Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 410: Căn dặn và ước chừng




- Thực xin lỗi, sư phụ, lại thêm phiền phức cho người rồi.

Chu Bội đem chuyện gần đây kể lại cho Ninh Nghị một lần, sau đó có chút hổ thẹn nói xin lỗi với Ninh Nghị:

- Nếu không phải con nói lung tung, thì bọn họ cũng không làm khó sư phụ như vậy

- Không sao cả, bọn họ yếu kém rồi.

Đối với sự áy náy của Chu Bội, Ninh Nghị lắc đầu cười cười, tỏ vẻ không sao cả, sau đó nói:

- Giữa mấy câu nói, nổi lên vẻ ghen tị, vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua trong tay bọn họ có gia thế, có sức ảnh hưởng cho nên tùy tiện làm một chút đã tạo nên thanh thế như vậy. Tiểu Bội, con cũng không nên nghĩ bọn họ xấu quá, trong thâm tâm bọn họ chưa chắc đã muốn trở mặt với con, việc này không lâu nữa sẽ trở thành mây khói thôi. Còn về việc giữa ta và mấy tên văn nhân, thì đó là một sự đấu tranh khác, giống như ta đã nói, bọn họ yếu kém rồi, cũng không cần để ý nhiều quá.

Chu Bội ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn Ninh Nghị nói:

- Nhưng Ninh Nghị cười phất tay:

- Trong đám thanh niên hôm nay đến đây, hẳn sẽ có không ít người có hảo cảm với Chu Bội con chứ?

Chu Bội cúi đầu:

- Con…con không biết

- Bọn họ thấy hứng thú với con cho nên mới kéo nhau sang đây xem náo nhiệt. Ta nói với con, không phải hy vọng con coi chuyện này quá lớn, đương nhiên, con lớn lên trong vương phủ, những chuyện như thế này chắc sẽ hiểu rõ hơn ta. Các con sau này sẽ còn qua lại nhiều. Đừng giống như hôm nay, như thể muốn lật bàn với bọn họ vậy. Một người đối với một đám đông, cách tốt nhất là phân tách từng bộ phận một, cô lập từng bộ phận một, đánh vào bộ phận yếu nhất, chứ không thì không thể lại được. Sau này con thành thân thì những điều này rất quan trọng đấy.

Ninh Nghị vỗ vỗ đầu Chu Bội:

- Thật ra con hơi thanh cao quá, như vậy không tốt đâu.

Chu Bội vốn cúi đầu xuống gật gật, nhưng lúc này ngẩng đầu lên, cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao sư phụ lại nói với mình như vậy.

Trên thực tế, cùng với Ninh Nghị trong biệt uyển kia đi ra, Chu Bội vẫn tỉnh táo, tuy rằng đang nói chuyện, kể lại những gì đã qua, nghe lời thầy nói rồi trả lời. Nhưng thật ra tim nàng đã đập thình thịch rồi.

Thậm chí ngay cả bài thơ kia cũng chưa nhìn kỹ, cũng không biết sư phụ viết những cái gì.

Nếu là trước kia thì sẽ không phải bộ dạng như vậy.

Trên đường đến đây, tim nàng vẫn đập nhanh như vậy, không biết sẽ gặp phải chuyện thế nào, sẽ đối mặt với sư phụ ra sao. Vừa đi đến, nàng đứng ở bên kia xem tình hình, tuy rằng không hiểu là cái gì, nhưng sư phụ sẽ không viết thở để "chứng minh" với những người kia. Nàng đã nhìn ra, cảm xúc này, cho đến khi Ninh Nghị nói "thì ra là như vậy", sư phụ gọi nàng đến, sau đó nói: " Trước kia không phải nói ở bên này sống rất tốt hay sao" Khi nàng ấp úng không nói gì thì nhìn thấy Ninh Nghị cầm cây bút đến, lòng của thiếu nữa bỗng nhiên hiểu ra, bài thơ này của sư phụ là viết vì chuyện này.

Sư phụ vì chuyện của mình mà quyết định viết một bài thơ để cho những người kia nhìn. Nàng nghĩ đến chuyện này, tim đập thình thịch, cảm thấy có chút mơ hồ, không nhìn thấy những gì mà sư phụ viết, cho dù nhìn thấy thì cũng chưa chắc đã vào đầu được. Trên đường đi ra, nhiều cảm xúc cũng chỉ đơn giản ứng đáp. Nhưng tới lúc này, mới chần chờ ngẩng đầu lên, ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây, chiếu vào đôi mắt nàng, trong tai nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Ninh Nghị.

- Tài học cao, được người ta tán thưởng, cái này không có gì không tốt cả, nhưng nói đến việc nghiên cứu thi từ ca phú cũng chỉ là việc điều chế thuốc trong cuộc sống mà thôi. Tiểu Bội, con thông minh từ nhỏ, học cái gì cũng rất giỏi, con bằng lòng qua lại với người như vậy, nhưng cuộc sống sau này của con sẽ không chỉ có loại người đó, hay nói cách khác, điểm thông minh của bọn họ và cái mà con tán thành, có lẽ không giống nhau

Ninh Nghị vừa đi vừa nói:

- Việc này nói ra con có thể hiểu được, nhưng trước đây có lẽ chưa có ai chính thức nói với con, vốn phải là phụ vương conhoặc là Khang Minh Duẫn nói với con, nhưng Khang Minh Duẫn bản thân là một người thanh cao con gái à, con thật sự lớn nhanh quá, có lẽ mọi người chưa chuẩn bị tâm lý chăng

Ninh Nghị nhìn nàng, cười cười, đưa tay ra so vài cái, đại khái là chiều cao trước đây của Chu Bội:

- Con sắp thành thân rồi, sau khi thành thân, qua lại với bọn họ, qua lại với hoàng thân quốc thích tuyệt đối không đơn giản như mở một hội thơ đâu. Văn nhân có thể thanh cao một chút, nhưng trong vòng sống của con không có nhiều tự do để con chọn bạn. Ta nói cụ thể một chút, hy vọng sau khi thành thân cuộc sống của con sẽ luôn vui vẻ. Trước đây, nhẽ ra phải có người nhắc nhở con những điều này, con rất thông minh, vừa nhắc tới con đã hiểu rồi. Vẫn là câu nói đó, sự thắng bại dưới mặt bàn đừng bao giờ mang lên trên mặt bàn, đây là quy tắc trong hoàng tộcĐương nhiên, hôm nay con đến đây như vậy, thực sự khiến ta cảm kích.

Chu Bội thật sự thông minh, Ninh Nghị vừa nói như vậy, trong lòng nàng vốn rất căng thẳng, nhưng lúc này giống như được tạt một chậu nước ấm, thật sự ấm áp, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chật vật.

Nàng bỗng nhiên hiểu được, sư phụ tại sao lại nói những lời này, đương nhiên không phải bởi vì sự thanh cao của nàng mang đến phiền phức, mà là vì sư phụ thực sự coi trọng việc nàng thành thân. Cho nên, xem thái độ của sư trưởng, đã nhắc nhở nàng những lời cuối cùng.

Đương nhiên nàng hiểu quy tắc trong vương tộc, nhưng đương nhiên nàng cũng hiểu bản thân mình thanh cao, trong trường hợp thế này thế khác, khi người ta khen nàng có học vấn, khen nàng là tài nữ, trong lòng nàng đương nhiên cảm thấy rất vui sướng, trong lúc chọn bạn, cũng vì những tiêu chuẩn này mà sẽ đánh giá cao hoặc đánh giá thấp ai đó một chút.

Cho dù ngày thường cũng đều khắc chế chính mình, nhưng giả sử đến kinh thành, nàng là môt người ngoại lai, cũng sẽ thản nhiên sinh ra cảm giác lâng lâng.

Đối với mọi người duy trì thái độ lễ phép, không có nghĩa là sự thanh cao đã ngấm vào xương cốt sẽ không lộ ra. Nếu ra như vậy, thì cũng sẽ không khiến người ta đố kỵ, mang lại phiền phức hôm nay đến cho sư phụ.

Sư phụ nói ra những điều này, đương nhiên không phải vì phiền toái, mà là thực sự ý thức được việc mình sắp phải thành thân rồi, sắp bước vào một cuộc sống khác, cho nên mới bỗng nhiên nói ra chuyện này để nhắc nhở như vậy. Phò mã gia gia không nói những việc như vậy, mà sư phụ sắp phải đi Sơn đông rồi, sau khi trở về có thể sẽ ở lâu dài tại kinh thành, còn mình trở về Giang Ninh thành thân, từ nay về sau thậm chí là không gặp lại nhau nữa. Cũng vì điều đó, sư phụ mới cố gắng trong những lần gặp mặt cuối cùng này để nhắc nhở mình về cuộc sống sau này như vậy.

Ý thức được điểm này, nàng không khỏi cảm thấy chua xót, bỗng nhiên nàng khóc lên.

Gió thổi trong rừng, tiếng lá cây kêu xào xạc Còn chưa thực sự được nếm sự ngọt ngào của thanh xuân, thì tiếng chuông muộn đã vang lên rồi.

Cùng thời khắc đó, bên trong biệt uyển kia, một khúc nhạc đệm khác đang nổi lên.

Trước mặt Cơ Vãn Tình nói bao nhiêu lời hay ý đẹp về Ninh Nghị, thậm chí không ngại lấy Chu Bang Ngạn ra làm phụ trợ, nhẹ giọng cười nhạo, nhưng khi Trần Tư Phong và Vu Hòa Trung đến hỏi tình hình liên quan đến Ninh Nghị, Sư Sư vẫn lắc đầu.

Ấn tượng đối với Ninh Nghị, phía nàng cũng luôn thay đổi, không thể làm rõ ràng được.

Ban đầu bạn cũ quen biết, sau cảm thấy hắn tài hoa hơn người. Khi gặp nhau tại sông Biện, rồi cùng đồng hành lên phía Bắc, ít nhiều nàng cũng từng dự đoán được sự tài hoa của Ninh Nghị. Chẳng qua sau lại phát hiện, lúc trước nàng vẫn coi thường người bạn cũ này. Sau khi trở lại kinh thành, hỏi thăm một số tình hình liên quan đến Ninh Nghị, tình hình ở Giang Ninh, Phàn lầu này tin tức rất linh thông, khi nàng muốn hỏi thăm, không ít chuyện đã được phản ánh, từng bước thay đổi ấn tượng của nàng đối với Ninh Nghị.