Thủy Tạ, nơi hành lang quanh hồ sen ngắm sen là phong cảnh hiếm có trong Hoàng cung.

Nhất là vào ngày mưa hè, ngồi trong lương đình ngắm sen, một bên nghe tiếng mưa càng là niềm vui

Đến lúc hoa sen tàn, ngồi nghe tiếng mưa ngắm sen tàn, cảnh tượng làm cho người ta lưu luyến.

Do đó, nó được gọi là Thính Vũ hiên.

Nhưng giờ phút này Thính Vũ hiên lại không có niềm vui đó. Chỉ có bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức khẩn trương.

Nhìn thấy Diệp Mộ Liễu xuất hiện ở Thính Vũ hiên, Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển hơi sững sờ, đợi lúc nàng ta phục hồi lại tinh thần thì mới hành lễ với Diệp Mộ Liễu.

“Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Miễn lễ.”

Diệp Mộ Liễu thản nhiên liếc nhìn Ninh phi Nghiêm Thủy Dao sau lưng nàng ta một cái, lập tức đến chỗ Bắc Thiên Tuyết đang nằm trên giường. Vừa đi, vừa hỏi Thái y đang bắt mạch.

“Công chúa như thế nào rồi?”

“Bẩm nương nương, may nhờ cứu giúp đúng lúc, công chúa không có gì đáng ngại. Chỉ là rơi xuống nước, công chúa chấn kinh quá độ. Thần sẽ phối thuốc để cho công chúa uống vào là được.”

Nghe vậy, Thái y cung kính đáp.

“Nếu như vậy thì ngươi đi đi.”

Phất phất tay, Diệp Mộ Liễu cho Thái y lui ra, lại thản nhiên nhìn Bắc Thiên Tuyết vẫn nhắm chặt hai mắt, sau đó mới tìm chiếc ghế tùy ý ngồi xuống, bình tĩnh hỏi:

“Ai đó tới nói cho Bản cung, đây là chuyện gì xảy ra?”

Trịnh Ngọc Uyển cùng Nghiêm Thủy Dao nhanh chóng liếc nhau, yên lặng. Một lúc lâu, Trịnh Ngọc Uyển mới mở miệng, ngượng ngùng cười nói:

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc giờ ngọ, nô tì hẹn Ninh phi đi Thượng Nguyệt hồ ngắm sen, ai ngờ ở bờ hồ gặp được Thiên Tuyết công chúa. Vì thế, nô tì mời công chúa đến chòi nghỉ mát một chút. Ai ngờ mới nói chuyện không laai thì công chúa không cần thận trượt chân xuống hồ. Nô tì và Ninh phi cũng bị dọa sợ, vội vàng kêu cứu, lúc này mới đúng lúc cứu được công chúa.”

“Như vậy sao? Sao ta lại nghe nói, là Hoàng quý phi đẩy công chúa xuống?”

Ánh mắt Diệp Mộ Liễu bỗng nhiên sắc bén.