Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 210: Lý Ngọc phế bỏ lục cung




Mùa thu năm Vận cảnh đế thứ mười một, Bắc Minh công chúa Bắc Thiên Tuyết được sắc phong làm Qúy phi không được bốn tháng thì bị biếm vào lãnh cung, sau đó Vận Cảnh đế lấy lý do vì ghen tỵ mà phế bỏ phi vị. Sau đó bị trục xuất ra khỏi cung.

Ngoài ra, các phi thần trong cung, Thải Nữ đến Tư Dung, Chiêu Nghi, hai mươi tám phi tần hậu cung được đưa ra khỏi cung.

Đối với chuyện này, cả triều đình dậy sóng.

Các đại thần đều dâng tấu, yêu cầu Lý Ngọc lo lắng đến chuyện này. Các tấu chương như tuyết, bay đến bàn Lý Ngọc.

Nhưng tâm ý Lý Ngọc đã quyết, đối với khẩn cầu của đại thần nhìn như không thấy, kiên quyết vô cùng.

Vốn có người lợi dụng cơ hội này gây náo loạn một hồi.

Nhưng nhìn đương sự vẫn hết sức bình tĩnh, đặc biệt Qúy phi Bắc Thiên Tuyết một câu bất mãn cũng không có, đối với hành vi ghen tỵ thành tính của mình cũng thừa nhận.

Cứ như vậy, mọi người ai cũng không dám nói, chỉ có thể tạo ra một ít lời đồn đãi bất lợi cho Hoàng hậu Diệp Mộ Liễu.

Nói Bắc Thiên Tuyết ghen tỵ là giả, Hoàng hậu ghen tỵ mới là thật.

Hoàng hậu độc sủng hậu cung, buộc Hoàng thượng đuổi nhóm phi tần trong cung đi.

Đối với chuyện này cũng có người phản đối, hầu hết xuất phát từ dân gian, dân chúng nói:

“Hoàng hậu lúc trước vì giang sơn của Hoàng thượng không tiếc hy sinh tính mạng của mình. Một người Hoàng hậu như vậy là trăm năm khó gặp, đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”

Kết quả trên triều đình chia làm hai phái, tranh luận đến khí thế ngất trời.

Nhưng đối với chuyện này, ai cũng không thể thay đổi. Nhất là quốc chủ Bắc Minh quốc sau khi nhận được tin tức cũng không giận tím mặt như mọi người vẫn nghĩ.

Vì thế các đại thần gây náo loạn cũng thông minh ngậm miệng lại.

Bộ phận còn lại bởi vì sự kiện đầu tiên mà thấy bản thân chịu thiệt, dù sao một cây chẳng chống nổi một ngôi nhà, hơn nữa Diệp Mộ Liễu ở rừng rậm làm hành động như vậy cũng coi như thỏa đáng.

Cho nên lâu dần mọi người cũng đã tiếp nhận...

Kể từ đó, cả hậu cung to lớn của Lý Ngọc chỉ còn một phi.

Mà ngày kế tiếp sau khi Bắc Thiên Tuyết bị trục xuất ra khỏi cung thì Ninh phi Nghiêm Thủy Dao cũng sinh bệnh, bệnh không dậy nổi.

Lời đồn đãi bên trong hậu cung đều nói Ninh phi vì tức giận, có người nói nàng bị hù dọa, cũng có người nói nàng giống như Bắc Thiên Tuyết, cho nên lo lắng thành bệnh.

Đối với chuyện này, Lý Ngọc mà Diệp Mộ Liễu có chút bất đắc dĩ.

Đúng lúc hai người vì xử lý Nghiêm Thủy Dao sao cho thỏa đáng thì nàng ta tự động dâng tới cửa.

Hôm nay đang lúc Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu từ Phúc Duyên cung thăm Lý Ly trở về Tử Vi cung, bởi vì mấy ngày này bệnh tình Lý Ly đã tốt hơn, tinh thần không tệ lắm mà Lãnh Hàn Yên nói với bọn họ, sư phó ‘độc y’ của nàng đã thuận lợi lấy được thần long huyết, đang trên đường trở về.

Mọi người nghe được tin tức tốt, tâm tình của Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu cũng tốt hơn.

Lý Ngọc nắm tay Diệp Mộ Liễu, dự tính chờ Lý Ly giải độc xong sẽ cùng hắn đến khu vực săn bắn Hoàng gia. Lúc này Ninh phi mang theo con gái duy nhất của Lý Ngọc – Ninh Hoa công chúa xuất hiện trước mặt hai người. Thấy vậy, Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày nhưng ánh mắt nhìn về Ninh Hoa thêm mấy phần từ ái.

“Ninh nhi, mau đến để Phụ hoàng ôm một cái.”

“Ninh Hoa tham kiến Phụ hoàng, Mẫu hậu.”

Vóc dáng nho nhỏ, trắng ngần như cục bột nhỏ, làm người ta yêu thích vô cùng. Khi cười lên, hai má hiện lên lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp.

“Miễn lễ.”

Lý Ngọc đưa tay ôm lấy Ninh Hoa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Liễu. Trong mắt hai người đều thấy được sự nghi hoặc và cảnh giác.

Ninh phi chủ động mang theo con gái tới cửa là muốn làm gì?

“Ninh phi thân mình không khỏe, không ở trong cung nghỉ ngơi lại ra đây làm gì?”

Thấy nàng ta vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt đầy phức tạp, Diệp Mộ Liễu bình tĩnh nhìn nàng ta.

“Nô tì là có chuyện khẩn cầu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương một chuyện.”

Dứt lời, Nghiêm Thủy Dao nhìn qua Ninh Hoa, ‘bùm’ quỳ rạp xuống đất.