Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 536: Bá Đao lại cầu viện Kinh sư (1)




Tiếng chém giết vang ầm khắp nơi, tên bay từ trong rừng đi ra. Người trong giang hồ vì cứu Phương Thất Phật muốn đánh mà vội vàng không có sự chuẩn bị gì. Sau khi thất bại, liền nhanh chóng chạy tứ tán. Sau đó lại tập kết ở địa điểm ở vùng núi gần đó.

Có lẽ vì để tránh trúng kế điệu hổ ly sơn. Người của quan phủ chỉ đuổi qua loa rồi lại rút về. Họ sửa sang đội ngũ, cứu trị người bệnh.

Người trong võ lâm tuy thuộc nhiều tầng lớp nhưng quan phủ lần này lại không phải quân đội mà là Bộ hình. Vùng gần châu huyện có không ít đầu mục có kinh nghiệm đều tham dự trong đó, chống lại nhân sĩ trong giang hồ không phải là quân đội thì sẽ không có tác dụng gì.

Trước sau con đường này cáng thương khiêng qua từng đoàn, cũng có người của giang hồ chết, một đám người đang thống kê lại thân phận của bọn họ. Trong mùi máu tanh thản nhiên, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đi về hướng xe chở tù. Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, đội ngũ tạm dừng ở ven đường bao vây xung quanh xe tù chở phạm nhân. Lúc này người trung niên kia lại nói: - Có thể khởi hành rồi, đến trạm nghỉ phía trước thì lại nghỉ ngơi. Đội ngũ bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.

Người trung niên kia mặc quan phục, dáng người thoạt nhìn tuy cao lớn nhưng hai gò má hơi gầy yếu, tuy nhiên sự gầy yếu này cũng không làm cho người ta có cảm giác y là kẻ yếu đuối. Chỉ có điều xương gò má hơi nhô ra, lúc hơi khẽ mím môi nhìn cũng dũng lực khôn khéo. Tóc của y không dài tuy có sửa sang lại nhưng vẫn có chút hơi rối. Trên tay y có cầm một thanh kiếm dài, quanh người còn đầy mùi máu tươi đi theo xe chở tù vừa rồi. Thỉnh thoảng lại nhìn người bị xiềng xích tay chân, xương tỳ bà bị móc sắt xuyên qua, đang ngồi giữa trong xe chở tù kia.

- Anh ta vẫn khỏe chứ? Y hỏi người canh giữ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào xe chở tù.

- Thưa tổng bộ đầu, nghịch tặc vẫn luôn nhìn bầu trời.

- Ồ! Tổng bộ kia gật đầu: - Giang hồ đồn đại, Phương Thất Phật không gì không làm được, biết xem tử vi cũng chẳng có gì to tát, Thiết mỗ rất hiếu kì, nhìn đã mấy ngày rồi, ngươi đã nhìn ra cái gì rồi sao?

Y nói lời này đương nhiên là nói với Phương Thất Phật ... xe chở tù nhân kêu cót két... Đi lên phía trước một lúc lâu, Phương Thất Phật mới mở trừng hai mắt: - Thiết bộ đầu quá khen rồi, Phương mỗ đọc sách chưa được mấy quyền, đâu biết xem tử vi.Chỉ là muốn nhìn xem tương lai người ta sẽ đến được nơi nào mà thôi.

- Nghe ra Phật Soái cũng cam chịu số phận rồi. Sắc mặt của Tổng bộ đầu họ Thiết lạnh lùng, đi song song với xe chở tù: - Chỉ là đã cam chịu rồi, vì sao ngươi không tự sát? Đã bao nhiêu người chết vì ngươi rồi? Tay ngươi dù không thể dùng, công lực cũng không có, bớt chút thời gian cắn đầu lưỡi cũng không thành vấn đề đâu.

Lời của y không có nhịp điệu, không nghe ra có cảm tình trong đó, thần sắc của Phương Thất Phật cũng rất thản nhiên: - Nghịch tặc Phương Thất Phật tự sát không thể cứ thế mà thành câm điếc được, Thiết bộ đầu là muốn truyền tin tức này ra cho mọi người? Nếu ta làm không sai, huynh đệ mà hai vị đầu mục bắt bên cạnh chính là thầy thuốc? Nếu như ngươi thực sự muốn đầu lưỡi của Phương mỗ thì hà tất phải tự đến chứ?

- Phật soái thật có con mắt tinh tường. Thiết đầu mục chắp tay: - Trước khi chưa đến Kinh thành, chính xác là chúng ta không muốn cho ngươi chết, đương nhiên thực ra chúng ta cũng muốn cho ngươi bị bọn họ cứu đi. Cứ như vậy, chúng ta muốn bao vây bằng hữu Tam Sơn Ngũ Nhạc sẽ đơn giản hơn nhiều. Chỉ có điều bọn họ cũng không hăng hái đi cướp xe lắm. Ta thấy chính là bọn họ không có cơ hội đắc thủ rồi.

- Ta cũng cảm thấy như vậy... Phương Thất Phật gật đầu: - Chỉ là Phương mỗ tuy không biết xem tử vi nhưng lỗ tai thì vẫn còn có tác dụng. Tuy ở phía bắc các ngươi đánh rất tốt nhưng ở phía nam thì người lại bị tổn thương không ít... Ai đến tồi? Có thể nói ra cái tên đó không?

Thiết bộ đầu hơi nhíu mày trâm ngâm: - Cao thủ đến rồi, nhưng bọn họ cũng không giống nhau chẳng thu được gì. Bây giờ chính là xem xem có thể giữ bọn họ ở lại được hay không. Tông huynh quay về thì huynh càng phải biết chứ.

Phương Thất Phật thở dài, ngẩng đầu lên nhìn trời. Đội ngũ đi trước trên đường chỉ trong chốc lát đã có người đến thông báo tình hình sau đó lại có một đội đuổi theo phía sau. Người cầm đầu bọn họ cũng là một người mặc trang phục của Tổng bộ đầu, cưỡi một con ngựa sau lưng còn hai thanh cương tiên giản. Người này cao lớn, khôi ngô tuấn tú, rất cường tráng. Y lập tức quay người xuống rồi chắp tay về phía Thiết bộ đầu, sau đó hai người nói nhỏ với nhau: - Đến là một người bị thương, nhưng chạy rồi.

Tuy bọn họ nói thấp nhưng Phương Thất Phật ở cạnh xe tù đằng xa vẫn nghe thấy cái tên này, mắt híp rồi nhắm lại. Bộ đầu họ Thiết quay lại nhìn y: - Sau khi đến Hàng Châu thì không nghe nói gì về tung tích của họ nữa, cuối cùng vẫn phải đến rồi, một cô gái nhỏ thật là nghĩa khí...

Lúc xe tù và bộ đầu bắt nhóm người tiến lên trước, người lục lâm đang tụ tập trong rừng núi, băng bó miệng vết thương, thống kê số thương vong lần này. Một nơi trên Sơn Lĩnh. Phương Bách Hoa đang bàn luận với mấy người bên cạnh về việc cướp tù lần này, nghe thấy chỗ quần hào bên kia đang bàn tán xôn xao, đại khái là vẫn có người muốn đi.

- Phòng bị nghiêm ngặt quả nhiên là đoán không sai. Những tin tức đó gần đây đều là do bên kia cố tình tung ra. Kinh thành bên kia có áp lực, xe tù chạy đi trong đêm, phòng bị không đủ, rất dễ đạt được, làm như vậy là cố ý dụ dẫn chúng ta.

- Bảy tên Tổng bộ đầu của Hình Bộ đương nhiên là ỷ vào gia thế nhưng hai người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi này rất không đơn giản, vốn dĩ cũng đoán ra được.

- Sao có thể chứ? Câu này là nói cho những người nào nghe? Bây giờ, bọn họ đụng vào một cái đinh rồi nên mới biết được lợi hại.

- Nhưng, cuối cùng khó tránh khỏi một nhóm người thừa cơ giết đi vào, náo nhiệt rất lớn...

Sau khi Thanh Khê bại vong, những người còn lại của triều Vĩnh Lạc tan tác như chim thú, tuy Phương Bách Hoa, Phương Thất Phật thu hút một lực lượng lớn nhưng trên thực tế thủ hạ bên cạnh cũng không còn nhiều nữa. Thêm vào đó là trận đại bại tại Bành Trạch Hồ, lúc này người bên cạnh Phương Bách Hoa tẩu tán, đã không đủ lực để cứu người nữa.

Lúc này mọi người phải nghĩ cách cứu viện cho Phương Thất Phật, chủ yếu vẫn là vì khu Thiên Nam. Người của Phương Thất Phật vẫn rất tốt. Cũng có người muốn có chủ ý đánh với quan phủ một trận, thừa cơ hội này ra mặt. Tóm lại, tuy người đều tụ tập lại nhưng cũng không có một sự chỉ huy thống nhất.

Trong khoảng thời gian này, tin bên ngoài truyền đến tin tức Kinh Thành cần phải nhanh chóng áp giải Phương Thất Phật lên phía bắc, phòng thủ không đủ, nên một đám quan binh, tuần bộ đã chạy ngay trong đêm. Đám người Phương Bách Hoa vừa nghe là biết có vấn đề nhưng trên giang hồ đúng là có người nghe thấy tin tức này.