Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 102: Thì ra là mỹ thiếu niên! (2)




”Oa......” Tiểu Vương Gia dẫn đầu phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Gia Cát Mộ Quy nhìn thấy không có phản ứng gì, Hạ Noãn Ngôn thì lại nhìn đến choáng váng.

Dùng hình người xấu như vậy đi gặp người, còn bị chủ nhân của mình nhìn thấy, Bạch công tử buồn bực.

Nhưng biến thành người hình vốn không có cái đuôi để nhéo, đành phải tiện tay kéo khăn bông trải bàn, kéo lại kéo.

Qua hơn nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn mới tìm về tiếng nói của mình, “Mỹ thiếu niên!”

Hơn nữa nàng vô cùng đắc ý!

Trừ bỏ Gia Cát Mộ Quy, Bạch công tử ở hình người là người đẹp nhất nàng từng xem qua.

Bạch công tử nghe được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, biết nàng không phải an ủi hắn, nhưng tâm tình của hắn một chút cũng không thấy vui.

”Đẹp gì chứ, xấu chết!”

“...... Ngươi còn muốn đẹp thành cái dạng gì......”

Nàng không biết là trên đời này có thể có hai người lớn lên tuấn mỹ như Gia Cát Mộ Quy vậy.

”Hắn cũng không đẹp mặt gì cả, xấu chết!”

Bạch công tử mất hứng chỉ vào Gia Cát Mộ Quy nói.

”Ngươi nói như vậy sẽ bị người đánh......”

”Nhưng hắn ngay cả một cọng lông đều không có, làm sao tính là tuấn mỹ!”

“......”

Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn luôn miệng chê bản thân mình xấu.

”Nhưng mà trên mặt mọc lông...... Nhìn không được thuận mắt.”

Hạ Noãn Ngọc nói uyển chuyển chút.

Trên mặt mọc lông, chắc phải là giống chim chứ nhỉ!

”Ai nói phải mọc trên mặt! Bản công tử muốn biến thành hình người cũng có cánh! Hiện tại không có!”

Bạch công tử càng nói càng buồn bực, kéo khăn trải bàn lại không đã ghiền.

”Phanh” ánh sáng lại lóe lên, hắn lại biến trở về bộ dáng mèo nhỏ, mãnh liệt kéo cái đuôi của mình.

“......”

Ngày mai tìm cho hắn cây chổi lông gà để kéo chơi đi......

”Này......Thật ra cánh so với mặt kém quan trọng hơn.”

”Ai nói, người Bạch gia đều có cánh! Ta lại không có! Ta không còn mặt mũi trở về nữa!”

Hắn nói xong bất mãn nhìn về phía Hạ Noãn Ngôn, “Còn có ngươi, cánh của ngươi cũng không thấy, thực xấu!”

“...... Ta nên có cánh à?”

Hạ Noãn Ngôn theo bản năng sờ sờ cái lưng cùng cơ thể người bình thường của mình.

Gia Cát Mộ Quy rốt cục thần sắc cũng có chút biến hóa, thu tấu chương mang theo bên người lại, nghiêm túc nghe hắn nói.