Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 177: Hôm ấy ngày đại hôn (1)




thật là!

Mấy người khác nghe được trong lòng đều giật mình.

”Dù sao hắn đã biết rồi, nếu chúng ta vẫn giấu thận phận của Noãn Ngôn, ngược lại có vẻ là chột dạ.”

”Thế nói ra thì có ích lợi gì?“. Bạch công tử nông nóng đến độ mặt biến sắc.

”Bây giờ ngươi, sư huynh đang ở đây, cho dù Noãn Ngôn mất trí nhớ, cũng sẽ nghe các ngươi nói ra chuyện năm đó, biết nàng có kẻ địch hùng mạnh, duới tình huống như thế còn dám công khai thân phận, người nọ nhất định sẽ cho là chúng ta có âm mưu, ngược lại sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

”Ý kiến hay!”

Bạch công tử lập tức lên tiếng khen ngợi, Hạ Noãn Ngôn cũng cười nhẹ nhõm.

hắn nghĩ tới điểm này cũng không tồi, bằng không hiện tại nàng liền nguy hiểm rồi.

Bởi vì bọn họ trước kia phủ nhận thân phận Linh tộc của Hạ Noãn Ngôn, giờ lại nghênh ngang báo cáo với thiên hạ thì liền có vẻ đáng nghi rồi.

Vì kế hoạch hôm nay, tốt nhất là tìm người giả trang thành người biết rõ tình hình, đi rải tin tức khắp nơi.

Mọi người bàn bạc mấy câu, Gia Cát Mộ Quy gật gật đầu.

”Trước khi đại hôn, nhất định phải để cho thiên hạ đều biết đến chuyện này“.

Đại hôn?

Bạch công tử sợ đại ca bị đả kích, Tư Đồ Tĩnh ở trước mặt hắn chưa bao giờ dám nói nhiều, trong cung những người khác lại chưa cùng Bạch tôn nói chuyện qua......

Cho nên đây là lần đầu tiên Bạch tôn nghe được chuyện hai người bọn họ gần đây sẽ thành thân.

Ánh mắt hơi chớp chớp, hắn không nói gì.

————————————————————————————

Thời gian qua thật sự mau, ngày đại hôn, chẳng mấy chốc đã tới.

Hoàng tộc đại hôn vốn là hấp dẫn sự chú ý, hơn nữa tất cả mọi người đã nghe nói tin tức Hạ Noãn Ngôn đúng là người Linh tộc.

hiện tại từ vương công đại thần, cho tới dân chúng bình thường, không đâu không đối với cọc hôn sự này tràn ngập tò mò cùng chờ mong.

Trong Triều Dương điện, bá quan tề tụ, ba nước khác cũng đều có thành viên của hoàng tộc tự mình đưa tới lễ vật chúc mừng.

Kể từ lần đầu tiên đến cổ đại thấy nhiều người tụ cùng một chỗ nhiều như vậy, Hạ Noãn Ngôn mặc Hỉ Phục rất nặng, thấy vậy có hơi líu lưỡi.

”Giống như mùa xuân đến.....“.

”không căng thẳng?“. Gia Cát Mộ Quy ở bên cười hỏi nàng.

”không căng thẳng, dù sao bọn họ cũng nhìn không rõ ta“.

Khoảng cách quá xa, nàng nhìn mọi người ở dưới đều là một mảnh mơ hồ.

”Nhãn lực của người tập võ tốt lắm, bọn họ đều thấy rõ nàng“.