Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 177: C177: Mẹ vợ hoàn toàn đứng về phía tăn lãng đêm nay tân lãng và tô thi hàm ng




Hai người mua xong những thứ khác ở trong trung tâm thương mại, lúc Tô Thi Hàm chuẩn bị về nhà, Tần Lãng gọi cô lại: "Thi Hàm! Chờ một chút, trước tiên đi hiệu thuốc bắc đã, anh mua một chút đồ”

Tô Thi Hàm không hỏi nhiều, cô đi theo Tân Lãng đến hiệu thuốc.

Cô thấy Tần Lãng mua một đống thuốc Đông y, bên trong còn có gói thuốc chườm nóng, Tô Thi Hàm. có chút nghỉ hoặc.

“Tần Lãng, chúng ta không phải mang theo một ít loại thuốc kia sao? Bây giờ vẫn còn đủ mà."

Hắn biết lần này cô muốn về nhà, Tân Lãng đã sớm sắc xong thuốc đông y của Tô Thi Hàm, dùng túi đựng riêng mỗi một liều dùng. Sau khi tới Quảng Châu, Tô Thi Hàm chỉ cần mỗi ngày hâm nóng một chút là có thế uống ngay. Đọc tr𝓊𝓎ệ𝔫 ha𝓎, tr𝓊𝓎 cập 𝔫ga𝓎 # tr𝓊m tr𝓊𝓎e𝔫.𝐕𝔫 #

Tân Lãng nói: “Cái này là mua cho dì. Tối hôm qua dì chăm sóc bọn nhỏ, sáng sớm hôm nay dậy bị đau thắt lưng. Anh đã giúp dì nhìn qua, phát hiện đây là thời kỳ đầu của bệnh, do vất vả mà một số cơ thắt. lưng bị đau, bình thường chỉ cần hơi mệt một chút thì sẽ phát tác. Cái này có thể điều trị được, nhưng cần thời gian, anh sẽ kê một ít thuốc phối hợp với việc chườm nóng, có thể làm cho dì chậm rãi khỏe lại

Tô Thi Hàm thấy anh trị đau lưng cho mẹ cô, đáy mắt hơi có chút cảm động.

Tần Lãng để tâm như vậy, cha mẹ nhất định sẽ rất nhanh tiếp nhận hẳn!

Mua xong thuốc đông y, hai người mang theo Khả Hinh trở về nhà. Trong phòng khách không có bất kỳ ai, Tô Thi Hàm đi hỏi dĩ giúp việc, biết cha mẹ cùng các con đều đang ngủ. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi

Khả Hinh ở bên ngoài chơi một lúc cũng đang ngủ thiếp đi trong xe đấy, Tô Thi Hàm đặt Khả Hinh trở lại phòng, sau đó cầm quần áo các con thay ra mang đi giặt.

Máy giặt của bọn nhỏ sẽ đến vào sáng mai, nhưng qưần áo ngày hôm nay vẫn cần được giặt. Nếu không có máy giặt chuyên dụng, thì chỉ có thể giặt bằng tay.

Trong nhà có một phòng giặt quần áo chuyên dụng, không gian khá lớn, ở bên kia còn có bồn rửa tay. Tô Thi Hàm cầm quần áo của các con đi đến, còn chưa bắt đầu giặt, Tân Lãng đã đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, nói: “Để anh giặt cho, hôm nay ra ngoài chơi lâu như vậy, em cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi”

Mặt Tô Thi Hàm đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Em không mệt, ba đứa thay quần áo, có đến tám chín bộ. Một mình anh giặt chỗ này đến bao giờ mới xong, em giúp anh giặt”

Tần Lãng không nghe theo lời cô, kéo cô ra sau lưng, tự mình đứng bên bể nước giặt quần áo của bọn nhỏ.

Tô Thi Hàm thấy Tăn Lãng kiên trì, cô mềm vai xuống, nhỏ giọng nói: “Vậy để em giặt tất cho các con”

“Được, nhớ mở nước nóng." Tân Lãng nhắc nhở.


“ừ"

"Thời tiết ở Quảng Châu nóng nực, mặc dù ở trong nhà mở điều hòa không khí, nhưng khi bọn nhỏ chơi đùa, vẫn rất dễ đổ mồ hôi.

Vũ Đồng và Khả Hinh một ngày phải thay ba bộ quần áo, Huyên Huyện một ngày phải thay bốn bộ quần áo.

Mặc dù có mười bộ quần áo để giặt, nhưng tất cả đều là quần áo nhỏ của bọn nhỏ, nhìn rất đáng yêu. Lúc giặt, bởi vì quần áo là bông tỉnh khiết, cũng rất dễ dàng để làm sạch.

Hai người phân công công việc, rất nhanh đã giặt sạch quần áo và vớ của bọn nhỏ.

Quần áo và vớ phải được giặt riêng để tránh xảy ra bệnh lây nhiễm tay chân miệng

Giặt xong quần áo, hai người cùng nhau phơi quần áo và tất của bọn nhỏ ra ban công, nhìn những thứ nhỏ nhắn đáng yêu này, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều cười vui vẻ, trên mặt đều lộ ra vẻ hạnh phúc cùng ấm áp.

Tô Thi Hàm híp mắt ngáp một cái.

Tân Lãng thấy thế, sờ sờ đầu cô nói: "Mệt rồi sao?”

Tô Thi Hàm gật đầu: "Ừ”

"Trong giọng nói của cô lộ ra vài phần mệt mỏi, Tần Lãng nói: “Đi, anh đưa em về phòng ngủ”

Tần Lãng đưa Tô Thi Hàm về phòng ngủ, nhìn cô nằm ngủ xong mới trở lại phòng bếp.

Hôm nay tính lực của hắn đặc biệt đồi dào. Lúc sáng sớm rời giường, ra biển câu cá, vẽ nhà nấu cá, buổi tối còn đi trung tâm thương mại mua sắm. Hẳn cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm giác được. cuộc sống hết sức phong phú

Lúc này hẳn chuẩn bị làm việc trọng yếu cho mẹ. vợ.

“Dì ơi, trong nhà có nồi đất lớn để sắc thuốc Đông y hay không?" Tân Lãng hỏi đi giúp việc.

Dì giúp việc gật đầu nói: "Có, Tần tiên sinh, nhưng rồi sắc thuốc đông y đã lâu không dùng tới”


“Không có việc gì, dì lấy ra đi”

Nồi đất được lấy ra, trên bề mặt có một lớp bụi, dì giúp việc cầm đi rửa sạch mới đưa cho Tân Lãng.

“Tần tiên sinh, cậu muốn sắc thuốc sao? Có thể đặt nó ở đây, dì sẽ giúp cháu để ý”

Tần Lãng lắc đầu: "Không cần, cháu tự mình để ý."

Dì giúp việc nghe xong không nói thêm gì nữa, đi vào một phòng bếp khác chuẩn bị bữa ăn khuya. Buổi chiều cả nhà đã ăn bữa tiệc toàn cá, ăn đến rất no, nhưng dù sao thời gian còn sớm. Buổi tối các chủ nhân khẳng định còn có thể đói, cho nên trước tiên dì giúp việc sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya.

Lúc mười một giờ đêm Phương Nhã Nhàn từ phòng ngủ đi ra, vừa đi tới phòng khách lập tức ngửi thấy một mùi thuốc đông y rất nồng. Bà nghỉ hoặc hỏi đì giúp việc: "Chị Lâm, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có mùi thuốc Đông y nồng như vậy?"

“Phu nhân, là Tần tiên sinh ở trong phòng bếp sắc. thuốc bắc.”

Sắc thuốc bắc?

Phương Nhã Nhàn nghỉ hoặc đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy Tân Lãng đang trông coi trước bếp lò. Bà nhìn nồi đất trên bếp, nghỉ ngờ hỏi: “Tăn Lãng, sao cháu đột nhiên lại nấu thuốc Đông y? Là Thi Hàm chỗ nào không thoải mái sao?”

Tần Lãng quay đầu lại nhìn về phía Phương Nhã Nhàn, lắc đầu nói: “Không phải, dì! Thuốc đông y này không phải chuẩn bị cho Thi Hàm, là chuẩn bị cho dì. Sáng sớm không phải dì nói bị đau thắt lưng hay sao, con nhìn một chút phát hiện đây là cơ thắt lưng bị tổn. thương. Bệnh này không nghiêm trọng, nhưng thỉnh thoảng sẽ đau vài lần, vẫn là trị tận gốc sẽ tốt hơn."

Phương Nhã Nhàn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tân Lãng trước mặt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Chuyện sáng nay, không nghĩ tới Tần Lãng thế mà vẫn luôn để ở trong lòng, buổi tối còn đi lấy thuốc đông y cho bà, tự mình ở chỗ này nấu.

“Bệnh này của dì thật sự có thể trị tận gốc được không? Dì đã gặp nhiều bác sĩ trước đây, nhưng đều không trị tận gốc”

Tần Lãng nói: “Vâng! Đau cơ thắt lưng vốn cũng không phải là bệnh nặng gì, chẳng qua cần thời gian điều trị dài. Ngoại trừ muốn uống thuốc ra, tốt nhất nên phối hợp với việc chườm nóng, thuốc đông y để chườm nóng cháu cũng đã mua. Nhưng hôm nay đã quá muộn rồi, sẽ không sắc nữa”

“Sáng mai cháu nói cho dì biết một số huyệt vị đế chườm nóng, sau đó mỗi buổi tối phải chườm nóng. Lại phối hợp uống thuốc đông y mỗi ngày, không đến ba tháng hẳn là có thể trị tận gốc”

Phương Nhã Nhàn có chút nửa tin nửa ngờ. Dù sao bệnh đau thắt lưng của bà đã tìm rất nhiều bác sĩ xem qua, bất kế là Tây y hay là Đông y đều đã xem qua, chỉ có thể tạm thời giảm bớt, không có biện pháp trị tận gốc.


Lúc này Tần Lãng nói chắc chắn như vậy, bà lại nghĩ đến chuyện trước đó con gái nói với mình việc Tần Lãng biết đông y, trong lòng cũng không khỏi ôm một tia hy vọng.

Bà gật đầu nói: “Được, vậy để dì thử xem."

Nếu bệnh này có thể được chữa khỏi, vậy sau này bà có thể giúp con gái trông ba đứa nhỏ.

Con gái sinh ba đứa bé, tuy rằng có bảo mẫu hỗ trợ bế hộ. Nhưng mà, bà vẫn muốn một bà ngoại như bà cũng có thể tự mình bế, để kéo gần quan hệ giữa bà ngoại và các cháu.

Mặt khác cũng yên tâm hơn một chút.

Bà cũng sợ những bảo mẫu kia bế bọn nhỏ không quá để tâm.

Tần Lãng tắt lửa trước mặt, nói với Phương Nhã Nhàn: "Di, thuốc đã nấu xong, trước tiên để ở chỗ này, đợi một lát nữa nhiệt độ giảm xuống, rồi hẵng uống”

“Thuốc đông y không thích hợp uống trước bữa ăn, thích hợp uống sau bữa ăn hơn. Vừa vặn có thế thừa dịp này, dì đi ăn chút đồ ăn khuya, chờ ăn xong bữa ăn khuya, nhiệt độ của thuốc Đông y cũng gần như đã nguội.”

Phương Nhã Nhàn gật đầu nói: "Được, cháu cũng đi ăn khuya một chút đi. Hôm nay cháu cũng mệt mỏi rồi, lát nữa đi nghỉ ngơi sớm một chút”

Nói xong, Phương Nhã Nhàn đi ra khỏi phòng bếp trước.

Bữa ăn khuya đã chuẩn bị xong, Tô Thi Hàm rất nhanh cũng bị gọi xuống, Tân Lãng ăn một chút gì đó, về phòng trông nom bọn nhỏ trước.

Tô Thi Hàm và Phương Nhã Nhàn ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm, đúng lúc này Tô Vĩnh Thẳng cũng đi ra.

Phương Nhã Nhàn nói với Tô Thi Hàm: “Thi Hàm, tối nay mẹ sẽ không ngủ với con nữa. Mẹ lớn tuổi rồi, buổi tối cùng con chăm sóc ba đứa nhỏ, thật sự là không thế chăm sóc được. Tối nay để Tần Lãng cùng con chăm sóc bọn nhỏ đi, nhưng mà hai người các con chăm sóc ba đứa nhỏ cũng rất mệt mỏi. Đưa một đứa nhỏ đến ở trong phòng ngủ chính của mẹ và cha con, hai chúng ta giúp hai con chăm sóc một đứa”

Tô Vĩnh Thắng vừa nghe lời này, lập tức mặt lập tức nghiêm túc: “Phương Nhã Nhàn, bà nói cái gì vậy! Làm sao có thể để cho Thi Hàm và Tần Lãng ngủ chung với nhau được!"

“Không ra thể thống gì!”

“Thi Hàm và Tân Lãng không ngủ chung, vậy đêm. nay chúng ta trông hai đứa nhỏ. Bằng không Thi Hàm ngủ một mình, căn bản không thể trông được cả ba đứa.”

“Chúng ta trông hai đứa nhỏ.”Tròng mắt Tô Vĩnh Thẳng đều muốn rớt ra.

Nhớ lại những ngày tháng vất vả lúc trước phải trông con gái, Tô Vĩnh Thắng lúc này lập tức lắc đầu giống như một cái trống bởi: "Không được! Trông một đứa còn có thể! Hai đứa, không thể trông được”

Trông hai đứa, đừng nghĩ đến việc tối nay được. ngủ.


“Vậy anh để con gái một mình trông hai đứa bé đi ngủ sao?"

"..."

“Không đúng, ý của tôi là không cho Thi Hàm và Tần Lãng ngủ chung một phòng. Tại sao bà lại vòng qua chuyện buổi tối chúng ta phải trông hai đứa bé”

“Phương Nhã Nhàn, bà trêu tôi đấy à?"

Phương Nhã Nhàn chớp mắt, gắp một miếng thịt vào trong chén Tô Vĩnh Thẳng: "Ăn cơm của ông đi!”

“Không trông được hai bảo bối, ông đừng có mà lên tiếng!”

Tô Vĩnh Thẳng: “..”

Rõ ràng là khi dễ ông!!!

Sự việc cứ như vậy được quyết định, Tô Thi Hàm. không nói gì, cúi đầu mừng thăm.

Bởi vì điều này có nghĩa là tối nay cô ấy có thế ở cùng Tân Lãng!

Đêm hôm qua, sau khi cô và Tân Lãng tách ra, trong lòng rất không quen. Tuy rằng có vòng tay thông báo, thế nhưng vào buổi tối khi bọn nhỏ tỉnh lại, Phương Nhã Nhàn cũng rất nhanh tỉnh theo. Cô không thể gọi Tân Lãng vào, cũng không đành lòng để Tân Lãng nửa đêm bị đánh thức, nên cũng không gọi Tân Lãng tới hỗ trợ.

Cả buổi tối bọn nhỏ tỉnh lại nhiều lần, Tân Lãng lại không ở bên cạnh mình, Tô Thi Hàm ngủ vô cùng không ngon.

Lúc này, vừa nghĩ đến đêm nay Tăn Lãng có thể cùng cô chăm sóc các bảo bối, Tô Thi Hàm trong nháy mắt cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt. Ngay cả lượng cơm cũng tăng lên, thế là lại vào phòng bếp lấy một chén cơm ăn.

Bởi vì chỉ khi có ăn no, buổi tối mới có sức lực làm việc.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới hình ảnh chiều nay ở ghế sau xe của cha mình, cô nằm lên đủi Tân Lãng ngủ.

Lòng cô hơi nhộn nhạo một chút.

Trong đầu hiện lên một bức tranh.

Đêm nay, ánh trăng đúng dịp, cô tựa vào lòng Tần Lãng, Tần Lãng dán sát vào cô, cúi đầu hỏi cô: "Thi Hàm, có muốn trải nghiệm chuyện đêm đó của một năm trước không? "