Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 44




Lý Dụ hơi nhướng mày không để lại dấu vết nhìn sang Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bên cạnh. Nghe giọng điệu lần này của Văn thái hậu thì có vẻ hoàn toàn không đơn giản là vui đùa, mặc kệ trong lòng bà đang tính toán cái gì, Lý Dụ cũng không có thời gian đấu trí với bà, hắn còn phải đi thuyết phục Tô nhị tiểu thư nhanh chóng gả cho hắn kia kìa!

Ban đầu Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để nghe tôn tử của bà bị chê cười, nhưng không ngờ lần này nó cho Hầu phủ thể diện lớn như thế. Hơn nữa Nhị tiểu thư Tô gia kia nhìn rất thuận mắt, muốn cho tiểu cô nương một món quà gặp mặt, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mỉm cười, "Tính tình tiểu tử này bất định, nào có ai dám làm mai? Có điều...."

Nói rồi, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa liếc sang Lý Dụ rồi nói tiếp, "Có điều vài ngày trước ta có ưng ý một tiểu cô nương....."

Nói đến đây, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không nói thêm gì nữa, ý vừa đủ để mọi người ngồi đây đều hiểu.

"Nếu cô cô đã nói vậy thì tốt quá rồi, chỉ là không biết là tiểu cô nương nhà ai, Ai Gia đã gặp bao giờ chưa?" Bị chống đối nhưng Văn thái hậu cũng không giận, mặt mày vẫn hiền lành như cũ.

Tuy nghe Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nói như thế nhưng vẻ lạnh nhạt trên mặt Triệu thị vẫn không thay đổi, đời bà đã như vậy rồi, bà chỉ hi vọng hai con trai của mình được vui vẻ sống với người mà mình yêu thương.

Trưởng tử Lý Nguyên chính chắn, hiện giờ đã yên bề gia thất, bà không cần phải quan tâm quá, chỉ có tiểu nhi tử, bởi vì trượng phu phản bội, lúc đầu bà khổ sở tột đỉnh, khó tránh phân tâm, xem nhẹ nó, đợi đến khi bà khôi phục thì tính tình nhi tử đã hình thành.

Đối với chuyện này, cái nhìn của Triệu thị cũng thoáng, bà không yêu cầu nhi tử phải kiến công lập nghiệp, lưu danh hậu thế, con bà sinh bà biết, tất nhiên nó không phải người bất tài vô dụng, song nó lựa chọn tương lai như thế nào, bà hoàn toàn tôn trọng.

Giống như lúc trước Lý Dụ không ôm chí lớn, bà không khuyên, nhưng khi nhi tử đỗ trạng nguyên bà vẫn kiêu ngạo..

Triệu thị tự biết mình thất trách nhiều năm, quả thật bà thấy rất có lỗi với nhi tử, cho nên bà không hề can dự vào cuộc sống riêng của nó, hôn sự của nhi tử bà càng không phản đối, cũng sẽ không cho phép người khác tính toán, dù giả dối hay thật lòng,mấy lời ngày hôm nay nếu đổi lại là bà, bà cũng không để bụng, thế nhưng ở đây còn có Chiêu Nghi Đại trưởng công chúa, bà không thể không thận trọng.

Hai cụ trong nhà rất thương yêu nhi tử này của bà, trong lòng nhi tử, vị trí của hai cụ cũng rất quan trọng.

Hiếu thuận chính là đạo lý hiển nhiên, có điều Triệu thị không muốn nhi tử của mình phải vì hiếu thuận mà mù quáng nghe theo....

Có thể Chiêu Nghi Đại trưởng công chúa không quản được suy nghĩ của hai nữ nhân đang ngồi đây, thế nhưng bà lại xem xét sắc mặt tôn tử rồi lên tiếng trêu ghẹo, "Tiểu cô nương nhà ai thì ta không nói được, song nhờ người ta mà tên khỉ con này mới bớt ngang tàn khiến ta bớt lo một chút."

Nơi đây là Hoàng thành, không có nữ nhân nào có thân phận cao hơn Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nữa, trải qua ba triều Hoàng đế, mỗi triều đều cực kỳ yêu thương kính trọng bà, nhưng hôm nay nói chuyện với Văn thái hậu bà vẫn giấu đi sự sắc sảo của mình.

Ánh mắt Văn thái hậu chuyển qua chuyển lại giữa Chiêu Nghi đại trưởng công chúa và Lý Dụ, tựa như hiểu ra thâm ý trong lời nói của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, sau đó bà vừa tự trách vừa trêu ghẹo nói: "Đều tại Ai gia nóng lòng quá."

Lý Dụ được trưởng bối yêu thích, đương nhiên hắn cũng thật biết điều, khóe môi cong lên mang theo ý xấu, đồng thời bất mãn: "Tổ mẫu, thái hậu biểu cữu mẫu, đừng tưởng A Dụ nghe không hiểu hai người đang nói bóng nói gió ép buộc con."

Thấy hắn như vậy, có giống Trạng nguyên trẻ tuổi chấn danh thiên hạ chút nào đâu? Chọc cho Chiêu Nghi đại trưởng công chúa và Văn thái hậu hết sức vui vẻ.

Đợi đến khi Lý Dụ vất vả lắm mới thoát thân được, hắn không thèm để ý đến các đồng khoa đang lấy lòng bên cạnh mà chỉ muốn  nhanh chóng thúc ngựa xuất cung, oán khí trong lòng sắp bay đến trời xanh, quả thực chức trạng nguyên này chẳng có ý nghĩa gì cả! Quyết định trước kia của hắn là sáng suốt nhất.

Có điều, khóe môi Lý Dụ cong lên, vì Tô nhị tiểu thư của hắn, mấy thứ trói buộc này hắn vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa, hôm nay hắn chịu nhiều ấm ức như vậy, nhất định phải bắt nàng an ủi mới được.

Nghĩ đến đây, bước chân Lý Dụ nhẹ tênh, "Triệu Vô Minh, đi mau lên!"

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Dụ vẫn không thể thuyết phục được Tô nhị tiểu thư đồng ý gả cho hắn, thậm chí hắn còn phải tới Hàn Lâm Viện nhậm chức.

đương nhiên, dựa theo tính tình của hắn, hắn cũng chẳng muốn đi chút nào, thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn còn hơn chó, cuộc sống như thế ai mà thèm, hắn không tình nguyện. Có điều, trong nhà có một cực phẩm --- Chính là Lý lão hầu gia, ông cụ đạp cho một cước, Lý Dụ chập choạng cút thật xa, hắn thật sự sợ hãi nếu ông cụ đạp thêm mấy đạp nữa eo hắn sẽ gãy mất, vậy thì tội nghiệp cho hắn quá.

Huống chi, trong Hàn Lâm viện cũng không nhàm chán như hắn tưởng tượng, ít nhất trông thấy khuôn mặt giống như ăn phân của người nào đó, hắn cực kỳ thoải mái.

Biểu ca, bề ngoài như ông cụ non mà dám ngấp nghé Tô nhị tiểu thư của hắn, hắn không đùa chết y thì thật xin lỗi sự dạy dỗ nhiều năm như thế của ông cụ nhà hắn.

Mười bảy tháng năm, mặt trời treo cao, bầu trời xanh thẳm.

Ngày hôm nay, vừa mới tờ mờ sáng, từ trên xuống dưới trạch viện Tô gia đã rất náo nhiệt, thì ra hôm nay là sinh thần của ba tỷ muội Tô gia, cũng là ngày các nàng cập kê tròn mười lăm tuổi. Bởi vì Tô tam tiểu thư đã gả cho Phụ chính vương gia từ tháng ba, lần cập kê này nàng không thể tham gia, cho nên chỉ có mình Tô đại tiểu thư Tô Nhược U và Tô nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết được nhận quà tặng.

Vả lại, ở kinh thành Tô gia có quan hệ thân thiết với Khương phủ, cộng thêm giao tình giữa Tô mẫu và Phạm thị nên những năm qua Tô gia cũng rất thân với Từ phủ, ngoài ra còn có các mối quan hệ làm ăn, thêm nữa là do hôn sự của Tô đại tiểu thư và Tô tam tiểu thư nên lễ cập kê này không thể tổ chức qua loa được, huống hồ, trong lòng Tô phụ cũng không muốn sau này phải tiếc nuối.

Tối hôm qua, Tô Nhược Nhị đã trở về, trong nhà chỉ có mình nàng gả sớm, sáng hôm nay nàng bèn bắt tay vào thu xếp hết thảy, cũng may bên cạnh có mấy ma ma rất được việc nên nàng không đến nổi rối tung rối mù.

Mọi người đều biết, Tô tam tiểu thư vô cùng xinh đẹp đáng yêu, y phục để hai tỷ muội mặc trong lễ cập kê nàng đã sai người chuẩn bị từ lâu, trước nay Tô gia không thiếu tiền, trong tay Tô nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết quản lý tiệm vải, tú nương trong thêu phường đều có tay nghề nhất đẳng, giờ phút này nhìn trang phục trên người hai tỷ muội, Tô Nhược Nhị có phần tiếc nuối.

Bàn tay trắng như ngọc sờ sờ lên y phục đỏ thẫm, vạt áo viền tơ vàng thêu chim nhạn vờn mây, trong mắt tràn ngập các loại màu sắc.

"Sao thế? Hối hận vì xuất giá sớm quá à?" Từ khi rời giường đến giờ, Tô nhị tiểu thư rất ngoan ngoãn để mặc cho tiểu muội chỉ huy nha hoàn mặc y phục cho mình, bởi vì trong lòng nàng hiểu, trong lòng tiểu muội rất tiếc nuối.

Mặc dù nàng rất vui vẻ vì tiểu muội có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, nhưng hiện nay, ba tỷ muội các nàng không thể ở cùng nhau như trước kia, nàng cũng rất tiếc nuối.

Trước mặt hai tỷ tỷ, trước giờ Tô Nhược Nhị chưa từng che giấu gì cả, nàng mím môi dựa lên vai Tô Nhược Tuyết, đáng thương lên tiếng, "Đúng vậy, muội muốn cùng trải qua lễ cập kê với Đại tỷ và Nhị tỷ cơ."

Song có điều nàng không thể nói nên lời, muốn trách tội ai bây giờ? Phu quân Vương gia nhà mình sao? Trách hắn không chờ được xin thánh chỉ ban hôn, ban hôn thì cũng được đi, ngày thành thân không thể dời lại một chút ư, làm gì phải gấp dữ vậy?

Nhưng nếu bây giờ nàng nói ra thì không phải tự làm trò cười à, cười nàng xuất giá rồi mà còn trở nên không biết xấu hổ như thế...

Tô Nhược U đưa tay vuốt tóc an ủi Tô Nhược Nhị, nàng cũng không mở miệng, tâm trạng tiểu muội các nàng đều hiểu, ba tỷ muội các nàng, cùng sinh một lúc, cùng nhau lớn lên, cùng vui cười, cùng đau khổ, cùng tổn thương, tuy các nàng biết rõ, sớm muộn gì cũng có ngày các nàng phải tách ra, song đến giờ khắc này mới rõ, trong lòng các nàng không có mùi vị gì...

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc có chút thương cảm, có điều cũng may có hai tiểu nha đầu Từ Huệ và Khương Dao ở đây xen vào chọc cười.

"Nhị nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, muội có chỗ nào không ổn không?"

Có thể đi bên cạnh Nhị biểu tỷ mà mình sùng bái đã lâu, Khương Dao rất kích động, nhưng hưng phấn qua đi lại xuất hiện một chút bất an và lo âu, tiểu cô nương sợ mình làm sai sẽ khiến Nhị biểu tỷ mất mặt, tuy bình thường Tam biểu tỷ thích trêu chọc mình nhất, nhưng thật ra Tam biểu tỷ cũng rất tàn nhẫn, lúc này mình không thể làm sai được.

Tô Nhược Nhị nhìn vẻ khẩn trương khó giấu trên mặt Khương Dao, buồn phiền trong lòng nàng bỗng vơi đi một nửa, nàng thấy tiểu cô nương vừa buồn cười vừa đáng thương.

"Được, được, được, ta sẽ giúp Tiểu Dao Nhi của chúng ta xem thật kỹ."

Từ Huệ bên cạnh cũng khẩn trương, tuy Từ phủ từng hiển hách một thời, có điều khi rơi vào tay phụ thân thì lụi làn, không hưng thịnh như lúc trước nữa. Ngày hôm nay, khách mời của Tô gia toàn những nhân vật không tầm thường, Bùi lão phu nhân, phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi phủ cũng có mặt, ngay cả Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cũng dẫn con dâu trưởng là Hầu phu nhân tới, không kể tới những khách mời tiếng tăm lừng lẫy khác, mặc dù hôm nay nàng chỉ đi bên cạnh U nhi tỷ tỷ, nhưng ở trước mặt những người này không thể có sai sót gì được.

Nghĩ đến đây, Từ Huệ cũng ngồi không yên, nàng lập tức kéo tay Tô Nhược Nhị, "Nhị Nhi, tỷ cũng xem giúp ta với!"

Bất luận lúc trước các nàng bối rối thế nào, khi đến giờ, kèn trống nổi lên, Tô Nhuộc U và Tô Nhược Tuyết đều phải xuất hiện cùng với Khương Dao và Từ Huệ, bốn tiểu cô nương, một thanh nhã, một lạnh lùng, một xinh đẹp, một rực rỡ, vừa bước ra đã thu hút mọi ánh mắt.

Hôm nay, người làm chứng cho bọn họ là Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, ban đầu Tô gia định mời cữu mẫu Vương thị làm chứng, có điều thân phận nữ tế đứa sau cao hơn đứa trước, vì để các nữ nhi có một lễ cập kê đáng nhớ, Tô phụ đành chấp nhận ý tốt của Bùi phủ, mời Chiêu Nghi đại trưởng công chúa làm chứng, chứ nếu không ông có mơ cũng không dám mời vị phật gia này.

Có điều không biết có phải do chột dạ không, Tô Nhược Tuyết có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế, nàng không khỏi liếc qua nhìn vị lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ vị, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặc dù lớn tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhất là đôi mắt phượng phân minh kia khiến cho mặc dù bà cụ đang cười nhưng vẫn cho người ta cảm giác không thể mạo phạm.

Giống như phát hiện ra ánh mắt của nàng, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhìn tiểu cô nương đầy hàm ý, mặt thon nhỏ, dung nhan như phù dung, mắt hoa đào, môi son, quả là một mỹ nhân hiếm gặp. Từ nhỏ lớn lên trong vàng son, mấy chục năm nay mỹ nhân thế nào mà bà chưa từng thấy? Ngay cả chính mình, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cũng không khách sáo nói rằng, bà cũng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, bởi vậy đối với những thứ này, không phải bà không xem trọng, chẳng qua là nó không thật sự quan trọng mà thôi.

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không để lại dấu vết đánh giá tiếp, dáng người tiểu cô nương cao ngất, chân mày không thanh mảnh như kiểu lá liễu đang thịnh hành mà là dày đậm bằng phẳng, ánh mắt bình thản lành lạnh, cực kỳ sáng ngời, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bỗng nhớ đến chuyện Tô Nhược Tuyết đã luyện võ nhiều năm, lập tức ánh mắt ngắm Tô Nhược Tuyết có thêm mấy phần thỏa mãn.

Xem ra lần này quả thật tiểu tử A Dụ không mạnh miệng, lần này nó sẽ lấy về một cháu dâu không tệ cho phu quân nhà bà.

Tuy nhiên, nhìn hai gò má cô nương đối diện từ từ ửng đỏ, nụ cười trên khóe môi Chiêu Nghi trưởng công chúa ngày càng sâu, chẳng trách A Dụ động lòng, thật sự là một tiểu cô nương thuần khiết hiếm thấy.

Thâm ý trong mắt bà cụ quá nhiều, Tô Nhược Tuyết xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, nhất là khi nghĩ đến cuộc sống sau này của mình có liên hệ chặt chẽ với người trước mắt, không hiểu sao Tô Nhược Tuyết càng bối rối hơn.

Kiếp trước, dù cho là cữu mẫu luôn quan tâm các nàng, hay là ghét bỏ xuất thân các nàng, nàng chưa từng lùi bước, nhưng người trước mắt, là người cao quý nhất Đại Hạ, từ khi vừa ra đời đã là công chúa điện hạ người người hâm mộ, là người quan trọng nhất trong lòng Lý Dụ, tuy hắn chưa bao giờ nói ra, song qua cách nói chuyện thường ngày của hắn nàng cũng lờ mờ nhìn ra...

Bỗng nhiên, lòng Tô Nhược có mấy phần thoái chí, bây giờ có phải nàng đang đi vào con đường sai lầm như kiếp trước không?

Được Tài Trợ