Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 490: Ác mộng cuối cùng cũng hết, lạnh lẽo thở dài! (1)




Lần này tập kích thung lũng Chiến Gia, đám người Tống Giang đưa Quan Thắng đến đây là bởi vì trước đó chính Yến Thanh đã chơi xỏ gã, muốn dùng việc này để thu phục tâm gã. Nhưng bất kể Yến Thanh hay đám người Võ Tòng, Đới Tông, Sài Tiến, không ai ngờ được rằng khi Yến Thanh ra tay và bị mọi người bao vây thì người đàn ông râu dài luôn có vẻ trầm mặc này lại xuất đao, ngăn công kích của Sài Tiến, thậm chí còn giết chết hai, đánh bị thương một tên trong số những quân tốt bao vây xung quanh, và thét lớn khiến Yến Thanh chạy trốn.

Từ đó về sau hai người cứ thế chạy trốn, nhưng thoạt nhìn hết thảy có vẻ chỉ là phí công. Vốn là muốn cảnh báo nhưng đám người Lương Sơn phòng ngừa phía bên kia rất chặt, hai người càng chạy thì ngược lại càng lệch khỏi phương hướng. Sau đó, khi tiếng chém giết vang lên ở bên kia thì hai người đã chi chít vết thương, cả người đẫm máu. Tịch Quân Dục đuổi theo phía sau cười ha hả:

- Không có cơ hội đâu! Hai người các ngươi còn không bó tay chịu trói! Quan Thắng, không ngờ ta lại nhìn lọt ngươi! Lẽ ra ta nên đoán được rằng ngươi đã phản bội, các ngươi những kẻ này …

Tịch Quân Dục còn chưa nói dứt lời, Quan Thắng đột nhiên lao thẳng về phía hắn, trường đao giận dữ chém bay một tên quân tốt ra ngoài. Thấy gã bão nổi, một tên quân tốt chém về phía gã một đao rồi vội vàng cùng mọi người tránh ra. Quan Thắng lại vung đao quét ngang đồng thời quát lên:

- Tiểu nhân! Đừng vội lấy tâm tư xấu xa của ngươi để đo lòng Quan mỗ! Ta không hề liên quan gì tới Ninh Lập Hằng kia! Chỉ có điều … Yến Tiểu Ất nói đúng! Con người Quan mỗ sẽ không thèm làm bạn với các ngươi …

Tịch Quân Dục lúc này cũng đã là người thuộc tầng lớp đưa ra quyết sách của Lương Sơn, bên người có bảy, tám tên quân tốt che chở, nhưng thấy bộ dạng hung bạo muốn giết tới của Quan Thắng thì cũng không kìm nổi lùi một bước, sau đó bật cười hung ác:

- Ồ? Vậy Tịch mỗ liền chúc mừng Quan tướng quân, tìm được con đường trong lòng để đi! Nhưng trên đời này, được làm vua thua làm giặc, các ngươi nghe một chút đi, bên kia đã đánh rồi, các ngươi có giãy dụa nữa cũng có tác dụng gì đâu chứ!

- Hãy bớt nói nhảm đi. Muốn lấy tính mạng Quan mỗ, ngươi cứ việc đến đây. Tuy nhiên Tịch gia tiểu nhi, ngươi cẩn thận kẻo Quan mỗ chém ngươi!

Ở bên kia, Yến Thanh và Võ Tòng lăn ra xa hai trượng, nện cho nhau một quyền rồi tách ra, nửa ngồi xổm nửa đứng trên mặt đất. Quan Thắng ngực phập phồng, cả người đẫm máu, chống Thanh Long Đao trên mặt đất. Mọi người vây kín lại, định xông lên. Tịch Quân Dục hừ lạnh một tiếng:

- Không biết sống chết! Mọi việc đã định, không cần nhiều lời …

- Ta đã nói hắn rất có ý kiến mà.

Dường như giữa đám người truyền đến hô hưởng ứng. Không có bao nhiêu người để ý tới rằng ở bên kia núi, dường như tiếng kêu đã trở nên kịch liệt hơn.

Tịch Quân Dục phất tay:

- Giết bọn chúng, chúng ta …

- … Ta đã từng nói, đúng không?

Võ Tòng lao ra một bước, cảm giác hình như hơi không đúng, hơi hơi dừng lại một chút, không biết tại sao bên kia vẫn đang hô giết đầy khí thế mà lại truyền đến những tiếng nói loáng thoáng như vậy. Yến Thanh nhấp nháy mắt, hơi nghiêng đầu.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người dường như đã nhận ra điều gì đó, hoặc như là ảo giác không thể xác định được. Gió vẫn thổi qua trong rừng cây, chỉ có lá cây đang xao động.

Đám người Tống Giang tiếp cận ngọn núi bên kia. Tiếng hò hét đột nhiên trở nên dày đặc hẳn lên, mặt đất chấn động. Y ngồi trên lưng ngựa, không biết vì sao lại tự nhiên nhìn về phía sau rồi lại nhìn ra phía trước.

- Đây là trận chiến cuối cùng …

- Chỉ có giết y mới có thể an bình được …

- Dưới sự điều động như vậy, tình báo giả như vậy, bên phía triều đình không thể phản ứng kịp được, bọn chúng không dám mạo hiểm …

- Người của đồi Độc Long có phòng bị cũng không sao cả …

- Ba ngàn đánh hai ngàn, chúng ta chỉ giết Ninh Lập Hằng …

- Hơi này không phải đồi Độc Long, địa thế trống trải …

- Chúng ta chạy loằng ngoằng lâu như vậy, kéo theo bọn chúng chạy, rốt cục tìm được cơ hội … Đúng vậy, tìm được cơ hội rồi …

Tống Giang bỗng cảm thấy thanh âm và khí thế dường như bỗng nhiên trở nên hơi lớn, nhưng bởi vì có ngọn núi làm tấm chắn, lại có gió nữa nên động tĩnh trở nên lớn như vậy cũng là bình thường.

Y vung mạnh dây cương, vó ngựa dưới chân càng nhanh hơn. Đoàn người chạy lên đỉnh núi, rốt cục lướt quá phạm vi bị ngăn trở tầm nhìn. Ánh lửa hiện ra trước mặt. Nụ cười trên mặt Tống Giang bừng lên dưới ánh sáng từ xa chiếu đến. Gió núi hùa theo khí thế và tiếng hò hét của đoàn người, cuồn cuộn mà đến.

Thung lũng Chiến Gia. Tiếng gầm cuồn cuộn, máu tươi sôi trào, mặt đất chấn động. Ba ngàn quân sĩ Lương Sơn được các đầu lĩnh dẫn dắt lao vào doanh trại của đồi Độc Long, va chạm với đội hình hai ngàn người dưới đó. Ác chiến … ! Ánh sáng của những bó đuốc và đống lửa chiếu sáng bầu trời đêm. Sau đó, trên chiến địa dưới bầu trời trống trải này, ánh lửa bắt đầu mở rộng, kéo dài ra. Ở hai bên sườn thung lũng Chiến Gia, còn có hai đội ngũ đang lao đến cùng với những cây đuốc, giống như một trận hình cánh nhạn lớn, đánh bất ngờ vào đội ngũ Lương Sơn, mãnh liệt vây kín.

Cảnh tượng này đập vào mắt Tống Giang. Hai mắt y tối sầm. Không có khả năng, không có khả năng đoán được … Trong rừng cây dưới đêm trăng, những người mặc loại quần áo gắn cây cỏ kỳ quái đứng lên không một tiếng động trong bóng tối. Một người, hai người … Có người từ trên cây nhảy xuống, lá cây bay loạn … Giống như vực sâu khổng lồ đang tới …

- A … Tịch Quân Dục nghe thấy thanh âm kia kéo rất dài, cân nhắc từ ngữ, sau đó:

- … Ngạc nhiên vui mừng nhỉ! …

Vô số hình ảnh hiện lên từ cái đầu đau đớn, sau đó là những thanh âm vỡ vụn, lẻ tẻ.

Tiếng chém giết, tiếng chạy trốn, cũng giống như ánh lửa vờn quanh khắp đất trời. Ba ngàn người Lương Sơn, đầu tiên là tụ tập như cơn lốc xoáy, sau đó là tháo chạy như thủy triều … Chạy trốn về phía sau. Cây cối và ánh trăng trên bầu trời như đang châm chọc.

Động tĩnh trong rừng cây càng lúc càng lớn … Chém giết từ phía sau tràn đến, sau đó là tên bắn. Y nhớ rõ, có một mũi tên bắn trung vai y … Tiếp theo nữa là chém giết, đau đớn … Trong đầu vẫn còn ong ong. Y mơ hồ có thể cảm giác được mình đang nằm trên đất, cảm giác lạnh lẽo. Có người hô:

- Công Minh ca ca …

Một quầng sáng mở ra, có người đi tới.

- A … Lại bắt được một …

- Ta muốn đi tắm rửa …

Không biết vì sao thanh âm kia khiến y cảm thấy cực kỳ đáng giận, đồng thời cũng có sự sợ hãi và lạnh lẽo phát ra từ sâu trọng nội tâm. Có lúc hơi hé mở mắt ra có thể thấy những bước chân đi qua, thấy vạt áo trường bào.

- … Hừ, trong lá cây hoặc cây cỏ ở đây nhất định có bọ, ta ngứa chết mất, còn không dám động … Ta nhớ rõ trước khi ta nằm úp sấp hình như đụng phải phân. Không bao giờ làm loại chuyện này nữa …

- Ngươi có gan thì giết bố!

- Tốt!

Qua một lát, có thi thể bị nâng đi:

- Còn ai có loại yêu cầu này nữa không?

Ánh sáng vẫn biến ảo, ý thức đã càng ngày càng tỉnh táo. Người đó vẫn đang nói chuyện với người khác, trong chốc lát lại nói:

- À, Thái Viên Tử Trương Thanh, ta biết ngươi … Ta biết y.

Giãy dụa một chút nhưng tay chân hẳn là đều bị trói. Cố gắng mở to mắt ra, có tiếng người hô:

- Công Minh ca ca!

Thư sinh trẻ tuổi mặc áo bào ở phía trước đang nói chuyện với đồng bạn xung quanh liền đảo mắt nhìn tới. Đây là một vị trí ở giữa doanh trại đơn giản. Trận đánh bên ngoài hẳn là vẫn chưa đánh xong nhưng có vẻ im lặng. Mình đang nằm dưới đất, xung quanh có một ít lồng sắt nhốt tù nhân. Có mấy huynh đệ bị bắt trói ném vào trong đó, trong đó có Chu Vũ, nhưng cửa lồng vẫn không đóng.

Tịch Quân Dục cũng bị trói hai tay ra sau lưng, quỳ ở đó, vẻ mặt trầm mặc, ánh mắt dại ra, không nói được một lời. Có lẽ cũng chỉ có thể dùng hình thức như vậy để ứng phó tình cảnh trước mắt.

Bộp bộp … Người thanh niên quay đầu lại nhìn y, vỗ vỗ tay:

- Tỉnh lại rồi à? Có thể nhìn thấy ta chứ? Lần đầu gặp mặt … Đúng rồi, khăn mặt.

Người trước mắt chính là Ninh Lập Hằng. Tuy rằng đây thực sự là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhưng trong lòng Tống Giang cũng có thể biết được điều này. Ninh Lập Hằng cầm khăn mặt chần chừ một chút:

- Ngươi đây là có cái gì nhỉ, dưới lỗ mũi ấy … Ừ, ta lau giúp ngươi … Là máu!

Ninh Lập Hằng lau một chút, sau đó ném khăn mặt xuống. Trên thực tế, Tống Giang biết không chỉ dưới mũi mình có máu. Sau đầu bị đánh một đòn thì hẳn là cũng đầy máu tươi, nhưng điểm ấy thì Ninh Nghị không để ý đến.

- Tống Giang tỉnh rồi. Bên kia là ai? Bên đó có tóm được không? Đi xem nào …

- Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng … Ngươi không có khả năng đoán được. Ngươi không có khả năng có nhiều người như vậy …

- Cái gì?

Ninh Nghị quay đầu lại lắng nghe một chút:

- Người à? Ồ, đó là người của Võ Thụy Doanh. Ta để bọn họ mai phục tại hai bên thung lũng Chiến Gia từ trước đó, cũng không nhiều lắm, mỗi bên chỉ khoảng ba ngàn người. Cho nên khi các ngươi đánh tới thì chống lại không phải là hai ngàn mà là tám ngàn. Các ngươi chỉ có ba ngàn, chúng ta có tám ngàn …

Hắn nói mấy câu, có người đi tới báo cáo tin tức, phải đi nghe một chút, sau đó lại trở về bên này, cúi đầu vẽ vạch trên một quyển sổ nhỏ, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa