Nuốt Hết

Chương 21




Cùng A Trình bổ xong hàng hóa trở về, khuân vác, đếm hàng, mã hóa mất non nửa ngày, đồ vật nhìn không nhiều lắm, nhưng làm lên lại có rất nhiều việc vụn vặt, khiêng xong kiện hàng cuối cùng, đóng cửa tủ bát lại, xoa cánh tay đau nhức ngồi trên thùng giấy nghỉ ngơi, chờ một lát lại thu hồi tiếp.

A Trình tạm thời sắp xếp cho tôi ở tại trong tiệm, gấp giường gỗ đặt sau ván cửa, ban ngày làm việc, buổi tối còn có thể trông cửa hàng, một công đôi việc.

"Mệt mỏi rồi đi. Sao không đợi tôi trở về cùng nhau thu thập, không cần quá sốt ruột." A Trình đi vào, kinh ngạc nhìn côngtenơ gọn gàng ngăn nắp.

Phía trước đã cùng nhau dọn hàng, hôm nay vừa lúc vào thôn gặp được hàng xóm cách vách - A Bá, A Trình bị gọi đi hỗ trợ duy tu mạch điện, nguyên bản tôi chính là tới làm công, thật sự ngượng ngùng kéo dài tới khi A Trình đến mới lại làm việc, "Còn khá tốt, vẫn có thể làm được, kỳ thật cũng không nhiều đồ lắm." Tôi lắc lắc đầu, "Chút việc cỏn con như vậy một mình tôi cũng không thành vấn đề."

"Đừng cậy mạnh!" Lưu loát thu hết nhiều thùng giấy dư cùng túi đóng gói, "Tuy rằng cậu nói với tôi là cậu từ nông thôn tới tìm người thân, nhưng làn da cậu lại rất trắng, quần áo cũng có nguyên liệu rất tốt, cũng không giống như người từng làm việc nặng."

Tôi khẩn trương nhéo khăn lông, chẳng lẽ anh ấy đã thấy thông báo tìm người? Phát hiện thân phận của tôi? Biểu tình chính mình cũng chưa ý thức được nghiêm túc, A Trình kinh ngạc buông tay làm động tác đầu hàng, "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không có ý gì khác, tôi vốn dĩ cho rằng cậu là...... Ha ha ha nói ra không được tức giận nha."

Tâm nhắc tới cổ họng, tôi trừng lớn đôi mắt, "Ân, không tức giận, anh nói đi."

"Chính là cái loại này, loại mà từ câu lạc bộ đêm chạy ra ha ha ha ha." Nói xong chính anh đều cảm thấy buồn cười, "Nhưng mà sau khi tiếp xúc lại cảm thấy không giống, yên tâm đi, hãy đem nơi này coi như nhà của cậu, muốn ngốc tại đây bao lâu cũng được, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, cậu muốn nói liền nói, không nói tôi cũng sẽ không hỏi lại."

Như trút được gánh nặng, tôi nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn", tôi thấp giọng nói, "Cảm ơn anh đã giúp tôi." Vào lúc tôi cùng đường, thật sự rất cảm kích.

"Đừng cùng tôi khách khí." A Trình cười cười, như là lầm bầm lầu bầu lại giống đang nói cho tôi nghe, "Tôi cũng không biết vì cái gì, ngày đó cậu bỗng nhiên đứng trước mặt tôi, yếu ớt như trang giấy, chỉ dùng sức nhéo là nát, lúc ấy trong đầu trống rỗng, mãn đầu óc đều là cứu người trước."

Tôi dừng một chút, không biết trả lời thế nào, không hé răng, trong phòng an tĩnh lại, không khí thoáng thay đổi, tôi khó hiểu nhìn anh ấy. Là tôi hiểu lầm sao? A Trình đối xử với tôi thật sự rất tốt, tôi thực cảm kích anh, ngoài ra cũng không có tình cảm gì khác, hiện tại với tôi mà nói chuyện quan trọng nhất chính là tìm được bảo bảo.

Bởi vì tôi trầm mặc, trong lúc nhất thời không khí xấu hổ lên.

"Ngày hôm qua cậu đi đâu thế?"

A Trình chủ động đánh vỡ trầm mặc, hỏi ngày hôm qua khi nhập hàng tôi rời đi một lúc.

"Tôi đi...... Tôi đi tìm người." Không muốn lại nói dối anh, tôi hàm hồ nói ra đáp án, "Một người rất quan trọng đối với tôi."

A Trình như suy tư gì nhìn chằm chằm tôi, tưởng từ trên người tôi được đến chứng thực.

"Yêu cầu tôi hỗ trợ sao?"

Tôi đứng lên, "Không cần, tôi......"

"Lão bản, cho gói thuốc lá!" Ngoài sảnh có khách hàng tới cửa.

"Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi một lát." A Trình như chạy trốn mà rời khỏi phòng.

Lừa gạt người quan tâm mình là chuyện rất thống khổ, A Trình đối với tôi càng tốt, tôi càng cảm thấy áy náy, hơn nữa gần đây người lên núi so với trước kia nhiều hơn rất nhiều, người khác nhìn tôi nhiều hai mắt đều sẽ khiến tôi sợ hãi, lo lắng mình bị phát hiện, mỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi, làm việc liên tục xảy ra lỗi. Còn tiếp tục như vậy, trước khi tìm được bảo bảo tôi đã bị chính mình hù chết.

Không được! Lại kéo dài sẽ rất bất lợi đối với tôi, yêu cầu nhanh chóng áp dụng hành động!

Lại một lần theo A Trình xuống núi mua hàng, rốt cuộc chờ đến khe hở chuồn êm vào bệnh viện, bác sĩ cùng hộ sĩ đều là những gương mặt xa lạ, tôi mang khẩu trang xuyên qua một tầng cầu thang, đi vào sảnh tầng trệt lúc trước, ngắm ngắm bốn phía xác định không có ai mới bước nhanh đi ra, ở góc tường giữ chặt một người hộ sĩ nhỏ giọng nói, "Xin hỏi, bệnh viện gần đây có đứa trẻ nào bị vứt bỏ sao?"

Cô hộ sĩ kinh ngạc nhìn tôi từ trên xuống dưới, cảnh giác cùng tôi bảo trì khoảng cách, "Hỏi cái này làm gì? Anh là người nhà của giường nào? Hiện tại không phải thời gian thăm bệnh, đăng ký sao?"

Đầu hè gió còn tính mát mẻ, nhưng người giống tôi như vậy đem chính mình bao kín mít thưa thớt hiếm thấy, không trách người ta coi tôi là quái nhân, tôi sợ cô hộ sĩ kêu bảo an đem tôi kéo ra ngoài, cuống quít giải thích nói, "Thực xin lỗi, dọa đến cô, tôi không phải người xấu, chỉ là...... con của tôi mất tích ở nơi này, vẫn luôn tìm không thấy, tôi rất sốt ruột, thật sự không có biện pháp, mới đến quấy rầy, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu có thông tin gì thì hãy liên hệ cho tôi, làm ơn!" Nơi xa truyền đến tiếng bước chân dần dần rõ ràng, có người tới, tôi không dám ở lâu, đưa tờ giấy viết số điện thoại nhét vào tay hộ sĩ, cúi mình vái chào hướng dưới lầu chạy đi.

"Uy —— đừng đi a!" Cô ấy ở phía sau hô, " Thật là quái nhân!"

Đuổi tới nơi hẹn với A trình thì trời cũng đã muộn, A Trình nhìn mặt tôi thấm mồ hôi cũng không hỏi cái gì, đưa qua một lọ đá bào, chở tôi đi về. Tôi ăn đá bào mát lạnh, trong lòng cũng bởi vì chuyện tình có tiến triển mà phiếm nhè nhẹ ngọt ý, ai ngờ chờ tới không phải là tin tức của bảo bảo, mà là Từ Lập Thủy đáng sợ.

Từ Lập Thủy đứng ở trước mặt tôi, hắn đứng hướng ánh sáng, nhìn không thấy biểu tình trên mặt, "Nhìn thấy đại ca còn không qua đây." Hắn lạnh giọng, hàm răng tôi khống chế không được mà run rẩy.

"Bỏ xuống con cái cùng ta từ trong nhà chạy ra," Từ Lập Thủy đột nhiên cười nhạo, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Lại cùng dã nam nhân khác ở chung, là ta đối với em quá ôn nhu sao? Mới để em làm càn như vậy?" Tươi cười lộ ra dữ tợn.

Sắc mặt tôi trắng xanh, tay không nói gì gắt gao nắm lấy góc áo, A Trình bị mấy người mà Từ Lập Thủy mang đến vây quanh ở bên ngoài, lúc đầu còn hô to kêu bọn họ đi ra ngoài, hiện tại đã không có thanh âm.

"Anh, anh đừng thương tổn người vô tội, anh ấy chỉ là tốt bụng trợ giúp tôi mà thôi, tôi và anh ấy không có gì, hơn nữa," gắt gao nhìn chằm chằm từng bước ép sát nam nhân, tôi cắn chặt hàm răng đang run rẩy, thê lương lên án, "Hơn nữa là anh gạt tôi trước! Anh đem bảo bảo giấu đi nơi nào?!"

Từ Lập Thủy ninh lông mày, bước vài bước đến trước mặt tôi, bàn tay to nắm tóc nâng lên mặt tôi, ánh mắt sắc bén quét qua lại mấy cái, bên trong bao hàm tham lam cùng hận ý, khiến tôi lỡ lời kinh hô.

"Cho rằng giả điên là ta có thể buông tha em? Lúc em cùng nam nhân kia chạy trốn nên nghĩ đến kết cục hiện tại!" Hắn lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, "Động thủ!"

Bảo tiêu đang đứng bên cửa theo tiếng hướng ra bên ngoài, bên hông hàn quang lấp lánh, là súng!

"Không cần! Không cần!" Bừng tỉnh phản kháng lên, ở trên mu bàn tay của Từ Lập Thủy cào ra vài miệng vết thương, "Anh có cái gì tư cách đi thương tổn bằng hữu của tôi, rõ ràng là anh gạt tôi, anh đem bảo bảo của tôi vứt bỏ! Súc sinh! Thương tổn tôi cùng bảo bảo còn chưa đủ! Còn muốn đi thương tổn bằng hữu của tôi! Tôi hận anh! Hận anh chết đi được!"

Nhiều năm tích tụ ủy khuất cùng tức giận trong nháy mắt bùng nổ, gào rống ra lời nói ẩn sâu trong lòng, sớm bị bức đến bên cạnh huyền nhai, mất đi bảo bảo, tôi tồn tại cùng đã chết không có gì khác nhau, Từ Lập Thủy đối tôi điên cuồng đột nhiên không kịp phòng ngừa, gắt gao ngăn chặn tôi, sắc mặt khó coi đến cực điểm, "Nói bậy gì đó!"

..........