Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 1 - Chương 2




Trước chưa từng hưởng thụ được cái tư vị bị ném xuống từ độ cao năm thước là như thế nào, giờ thì được nếm thử triệt để rồi.

Ngạo Triết Thiên có cảm giác như xương cốt mình bị đứt đoạn ra đâm thẳng vào phế phủ, đau đến muốn ứa nước mắt, ngay cả chút thanh âm cũng không thể bật ra được, một cỗ thể dịch tanh nồng mang theo hơi nhiệt theo yết hầu hắn dâng lên, ngay lập tức, không chút khách khí nào liền thổ huyết ngay trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng của tiền điện. Đến vậy mà vẫn còn chưa chết được, hắn cảm thấy bội phục chính bản thân luôn.

Bạch sắc cự long thần thánh chẳng màng để ý đến hắn, trực tiếp bay về hậu phương của cung điện. Mà bạch phát thiếu niên không hay từ khi nào đã đứng cách đấy không xa, mặc dù hắn đau đớn đến toàn thân phát run, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng thiếu niên kia đang khinh thường liếc nhìn mình, tựa hồ như châm biếm cái thân thể bất kham của hắn.

Sau đó, hắn diện vô biểu tình hướng đến Ngạo Triết Thiên đọc một câu chú ngữ. Giữa không trung, chú văn hợp thành bởi những tia sét hiện lên, mơ hồ như có trên một vạn chú tự khiêu động, tiếp đó, những chú tự tựa như điện lưu nhắm thẳng giữa trán Ngạo Triết Thiên mà vọt tới, đau đến mức làm hơi thở hắn đình trệ lại trong tức khắc.

“Đưa hắn đến hàn tuyền thanh lý sạch sẽ.” Lãnh đạm bỏ lại một câu nói, thiếu niên quay lưng rời đi. Mà Ngạo Triết Thiên lúc này so với con chuột chắc cũng hôi bẩn ngang ngửa nhau, cả người vừa bẩn vừa thối nằm giữa sàn đá phiến tuyết bạch khiến mấy người xung quanh chướng mắt vô cùng.

Bất quá, hắn lại không ngờ là lúc này mình đã có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của bọn họ, có lẽ là tác dụng của chú văn khi nãy.

Hai gã kị binh niên kỉ còn trẻ, thân vận ngân giáp nhẹ bước đến mang hắn đi, hắn bị một gã kéo đi như kéo xác chết của một con chó không hơn không kém, đi qua hành lang bên phải, cái loại cảm giác khuất phục này khiến Ngạo Triết Thiên phẫn nộ vô cùng. Hắn nỗ lực muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện cả thân thể mình đã vô lực hoàn toàn. Dĩ nhiên là với thể trạng của mình lúc này, hắn vô pháp phản kháng lại.

Qua một khúc rẽ, trước mắt liền xuất hiện lưu động trì thủy bốc lên hơi sương tản mạn, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, cả người đã bị ấn xuống nước thô bạo, cả hô hấp cũng bị tước đi.

Lạnh, lạnh đến thấu xương, rõ ràng thiên khí đang rất nóng nực, thế nhưng nước trong thủy trì vẫn khiến hắn lạnh muốn đóng băng lại. Hàn khí theo từng lỗ chân lông trên thân thể hắn mà nhanh chóng xâm nhập vào, Ngạo Triết Thiên có cảm giác như ngay cả huyết mạch của mình cũng bắt đầu hóa băng. Bản năng sinh tồn khiến hắn liều mạng giãy giụa, nhưng một bàn tay to lớn cứ liên tục đè đâu hắn xuống dìm vào nước, thậm chí một cơ hội để hít thở cũng không có.

Trì thủy lạnh lẽo không ngừng tràn vào hai bên phổi đã sớm không còn nhiều dưỡng khí của hắn, cơn đau cường liệt dâng lên, ý thức của hắn theo dưỡng khí ngày càng khan hiếm mà suy nhược, lực đạo giãy dụa cũng suy yếu đi, ngay lúc hắn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, thì lại có một cỗ lực đạo thô bạo nắm lấy tóc hắn kéo ra khỏi trì thủy.

Gập người kịch liệt ho khan, Ngạo Triết Thiên tham lam hít lấy từng ngụm không khí quý giá, nhưng chưa được bao lâu, hắn lại một lần nữa bị ấn xuống trì thủy, vừa thiếu dưỡng khí lại vừa bị lạnh, hắn bị dày vò đến khốn khổ.

Hắn không thể nhớ được bản thân bị ấn xuống nước bao nhiêu lần, khi lần thứ hai bị nắm lấy, thân thể hắn đã không còn chút khí lực nào, ngay cả ý thức cũng chỉ còn có ba phần, nếu như không phải có kỵ sĩ chế trụ thắt lưng hắn, thì e là với phần nước chỉ đến eo này, hắn cũng có thể chết đuối được.

Cơn đau dường như muốn bổ nứt toác đầu, mọi thứ xung quanh hư hư vô vô, Ngạo Triết Thiên song nhãn mở hờ nằm mê man, mơ hồ trông thấy một kỵ sĩ tuổi còn trẻ đi về phía mình, bàn tay to trực tiếp nắm lấy sấn y tối màu của hắn xé xuống, rất nhanh liền trút bỏ hết xuống, xong, tiếp tục hướng đến quần hắn động thủ.

“Dừng tay…” Ngạo Triết Thiên nói, thanh âm khàn khàn vụn vỡ như một bệnh nhân sắp đứt mệnh, muốn chế trụ đôi tay của đối phương đang định kéo quần mình xuống, thế nhưng hết thảy đều là phí công vô ích, đôi tay hoàn toàn cứng lạnh không thể nhấc lên được, chỉ có thể mờ mắt trừng trừng nhìn đối phương xé cái quần cực hảo xuống như xé một tờ giấy vứt qua một bên.

Đó là vật phẩm duy nhất của thế giới kia mà hắn còn giữ được. Ngạo Triết Thiên nghĩ đến thì đột nhiên lại cảm thấy có chút chua xót, buồn cười cho cái thứ tình cảm yếu đuối mà trước giờ chưa phải trải qua bao giờ.

Thân thể xích lõa khiến hắn xấu hổ cùng khó chịu một cách dị thường, hơn nữa hàn khí vẫn không ngừng tập kích cơ thể, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lúc này thì đã trở nên trắng bệch không còn giọt máu… Khuôn mặt anh khí đã mang chút gì đó yếu đuối.

Ngạo Triết Thiên nghĩ mình chật vật lúc này thật giống với một con chuột đen bẩn bị ném đến Bắc Cực, mấy giọt nước vương lại trên tóc đen kết mãn lại thành băng tuyết, cơ thể vô pháp khống chế được hàn khí, chỉ thấy đông cứng lại một cách nhanh chóng…

Lạnh…

Rất lạnh…

Lạnh đến đau buốt…

Máu dường như cũng bị đông cứng lại, hắn căn bản chẳng còn chút sức lực nào để bận tâm đến những thứ xung quanh nữa, song nhãn sắc lạnh lúc này có chút run rẩy, mí mắt buông xuống, mang theo hàng mi vương những hạt băng châu càng khiến hắn thêm một phần gợi cảm cùng yếu đuối. Trong chốc lát, nhãn thần hai vị kỵ sĩ phục bên người hắn mơ hồ tối sầm lại.

Mơ mơ hồ hồ, Ngạo Triết Thiên cảm giác được một đôi bàn tay mang theo hỏa nhiệt đang thanh tẩy cho thân thể của mình, hàn khí nhất thời được xoa dịu đi một chút. Hắn tưởng đối phương chỉ đơn giản là muốn kỳ cọ cơ thể mình, theo gột rửa, mấy vết đen bẩn do bùn đất trên người hắn cũng theo dòng nước mà trôi đi, để lộ ra nguyên bản một cơ thể lưu sướng phiêu lượng cùng làn da màu mật ong sạch sẽ thanh sảng.

Hắn theo bản năng lùi dần về phía bàn tay to ấm áp kia, bởi vì hắn thực sự lạnh không thể chịu nổi, vừa vặn vòng tay của người phía sau ôm lấy thắt lưng hắn thu lại. Nam nhân nằm trọn trong lòng của gã kỵ sĩ kia, để hắn tùy ý vuốt ve làm càn trên thân thể mình.

Dần dần, gột rửa đơn thuần bị *** xâm chiếm, không biết từ khi nào mà một tay lại biến thành bốn tay, Ngạo Triết Thiên bị nhốt lại giữa hai người nam tử cao to. Bọn họ không ngừng vuốt ve lấy bờ môi run rẩy của hắn, cái cổ, ***g ngực, sau đó là bắt đầu trượt xuống dưới, *** tục hướng đến nơi giữa hai chân hắn. Mặc dù đầu óc bị hàn khí làm cho đông lạnh lại đến nỗi thần trí cũng mơ hồ, hắn cũng không thể chịu được khi bản thân bị nam nhân khác mạo phạm như vậy, nhưng cơ thể vừa lạnh vừa cứng ngắc của hắn lại không thể phản kháng lại được. Một gã kỵ sĩ cúi đầu xuống khẽ cắn vào nhũ thủ anh hồng trên ngực hắn, đầu lưỡi tựa linh xà uyển chuyển, một lượt liếm xuống khiến hắn không chịu được mà phải rên lên mấy thanh âm run rẩy ám muội, khó chịu ngửa đầu lên, thế nhưng vô tình lại đưa cái cổ vào khuôn miệng của người khác.

“… Không…” Song nhãn kinh nộ trợn to, bởi vì hắn cảm giác được người ở phía sau lưng mình đang nâng một chân của hắn lên, đồng thời ngón tay thon dài cũng đang dần tham nhập vào thân thể hắn.

Đột nhiên, một chú văn phức tạp hiện lên, gã kỵ sĩ tựa như bị điện giật, vội vàng rút ngón tay về, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, bên khóe miệng chảy xuống một dòng tiên huyết.

Khí tức *** loạn trong phút chốc liền tiêu tán đi. Gã kỵ sĩ trẻ tuổi giật mình nhìn Ngạo Triết Thiên, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ khiếp sợ dị thường, kể cả gã kỵ sĩ đang day cắn bên sườn thắt lưng hắn cũng vậy, hết thảy đều giật mình nhìn hắn chằm chằm. Theo bất động đột ngột của hai người kia, Ngạo Triết Thiên bị hàn khí xâm chiếm liên tục khiến cho thân thể run lên kịch liệt, hình ảnh phi thường quỷ dị.

“…” Gã kỵ sĩ trước mặt hắn rất nhanh liền ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt với gã đồng bọn phía sau, hai người dùng nhãn thần nói chuyện với nhau cái gì đó, hồi lâu sau, ánh mắt lại rơi xuống Ngạo Triết Thiên.

Ngạo Triết Thiên cũng nhìn thẳng hắn.

Gã kỵ sĩ trẻ tuổi nhếch miệng nở một nụ cười, một bộ dạng tươi cười thiên chân vô tà, còn có mang theo một tia áy náy, thế nhưng Ngạo Triết Thiên lại thấy vô vàn tà khí cùng giả dối trong ánh mắt của hắn. Hắn cho rằng hắn đã che dấu điều này một cách hoàn mỹ, tiếc là Ngạo Triết Thiên lăn lộn trong thương trường đã lâu nên rất nhanh liền nhìn ra bản ngã của hắn.

Bọn họ không phải thị vệ bình thường.

“Xin lỗi, đã dọa ngươi sợ, chúng ta chỉ là hay thích trêu đùa thôi.” Nam tử phía sau lưng ghé vào bên tai hắn ôn hòa nói, nhưng bàn tay lại gian xảo hướng đến ngực hắn, Ngạo Triết Thiên tức giận đến sắc mặt tối sầm lại, nhưng vài giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên trở nên thất thần.

Từ đầu ngón tay thon dài của gã kỵ sĩ truyền đến thân thể hắn một loại cảm giác ấm áp mà cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa còn không phải là một loại ấm áp đơn thuần. Đó là một cỗ năng lượng thô nháp ẩn mật, dù từ tốn nhưng mỗi lần xâm nhập lại mang theo mười phần lực trùng kích, từ trái tim lan theo kinh mạch mà lan ra toàn thân. Khi cỗ năng lượng này lan đến hết thân thể, hắn cảm giác được kinh mạch toàn bộ như bị chấn vỡ, nhưng đồng thời lại như được tái tạo lại một cách hoàn chỉnh, so với người bình thường thì thêm mạnh mẽ, lại còn mang theo một dạng ma pháp mơ hồ ba động, mà mấy vết thương trên cơ thể hắn cũng đang lành lại với tốc độ cực nhanh.

Ngạo Triết Thiên giật mình không thôi với những biến hóa trong cơ thể mình, cảm giác như trong cơ thể đang ẩn chứa một loại năng lượng vậy — rất kỳ diệu, thế nhưng hắn lại vô pháp khống chế nó, chỉ là cảm nhận được có một dòng lưu chuyển ấm áp đang liên tục tuần hoàn trong thân thể.

“Trưởng thị vệ đại nhân.” Từ phía sau truyền đến một giọng nữ thanh lệ: “Xin hỏi đã tẩy trừ xong chưa?” Quay đầu lại nhìn chỉ thấy một thị nữ dung mạo thanh tú, trên tay là một kiện hắc sắc y vật kính cẩn đứng bên cạnh.

Thị vệ trẻ tuổi gật đầu, đột nhiên ôm lấy Ngạo Triết Thiên từ trong ao đi ra, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, thị nữ liền bước nhanh đến chỗ bọn họ.

Không mấy thoải mái gạt phăng bàn tay của gã thị vệ đang ôm lấy thắt lưng của mình ra, Ngạo Triết Thiên biểu tình lãnh khốc khoác lên người kiện y phục do thị nữ đưa qua, sau đó theo nàng đi qua dãy hành lang cẩm thạch. Lúc này, một mạt thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện khiến hắn cả người chấn động. Gắt gao nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang dần tiêu thất, nhưng tại nơi đây kiến trúc kì quái, hắn không thể nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, nhưng cho dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ như vậy, hắn có thể khẳng định chắc chắn, người kia chính là thê tử của hắn ở thế kỷ hai mươi mốt!

“Tên nô lệ thấp hèn kia! Ngươi đang làm gì vậy hả!” Thị nữ dịu ngoan trong phúc chốc bỗng để lộ ra một bộ thần sắc cao cao tại thượng, thanh âm sắc bén cao giọng: “Một tên hèn mọn như ngươi cư nhiên dám nhìn chằm chằm vào Ái Na Vương phi mỹ lệ của chúng ta, quả thực không thể tha thứ! Lẽ nào ngươi không biết nàng chính là phi tử cao quý của Dực đế đại nhân!”

Cái gì!?

Phi tử của Dực đế!?

Thê tử mà hắn thương yêu nhất cư nhiên lại trở thành nữ nhân của kẻ khác!?

Chuyện này là sao!?

Đầu óc Ngạo Triết Thiên nhất thời rơi vào một mảnh hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền lấy lại thần trí, bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt.

Trên thực tế thì thể tử của hắn không phải người phương đông, mà sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nàng có một mái tóc vàng mượt cùng đôi mắt lam sắc đặc trưng của người phương Tây, tại cái nơi phân hóa giai cấp khắc nghiệt như ở đây, thì với màu tóc và màu mắt như vậy đương nhiên sẽ được đãi ngộ đặc biệt và tôn trọng vô cùng, bởi vì chỉ có quý tộc mới có thể sở hữu màu da cùng tóc như vậy.

Thê tử hắn là một nữ nhân thông minh và ôn nhu, dù bị đưa đến thế giới này, thì nàng cũng sẽ phân tích một cách hoàn mỹ được tình hình xung quanh, đưa ra hành động thích hợp để giúp mình có thể sống sót một cách tốt nhất.

Nhưng trở thành Vương phi của người khác…

Hắn không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn tin tưởng nàng là ái thê của mình, tại tình cảnh bị vây hãm như hiện tại, tại một quốc gia theo chủ nghĩa vương quyền như vậy, có thể là nàng đã bị bức ép, vô luận thế nào, nếu như hắn đã biết thê tử của mình ở nơi này, thì bằng mọi cách hắn sẽ nghĩ ra được biện pháp để cứu nàng ra.

Nhưng còn nhi tử của hắn? Hắn và thê tử không phải ở cùng một chỗ sao?

Nếu như hắn không ở cùng thê thử, vậy bây giờ hắn ở nơi đâu?

Thấy Ngạo Triết Thiên trầm mặc hồi lâu, sắc mặt thị nữ càng thêm khó coi: “Tiện nô chết tiệt! Ngươi dám không nghe ta nói!?”

Hắn lạnh lùng quay đầu nhìn nữ nhân kia.

Một loại cảm giác áp chế không nói nên lời truyền ra từ hắn, thị nữ không khỏi có chút hoang mang bối rối.

Nữ nhân ngơ ngác nhìn nam nhân tóc đen đứng trước mắt, không thể lý giải nổi tại sao một người rõ ràng chỉ là một tên nô lệ ti tiện, lại có thể tỏa ra một khí thế cao quý mãnh liệt như vậy, khiến cả người nàng không rét mà run.

Ngạo Triết Thiên nhẹ nâng cằm nữ nhân lên cười nhạt, thanh âm ôn nhu không gì sánh được: “Thật đáng yêu, ngươi đang run sợ?”

“…” Thị nữ cứng ngắc nhìn hắn, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, trên mặt xuất hiện một mạt đỏ ửng nhàn nhạt.

“Thỉnh… Thỉnh không nên…” Không biết vì sao, nơi bị nam nhân chạm đến lại bắt đầu nóng lên, thậm chí còn nghĩ con ngươi hắc sắc đang nhìn mình chăm chăm kia thật đẹp gợi cảm… Rõ ràng đó là thứ nhan sắc dơ bẩn cơ mà!

“Nữ sĩ mỹ lệ, có thể trả lời ta mấy vấn đề được không?” Nam nhân tiến lại sát gần nàng.

Nữ nhân giật mình, có phần ngốc nghếch gật đầu.

“Người Vương phi kia, đến vương cung từ khi nào vậy?”

“… Hai tháng trước…” Ánh mắt thị nữ bắt đầu trở nên mê man.

“Bình thường nàng hay đến đâu?” Hai tháng trước, Ngạo Triết Thiên càng thêm chắc chắn người kia chính là thê tử của mình.

“Thủy Duyệt Cung hậu điện…”

“Lúc này ngươi đang đưa ta đi đâu? Ngươi có biết chuyện gì không?”

“… Đến cung điện của Bạch đế bệ hạ, thế nhưng ta không biết an bài của bệ hạ…”

Sau Ngạo Triết Thiên hỏi thêm vài vấn đề liên quan nữa, rồi cũng thả nàng ra.

Xem ra hắn nhất định phải ở lại nơi này, như vậy mới có thể cứu được thê tử ra. Tuy rằng hắn không hiểu vì sao bạch phát thiếu niên kia lại bắt hắn mang về đây, nhưng xem ra sẽ không mấy nguy hiểm đến tính mệnh, vô luận thế nào, hắn sẽ tận lực thuận theo ý người kia, cũng là tìm cơ hội để cứu thê tử.

Sau khi hiểu rõ sự việc, hắn liền bị thị nữ đưa tới một toàn cung điện ngân bạch hoa lệ, dọc đường đi gặp vô số thị vệ. Xem ra ở lại nơi này so với thời gian qua làm nô lệ càng ít tự do hơn.

Sau khi đưa Ngạo Triết Thiên vào hậu viện của cung điện, thị nữ liền đỏ mặt ly khai, để hắn lại một mình trong căn phòng bạch sắc rộng lớn đầy xa hoa mà tĩnh mịch, chờ đợi điều sẽ xảy đến tiếp theo với số phận mình.

********************************************

Nhưng Ngạo Triết Thiên ở đây đợi một ngày đêm cũng không thấy có ai đến cả, hắn thấy có chút buồn cười.

Nghĩ đi nghĩ lại, như vậy kể cũng tốt, có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi một chút.

Không chút khách khí giải quyết hết mấy mỹ vị do thị nữ đưa lên, xong, hắn liền ngả lưng xuống nằm nghỉ ngơi trên cái giường duy nhất trong phòng.

Tuy rằng cá nhân hắn không thích cái giường cách điệu xa hoa này, rõ ràng là loại ngọc trai bạch sắc quý giá, lại khảm đầy vào bảo thạch nhạt màu, tỏa ra một thứ ánh sáng xa hoa nhức mắt. Thế nhưng trên giường lại một mùi hương rất dễ chịu, phi thường đặc biệt, khiến hắn cảm giác được một tia quen thuộc, tựa như đã từng ở nào đấy cũng mang theo hương vị như thế này, hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ…

Hắn quá mệt mỏi…