Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 113




Buổi sáng nhiều chuyện bận rộn, sau khi bái tế thiên địa và tổ tiên, mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức một phen thì cũng đến giờ dùng bữa trưa, Tô Nhược Tuyết vẫn ngồi bên cạnh Chiêu Nghi đại trưởng công chúa như cũ, gương mặt không hề hoảng hốt hay khiếp sợ vì bị Văn thái hậu làm khó dễ ban sáng, ngược lại nàng cực kỳ bình tĩnh, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhìn thấy tất cả, sắc mặt bà cụ càng thêm hiền lành, nàng là cháu dâu của bà, dù cho đối phương có là thái hậu nương nương thì như thế nào? Chỉ cần nam nhân Lý gia còn ở đó, thì nhất định sẽ bảo vệ mẹ con các nàng bình an.

Lúc ăn trưa Tô Nhược Tuyết cũng không dùng bao nhiêu, thứ nhất đương nhiên giống như lời Lý Dụ nói, bởi vì đồ ăn trong cung cần phải chuẩn bị xong từ sớm, cho nên lúc dọn lên đã có phần nguội lạnh, thứ hai chính là, mặc dù tâm trạng nàng tốt, nhưng tiếp nhận ánh mắt dò xét như có như không của nhiều người như vậy, Tô Nhược Tuyết tự nhận bản thân mình chưa tu luyện đến cảnh giới tối thượng. Hơn nữa đối với nàng mà nói, nàng cũng thật tò mò mình đắc tội Văn thái hậu từ lúc nào nhỉ.

Đương nhiên Tô Nhược Tuyết biết rõ, thiên hạ rộng lớn, có vài người trời sinh chính là không hợp. Nhưng đặt trên người mình và Văn thái hậu lại không thích hợp. Thái hậu mẫu nghi thiên hạ có quyền dạy dỗ bất cứ nữ tử nào trên thế gian, điểm này nàng chẳng chút nghi ngờ, nhưng mà làm cho nàng khó chịu trước mặt Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, thì có lẽ không chỉ bất mãn nàng thôi đâu.

Trong lòng Tô Nhược Tuyết ước chừng đã tìm ra manh mối, nhưng giả sử thật sự là lý do kia.... Được rồi, nàng cũng không lỗ.

Sau khi ăn trưa, mọi người liên tục cáo từ, còn những người có quan hệ thân mật với hoàng gia thì được Văn thái hậu giữ lại trong cung rồi sai cung nữ đưa đến thiên điện nghỉ ngơi.

Tô Nhược Tuyết vừa tạm biệt Chiêu Nghi đại trưởng công chúa trở về phòng mình, chưa đầy một lát nàng đã nghe giọng nữ tử truyền tới, chính là Phụ chính vương phi và Tham tướng phu nhân đến.

Tô Nhược Tuyết vô cùng vui vẻ đi ra đón, cìn chưa đi đến cửa thì đã nhìn thấy hai thân ảnh cực kỳ quen thuộc, "Đại tỷ, muội muội..." Chỉ đơn giản bốn chữ, hốc mắt Tô Nhược Tuyết đã nóng lên.

Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị bước nhanh tới, hai người vây quanh Tô Nhược Tuyết, tỷ muội ba người thật lâu không nói nên lời.

Tô Nhược Tuyết là người phục hồi đầu tiên, nàng lôi kéo tay đại tỷ và tiểu muội đến ngồi xuống giường, vừa mở lời nàng đã hỏi: "Nhị Nhi, chuyện hôm nay cảm ơn muội đã giúp đỡ, có khi nào vì như vậy mà muội bị liên lụy hay không...."

Tô Nhược Nhị oán trách nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ nói chuyện này? Giữa tỷ muội chúng ta mà còn so đo mấy chuyện đó hay sao? Tỷ yên tâm đi, muội là người như thế nào chẳng lẽ các tỷ còn không biết? Tô Nhược Nhị muội chưa từng biết thua thiệt là gì, còn nữa, người thái hậu tẩu tẩu này còn rất thương muội nha..."

Tô Nhược Tuyết không hề thả lỏng khi nghe mấy lời nhẹ tênh của Tô Nhược Nhị, mãi cho đến khi Tô Nhược Nhị thề thốt cam đoan, nàng mới hòa hoãn một chút, bất luận là Văn thái hậu không thích nàng thé nào, nàng đều không hi vọng, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến người nhà của mình.

"Đừng nói mấy chuyện này nữa, bây giờ Tuyết Nhi mang thai lớn tháng, trong người có không khỏe chỗ nào không?" Đại tỷ Tô Nhược U cười nhẹ nhàng chuyển chủ đề, từ trước đến nay ba tỷ muội các nàng đều quan tâm lẫn nhau, hôm nay đổi lại là bất kỳ người nào trong các nàng gặp chuyện thì hai người con lại đều làm như thế.

Nhắc đến đứa trẻ trong bụng mình, vẻ dịu dàng trên mặt Tô Nhược Tuyết gần như có thể hòa tan được băng tuyết gió xuân, khiến lòng người ta ấm áp, "Nha Nha ngoan lắm, ma ma nói ta thể chất ta tốt nên không chịu tội gì."

Cặp nhi tử Đại Bảo và Nhị Bảo nhà Tô Nhược U đã được hơn bảy tám tháng, Tô Nhược Nhị cũng sinh ra nhi tử tiểu Hoành Thánh, với tư cách là người từng trải, đối với lời nói của Tô Nhược Tuyết các nàng không hề cảm thấy nghi ngờ, do thể chất tốt nên ba tỷ muội các nàng đều không chịu khổ gì khi mang thai. Ngược lại là Tô Nhược Nhị nhạy bén bắt lấy cái tên khiến cho nàng hết sức hứng thú, "Nha Nha?"

Tô Nhược Tuyết vuốt ve bụng mình, nàng khẽ gật đầu, "Tổ phụ đặt nhũ danh, ta và phu quân đều cảm thấy rất tốt."

Tô Nhược U cũng lên tiếng, "Cho nên, muội đang mang thai nhi nữ?"

"Ma ma nói chắc mười phần..." Nói rồi, biểu tình trên mặt Tô Nhược Tuyết càng ngọt ngào hơn, "Nha Nha, mau chào hai dì đi con."

"Tốt quá! Rốt cuộc nhà chúng ta có nữ oa oa rồi." Tô Nhược Nhị làm nũng cười cười, nàng bày tỏ yêu thương với bụng Tô Nhược Tuyết, "Tiểu Nha Nha, ta là dì nhỏ của con đây."

Nói cũng khéo, Tô mẫu một lần sinh ra ba tỷ muội Tô Nhược Tuyết, rồi tới khi ba tỷ muội các nàng xuất giá, đại tỷ sinh được một cặp song sinh nhi tử, mà nàng cũng sinh nhi tử, đến phiên nhị tỷ lại biến thành tiểu nữ nhi nũng nịu, làm sao mà Tô Nhược Nhị không yêu thương cho được?

"Tiểu Nha Nha mau lớn lên, chờ con chui ra khỏi bụng mẫu thân, Đại Bảo ca ca, Nhị Bảo ca ca, còn có Tiểu Hoành Thánh ca ca đều sẽ bảo vệ con, chỗ dì nhỏ có rất nhiều y phục, trang sức, phấn son đẹp, đều cho Nha Nha hết có được không...."

Từ trước đến nay, tiểu muội đều rất hoạt bát, có muội muội chơi đùa với Tiểu Nha Nha, Tô Nhược U cũng không vội cướp lời, nàng đưa tay sờ bụng Tô Nhược Tuyết, cẩn thận vuốt ve, "Lần này cuối cùng tổ phụ cũng được như mong muốn rồi." Phu quân Bùi Hạo của Tô Nhược U từ nhỏ đã được chân truyền từ Lý lão hầu gia, Lý lão hầu gia yêu nhân tài nên không để ý đến việc mình có đến bảy cháu trai, ông cụ mặt dạn mày dày nhận độc đinh Bùi Hạo của nhà họ Bùi làm cháu nuôi, về sau bởi vì Tô Nhược Nhị gả cho Phụ chính vương gia, vấn đề bối phận làm cho trước mặt người ngoài bọn họ không dám thừa nhận, dù sao lúc trước cũng không làm lễ nhận người thân gì, có điều hai nhà vẫn lén lút qua lại như cũ.

Tô Nhược Tuyết dịu dàng cười, "Đúng thế, hiện tại Tổ phụ hận không thể chiều hư Nha Nha, cũng không biết sau khi Nha Nha chào đời, ông cụ sẽ yêu chiều thành dạng gì nữa..."

Dù cho không tận mắt chứng kiến hình ảnh kia, nhưng Tô Nhược U cũng có thể tưởng tượng ra được, trải qua mấy chục năm, lúc nào Lý lão hầu gia cũng ngóng trông có con gái, sau đó lại ngóng trông cháu gái, thấy cháu gái vô vọng ông đành đem hi vọng cuối cùng ký thác lên người cháu cố gái, Nha Nha có mặt đúng thời điểm mấu chốt này, được yêu thương là điều tất nhiên.

"Đại Bảo Nhị Bảo, còn có Tiểu Hoành Thánh hôm nay không đến, ta nhớ chúng nó quá, không biết chúng nó có nhận ra người dì này hay không nữa..." Nghĩ đến ba cháu trai nhà ngoại đã lâu không gặp, trong lòng Tô Nhược Tuyết cảm thấy hơi đáng tiếc. Trẻ con mau lớn, hiện tại chắc chúng nó đã lớn lắm rồi...

Nhắc tới ba đứa bé, Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị nhìn nhau cười cười.

"Nhị tỷ, tỷ yên tâm đi, đợi mùng hai chúng ta về nhà tỷ sẽ gặp được thôi, hơn nữa, tỷ đừng lo lắng mấy tiểu tử đó sẽ không nhận ra tỷ..." Tô Nhược Nhị đáng yêu nói.

"Tại sao thế?" Tô Nhược Tuyết hứng thú.

Nhị tỷ càng như thế, Tô Nhược Nhị càng làm ra vẻ huyền bí, "Bây giờ muội không nói, chờ ngày mai nhị tỷ sẽ biết."

Tiểu muội vô cùng nghịch ngợm, muốn moi lời từ miệng tiểu muội nhất định rất khó, Tô Nhược Tuyết muốn cũng không được nên chuyển ánh mắt sang người đại tỷ Tô Nhược U, đôi mắt ngập nước đầy khẩn cầu, "Đại tỷ..."

Hiếm khi nhị muội lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi đáng yêu, Tô Nhược U khó nén được hào hứng, "Ta cảm thấy chuyện này để muội tự khám phá thì hay hơn."

"Ha ha ha..." Tô Nhược Nhị cười đắc chí, "Nhị tỷ, tỷ cam chịu số phận đi!"

Ba tỷ muội xa cách lâu ngày gặp lại nên trò chuyện quên cả nghỉ ngơi, cũng may buổi chiều không có việc gì, thân phận các nàng cũng không giống như xưa, mắt thấy sắp đến giờ thân, sau khi mọi người đến tạm biệt Văn thái hậu thì nhanh chống ngồi kiệu mềm đi ra cửa cung.

Các nam nhân kết thúc sớm hơn một tý nên đã chờ trước ngoài cửa cung, đợi nữ quyến trong nhà rồi cùng nhau trở về.

Ba tỷ muội Tô Nhược Tuyết đứng chung một chỗ, các nàng vừa xuống khỏi kiệu thì có gã sai vặt đến báo, nói là Phụ chính vương gia, Bùi tham tướng, Lý phó đô ngự sử phải ở lại Càng Thanh Cung trao đổi chính sự với thánh thượng, các nàng hãy chờ một lát, bọn họ sẽ ra ngay.

Bùi lão phu nhân và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhìn nhau, hai bà cụ làm chủ dẫn mọi người đi về trước, để lại ba tỷ muội các nàng đứng lại trò chuyện thêm một lát, Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược U đương nhiên rất cảm kích, nữ tử xuất giá có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, các nàng may mắn lắm mới có được trưởng bối tốt như vậy.

Trương Thiến đứng ở sườn Đông của cửa cung, sắc mặt ả không đổi thu một màn trước mặt kia vào hết trong mắt, hận ý nơi đáy mắt nồng đậm như mực.

Từ nhỏ ả đã yêu thích biểu ca, thậm chí không để ý trưởng bối trong nhà phản đối, ả luôn muốn gả làm thê tử hắn, có điều biểu ca lại thích nữ nhân ti tiện kia, ả có điểm nào thua kém nàng ra? Gia thế, tướng mạo, tính tình, mọi thứ ả đều hơn hẳn nàng ta, đường đường là đích tam tiểu thư Tuyên Quốc Công phủ sao có thể chịu nhục nhã như thế?

Ngay tại lúc ả chuẩn bị sẵn sàng để phân cao thấp với nữ nhân này, thì nàng ta quay đầu gả vào Vĩnh Định Hầu phủ, tân lang còn là đương kim trạng nguyên trẻ tuổi, thậm chí công danh còn đứng trên biểu ca một bậc, Trương Thiến cho rằng khi biết nàng ta phụ hắn gả cho người khác thì sẽ vô cùng mừng rỡ, có điều sự thật là...

Không hiểu ra làm sao, trong lòng ả lại hình thành một loại cảm giác ả nhặt lại đồ cũ của Tô Nhược tuyết vứt bỏ.

Song đã đi đến mức này, dĩ nhiên ả đã không còn cách nào để quay đầu. Tân hoàng giữ vững vị trí, thiên hạ từ từ xác định, Tuyên Quốc Công phủ hoàn toàn thất bại trong trận chiến này, hôm nay ngược lại nhờ vào Khương phủ cuộc sống của ả mới tốt hơn một chút. Ả không muốn giống như các tỷ muội cùng độ tuổi khác, vừa đến tuổi là đã định làm bạn với thanh đèn, nhất định ả phải giữ chặt lấy cọng cỏ cứu mạng là biểu ca này, vậy ả mới có thể được cứu thoát.

Trương Thiến nhìn thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp hơn hoa phía trước, âm u trong lòng càng khuếch đại, dựa vào cái gì chỉ trong một đêm, nàng ta ở trên trời còn ả thì bị đáp dưới đất? Lòng dạ độc ác càng lúc càng lớn, biết rõ là không thể, biết rõ phải ẩn nhẫn, có điều hận thù của Trương Thiến quá lớn, ả không kiềm chế nổi.

"Biểu ca muốn lấy ta làm thê tử."

Ba tỷ muội Tô Nhược Tuyết đang nói chuyện phím thì bất thình lình bị một giọng nói sắc lạnh của nữ tử cắt ngang, ngẩng đầu lên thì trông thấy một nữ tử mặc váy áo màu đỏ hải đường thêu hoa mẫu đơn bằng tơ bạc đang đi về phía các nàng.

Làm như sợ Tô Nhược Tuyết không nghe rõ, Trương Thiến dừng lại nói thêm một lần nữa.

Chuyện Tuyên Quốc Công phủ dĩ nhiên Tô Nhược Tuyết có nghe nói, hiện tại Trương Thiến không còn liều lĩnh và kiêu ngạo như ngày xưa nữa, ả gầy, khuôn mặt cũng dữ tợn hơn, Tô Nhược Tuyết cho rằng nhìn thấy kết cục của Trương Thiến như vậy nàng sẽ rất hả hê, có điều không ngờ cuộc gặp gỡ bất ngờ này, nàng có hơi giật mình, đã bao lâu rồi nàng không còn nhớ đến người này nữa, nếu như không phải ả tự xuất hiện, Tô Nhược Tuyết tin rằng, bản thân nàng sẽ vẫn không nhớ đến ả như cũ...

Chuyện này có phải có nghĩa là hiện tại nàng đã hoàn toàn buông bỏ, buông bỏ khúc mắc kiếp trước, buông bỏ nỗi hận và đau đớn khắc sâu vào tận xương tủy trong kiếp trước...

Nhìn thấy Tô Nhược Tuyết mất vẻ bình tĩnh như trong dự liệu của mình, nói thật Trương Thiến cảm thấy cực kỳ sảng khoái, có điều thời gian trôi qua, ả đã nhìn ra, nữ nhân kia hoàn toàn không để ả vào trong mắt, Trương Thiến tức giận thở hổn hển, "Tô Nhược Tuyết, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì?"

Suy nghĩ bị cắt đứt, Tô Nhược Tuyết vô thức nhíu mày, ánh mắt nhìn Trương Thiến cũng có chút không kiên nhẫn, được rồi, cho dù nàng hết hận, thì nữ nhân này vẫn đáng ghét như cũ.

Tô Nhược Tuyết không muốn miễn cưỡng bản thân nói chuyện với nữ nhân này, ả ta và Khương Khánh Trạch thành thân thì liên quan gì đến nàng? Có điều nữ nhân này muốn nghe thì nàng sẽ nói cho ả nghe. Khóe môi cong lên, ánh mắt Tô Nhược Tuyết nhìn Trương Thiến lạnh như băng, "Chúc mừng, hai người rất xứng đôi."