Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 40: Sờ nhầm (4)




“ ………Khụ, ha…………”

Lập tức bỏ tay hắn, động tác quá nhanh, còn suýt nữa chạm đến mặt mỹ nam hoàng đế, Hạ Noãn Ngôn lùi phía sau một bước dài, “ Ta tuyệt đối không cố ý!”

Chẳng qua không thể lý giải thời điểm nàng cười một chút, nhất thời kích động nên đã nắm tay hắn.

Nàng đoán nếu không có người sẽ đánh gãy nàng, nàng lại nói tiếp, “ Đồng chí ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.” chứ………..

Mỹ nam hoàng đế im lặng ngó mặt ra chỗ khác, hỏi nàng, “ Này dâu tây đó làm sao bậy giờ?”

Hạ Noãn Ngôn mừng rỡ đổi sang chuyện khác, đương nhiên cũng không nhắc lại chuyện cũ, do dự một chút, nói” Ăn nhất định không ăn hết, bằng không làm mứt hoa quả đi”.

Có thể từ từ ăn, không thì vài ngày sẽ hỏng mất.

“ Mứt hoa quá?”

“ Hả…… Nơi này không có sao? Không sao cả, ta có thể tự mình làm.”

Bất quá nàng đang rất ngạc nhiên đầu bếp cũng không biết làm mứt hoa quả là hương vị gì.

Vĩnh Ninh điện có một phòng bếp nhỏ, có khi nàng sẽ làm cho cả Vĩnh Ninh điện tràn ngập hương vị dâu tây, tiểu Vương gia bé nhỏ kia khẳng định sẽ oa oa khóc lớn.

Mượn phòng bếp cung khác?

Mà lúc này mọi người đang rất sợ hương vị dâu tây mà……..

Đang do dự, nhìn mỹ nam hoàng đế bên cạnh, thanh thanh yết hầu, nàng hỏi, “ Trong tẩm cung của ngươi có nhà bếp không?”

“…………..”

“ À, đó là nơi có thể nấu nướng, hoặc là ngươi thấy một người cầm nước lạnh vào trong, lúc sau đi ra nước lạnh thành nước nóng để ngươi pha trà”.

“……… Ta biết phòng bếp là cái gì.”

“…..Ha”, Hạ Noãn Ngôn xấu hổ cường gượng một tiếng, “ Vậy trong tẩm cung của ngươi có sao?”

“ Ừ.”

“ Có thể cho ta mượn một chút không? Ngươi buổi tối mới trở về, ta chỉ dùng ban ngày, cam đoan không quấy rầy ngươi”.

“………Phía tây có cửa ngầm, không có thủ vệ”.

Mỹ nam hoàng đế nói xong từ trong tay áo đưa tới một chìa khóa.

A?

“ Hi hi, cám ơn!”

Mỹ nam hoàng đế rõ ràng nói chuyện tốt lắm, không giống như lạnh lùng như mọi người nói.

Hạ Noãn Ngôn vội vàng tiếp nhận chìa khóa cửa ngầm, vừa định nói mấy lời cảm tạ thì hoàng đế đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, Hạ Noãn Ngôn lặng đi một chút, “ Hoàng thượng, ta đưa ngươi về.”